Cuối cùng, Phương Loan Loan cũng đặt bút ký vào bản hợp đồng có mức lương ba lần so với ban đầu.

Ngày đi làm đầu tiên, cô giống như những người khác đứng xếp hàng một bên, đợi Hà Cùng Phú đi ngang qua thì đồng thanh chào: "Chào tổng giám đốc!"

Hà Cùng Phú bước chân khựng lại, ánh mắt lóe lên khi nhìn thấy cô gái mặc váy ôm sát, khoe trọn vóc dáng gợi cảm, đôi chân dài thon thả mang giày cao gót đen.

"Cô là trợ lý mới à?"

Phương Loan Loan cười rạng rỡ: "Vâng ạ, tổng giám đốc, có gì cần cứ phân công cho tôi."

Nhìn thì ra dáng thật, đúng kiểu trợ lý tiêu chuẩn. Nhưng mà... trợ lý nhà ai lại để sếp chưa lên xe mà mình đã nhảy lên ghế sau ngồi trước? Rồi còn để túi to túi nhỏ lỉnh kỉnh chiếm hết cả chỗ, bắt sếp là người phải nhường chỗ để cô đặt đồ!?

Nửa tháng sống và làm việc cùng nhau, Hà Cùng Phú ngày càng nhận ra cô trợ lý nhỏ của mình đúng kiểu… bá đạo. Hôm đó đi dự buổi đấu giá, tài xế vừa mở cửa xe, Phương Loan Loan liền ngồi ngay vào ghế sau mà không cần đợi ai, còn vô tư quay lại: "Sếp ơi, nhanh lên đi kìa~"

Hà Cùng Phú thở dài: Đây là tôi tuyển trợ lý, hay là mời về một bà cô tổ?

Người ta thường nói, động vật nhỏ rất nhạy cảm với cảm xúc của con người. Dù bây giờ là người, bản năng ấy ở cô vẫn còn. Hà Cùng Phú dần nhận ra, Loan Loan có khả năng nắm bắt tâm lý người khác rất nhanh đặc biệt là với anh.

Đôi mắt cô lúc nào cũng lấp lánh khi nhìn anh, cứ như cún con chờ chủ dắt đi dạo vậy. Nhưng Hà Cùng Phú lại không hề nhận ra: chính anh mới là người từng bước nuông chiều, để cô "leo lên đầu".

Ngồi vào xe, thấy cô đang mở gương ra dặm lại lớp trang điểm, Hà Cùng Phú không nhịn được: "Cô còn nhớ mình là trợ lý của ai không đấy?"

Loan Loan tô lại son môi, vừa ăn bánh kem nên môi cô trôi sạch màu. Nghe anh hỏi, cô gập gương lại, nghiêm túc nhìn anh, đôi môi đỏ khẽ mấp máy: "Dĩ nhiên em nhớ chứ, sếp không hài lòng gì ở em sao?"

Nhìn gương mặt xinh xắn, đôi mắt long lanh sắp rưng rưng kia, Hà Cùng Phú bất lực: Mỗi lần đều là chiêu này...

Anh lại thở dài: "Tôi có nói gì đâu… Tối nay đưa cô đi dự khai trương cửa hàng mới của một người bạn."

Nghĩ đến chuyện lại phải tốn tiền mua đồ cho cô, Hà Cùng Phú có chút xót xa.

Loan Loan thấy xuôi rồi thì lập tức trở lại bình thường, miệng cười tít, giọng ngọt như rót mật: "Cảm ơn sếp ~ em thích sếp nhất luôn đó ~ Hôm qua Vương Tổng còn mời em về công ty ngài ấy mà em từ chối liền! Trên đời này không ai hào phóng bằng sếp em đâu~"

Nửa tháng qua đủ để cô hiểu rõ tính cách vị sếp này. Rõ ràng có tiền nhưng lại siêu keo kiệt. Có điều, chỉ cần người khác tranh với anh bất cứ thứ gì, nhất là người thì kiểu gì anh cũng cố giành cho bằng được rồi sau đó lại tiếc nuối, hối hận như bị phân liệt nhân cách.

