Từ hôm gặp lại Phương Phương Phương, hai người liền trao đổi cách liên lạc, thường xuyên hẹn nhau đi mua sắm. Hai cô gái nghiện shopping mà ở bên nhau thì đúng là… sức công phá tăng gấp mười lần!

Đến cuối tháng, nhìn mấy tờ sao kê thẻ tín dụng chất đống trên bàn, đầu Phương Loan Loan như muốn nổ tung. Cô đang làm lễ tân cho một công ty nhỏ, công việc nhẹ nhàng nhưng lương chẳng bao nhiêu. Trước đây còn có thể cố gắng sống qua ngày, giờ thì chi tiêu rõ ràng đang vượt quá mức chịu đựng. Mức lương hiện tại hoàn toàn không đủ để cô duy trì phong cách tiêu xài của mình nữa rồi.

Không nghĩ ngợi nhiều, Phương Loan Loan quyết định nghỉ việc. Sau đó, cô rủ luôn cả Phương Phương Phương – người cũng vừa bị cấp trên mắng vì lỡ tay quên xử lý trang phục cho khách hàng do mải chọn đồ cùng bước lên con đường tìm việc mới.

Loan Loan ngồi ở nhà, mở máy tính lên, chăm chú lướt qua từng tin tuyển dụng. Đến khi mắt cô bắt được một dòng thông báo: Tuyển trợ lý tổng giám đốc – mức lương hấp dẫn…

Loan Loan lúc này chẳng còn tâm trí để đọc mấy dòng mô tả chi tiết. Ánh mắt cô chỉ dính chặt vào dãy số phía dưới, mức lương đủ khiến cô khỏi phải bán hết túi xách mà vẫn sống dư dả. Mắt cô lập tức sáng rực.

Hôm sau, Loan Loan diện một bộ váy ôm màu đen thời thượng, kết hợp áo khoác blazer cùng giày cao gót, tóc uốn sóng nhẹ, trông vừa thanh lịch vừa quyến rũ. Cô tự tin bước vào trụ sở công ty Hảo Mã Mã Điền Sản như yêu cầu trong thông báo.

Sau khi điền xong hồ sơ, cô được dẫn vào phòng chờ phỏng vấn. Bên trong đã có khá đông người bao gồm cả nam lẫn nữ chen chúc đợi đến lượt. Nhưng ngay khi Loan Loan bước vào, hầu hết ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô, công khai hoặc âm thầm đánh giá "đối thủ" tiềm năng này.

Đặc biệt là mấy cô nàng đến với mục đích "khác", vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nổi bật của Loan Loan, lập tức trong mắt lộ rõ vẻ đề phòng.

Loan Loan cầm túi, thản nhiên chọn một chỗ ngồi. Không lâu sau, một cô gái bên cạnh đang soi gương dặm lại lớp trang điểm bất ngờ quay sang hỏi nhỏ: "Chào cậu, cậu cũng đến phỏng vấn vị trí trợ lý tổng giám đốc à?"

Loan Loan hơi bất ngờ, gật đầu: "Ừ, cậu cũng vậy hả?"

Cô nàng kia gật đầu chắc nịch, còn liếc nhìn quanh phòng ra vẻ thần bí: "Đương nhiên rồi, ở đây ai cũng đến vì vị trí đó thôi."

Rồi cô ta quét ánh mắt từ đầu đến chân Loan Loan một lượt, cười nhạt: "Nhưng mà nhìn cậu thế này, chắc tụi mình không còn cơ hội nữa rồi."

Loan Loan ngượng ngùng cười, trong lòng lại thầm vui vẻ: Ủa, mình lợi hại dữ vậy sao? Chỉ cần mặt đối mặt thôi là người ta đã biết mình ưu tú thế nào rồi!

Cô ngồi thẳng lưng lên một chút, ra vẻ khiêm tốn: "Không đâu, mấy cậu cũng rất xuất sắc mà~"

Hồ Mỹ Mỹ từng nói, con người rất coi trọng sự khiêm tốn, nên phải học cách khen người khác và biết giữ chừng mực.

Cô gái kia nhìn biểu cảm rõ ràng lộ liễu của Loan Loan thì chỉ biết câm nín, cười méo xẹo:

"Mỹ nhân ơi~ tớ nói tụi mình không có cơ hội không phải vì không đủ năng lực, mà là... thôi, cậu biết vì sao cái vị trí này lại có nhiều người ứng tuyển như vậy không?"

Loan Loan sửng sốt: "Chẳng phải vì lương cao à?"