Mà đã nắm được điểm yếu của một người, thì việc "xử lý" họ chẳng còn là chuyện khó.

Quả nhiên, vừa nghe Loan Loan nhắc đến Vương Tổng, Hà Cùng Phú lập tức nổi khùng: "Ông ta mà cũng đòi giành người với tôi à? Thêm cho cô hai vạn nữa, xem ông ta có đọ nổi tôi không!"

Loan Loan vừa thấy là biết câu đó cần ghi chép lại ngay. Cô nhanh chóng rút tờ giấy yêu cầu điều chỉnh lương chuẩn bị sẵn, đưa tới trước mặt anh: "Đó đó, sếp của em là ai chứ~ Vương Tổng làm sao so được? Dù ông ta có cho nhiều hơn sếp một vạn đi nữa, em cũng không bỏ sếp đâu! Em không phải loại người đó! Em biết rõ, sếp là người tốt nhất, tuyệt nhất dưới bầu trời này luôn đó~"

Hà Cùng Phú nghe vậy cảm động gần chết. Đến lúc ký vào tờ giấy tăng lương bốn vạn, cả người anh như bừng sáng.

Phương Loan Loan nhìn con số đó mà lòng vui như trẩy hội: Thẻ tín dụng lần này không chỉ trả hết mà còn dư tiền nữa là khác.

Khi đến nơi tổ chức buổi đấu giá, tài xế nhìn vẻ mặt hài lòng của cô trợ lý và ánh mắt đau khổ do dự của ông chủ mà lắc đầu thở dài: "Sếp à, chiêu này cô ấy xài bao nhiêu lần rồi mà sếp vẫn chưa nhớ sao?"

Trong buổi đấu giá hôm nay toàn là đất nền. Phương Loan Loan vốn chẳng hứng thú, ngồi một góc lơ mơ như sắp ngủ gật. Mãi cho đến khi thấy đám đông xôn xao, cô mới tỉnh hẳn.

Lúc này, bố của Hà Cùng Phú – người cũng đã quen với cô suốt nửa tháng qua quay sang nhìn, mắt sáng rỡ: "Phương trợ lý à, mau lên giúp ngăn thằng nghèo phú lại nhanh!"

Loan Loan nhìn sếp mình đang rối rắm, gương mặt méo xệch vì cố kìm mà không nổi, thầm nghĩ: Thấy chưa, mình nói rồi, anh đúng là có bệnh, đã vậy còn không chịu đi khám. Suy nghĩ một chút, cô thản nhiên đưa tay nắm lấy tay Hà Cùng Phú, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, giọng yếu ớt:

"Sếp ơi… em đau ngực quá…"

Cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay, thân hình nhỏ nhắn run rẩy trong ngực mình tất nhiên có thể gạt tay, đẩy ra. Nhưng vào khoảnh khắc đó, đầu óc Hà Cùng Phú chỉ còn lại hình ảnh người con gái đang dựa vào lòng anh r*n rỉ.

Tất cả mọi thứ khác, anh đều quên sạch.

"Phụp!" – Hà Cùng Phú bật dậy, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của bao người xung quanh, bế thẳng Loan Loan lên: "Tôi đưa em đến bệnh viện ngay, đừng sợ!"

Loan Loan nằm trong lòng anh, nhẹ nhàng gật đầu, giọng ngọt ngào pha chút yếu ớt:

"Dạ~ có sếp ở đây rồi, em không sợ gì hết ~"

Nói rồi cô còn tranh thủ đưa tay ra sau lưng Hà Cùng Phú, lén giơ ngón tay cái ra dấu "OK" với bố anh.

Nhìn con trai mình hớt hải bế người ta chạy đi như cứu mạng, rồi nhìn lại cô gái phía sau vẫn diễn vai bệnh nhân mà không quên nháy mắt ra hiệu… ông chỉ biết cảm thán:

"Đúng là nhân tài…"

Xem ra… nên bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi không đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play