Cô gái kia tròn mắt nhìn Loan Loan: Ơ... cái này là ngốc thật hay giả vờ ngây thơ vậy trời?

"Lương cao chỉ là một phần thôi. Quan trọng nhất là... cậu có biết tổng giám đốc đang tuyển trợ lý là ai không?"

Loan Loan thành thật lắc đầu. Hôm qua cô chỉ mải nhìn con số mức lương, còn yêu cầu hay tên tổng giám đốc thì chẳng thèm đọc.

Cô nàng kia kích động hẳn lên, ghé sát Loan Loan như thể kể bí mật quốc gia: "Tổng giám đốc tên là Hà Cùng Phú, là người thừa kế của tập đoàn Hảo Mã Mã Điền Sản, đứng thứ 38 trong bảng xếp hạng tài phiệt ở Hong Kong, tài sản lên đến hai trăm năm mươi sáu triệu đô! Còn độc thân! Ngon lành, kim cương chính hiệu! Vị trí này không phải tuyển trợ lý, mà là… tìm vợ đó!!!"

Cô gái càng nói càng kích động, nắm lấy tay Loan Loan lắc mạnh. Nhưng chợt nhận ra mình hơi lố, vội buông tay ra, chỉnh lại tóc giả vờ bình tĩnh: "Xin lỗi, tại tớ hơi xúc động."

Loan Loan thì vẫn đang ngơ ngác, còn chưa hết sốc.

Buổi phỏng vấn nhỏ này chia thành hai vòng: một vòng sơ loại buổi sáng và một vòng cuối buổi chiều. Trong vòng đầu, cô chưa thấy bóng dáng "Hà đại tài phiệt" đâu. Nhưng đến buổi chiều thì hành lang náo loạn hẳn lên. Loan Loan tò mò đứng dậy nhìn.

Một người đàn ông mặc vest đen đang đi tới, dáng người cao lớn, khí thế bức người, xung quanh có mấy người đi theo vừa đi vừa trò chuyện. Mỗi nơi anh ta bước qua, đều có người đứng lên cúi chào: "Chào tổng giám đốc."

Loan Loan dõi theo ánh mắt, rồi bất giác đối diện với người kia. Cô không biết rằng chính đôi mắt hạnh ngập tràn tò mò ấy đã khiến Hà Cùng Phú khựng lại một giây, buột miệng hỏi người bên cạnh: "Người đó là nhân viên mới à? Sao tôi chưa từng gặp?"

Giám đốc nhân sự đi bên cạnh anh cũng nhìn theo, thấy gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở của Loan Loan. Nhìn lướt qua ông chủ, trong mắt ông hiện lên một tia ngầm hiểu, cười tươi: "Có lẽ là người đến phỏng vấn vị trí trợ lý của anh."

Hà Cùng Phú lẩm bẩm: "Xinh thế kia... lương trợ lý chúng ta có trả nổi không?"

Anh chỉ tiện miệng hỏi vậy, nhưng phó tổng bên cạnh thì lại nghe lọt vào tai rất kỹ...

Vài hôm sau, Loan Loan nhận được thông báo trúng tuyển. Khi đến công ty làm thủ tục nhận việc, cô nhìn con số trên hợp đồng với mức lương gấp đôi con số trong tin tuyển dụng. Cô ngơ ngác hỏi người đối diện là trưởng phòng nhân sự với vẻ nghi ngờ: "Ơ… sao lương lại cao thế này?"

Chẳng lẽ bị lừa rồi? Nhưng rõ ràng là công ty tự đưa tiền, chắc không có gì sai, nhỉ?

Trưởng phòng nhân sự mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: "Thực ra vị trí trợ lý thông thường không được mức lương cao vậy. Nhưng cô là… trợ lý riêng của tổng giám đốc."

Loan Loan chớp mắt: "Trợ lý riêng?"

Giám đốc nhân sự gật đầu: "Nói dễ hiểu thì là người phục vụ riêng cho tổng giám đốc. Bất cứ khi nào cần, bất cứ điều gì yêu cầu, đều phải có mặt, 24/7."

Vừa nghe đến “24 giờ trực chiến”, Loan Loan liền dao động. Không có thời gian đi dạo phố, vậy có nhiều tiền cũng đâu để làm gì?

Thấy vẻ mặt cô do dự, giám đốc nhân sự hơi cứng đờ. Nhưng nhớ lại mệnh lệnh từ cấp trên, ông lập tức điều chỉnh lại nét mặt, tươi cười nói: "Phương tiểu thư thấy có điều gì băn khoăn sao? Chúng tôi rất xem trọng cô. Nếu lương vẫn chưa hài lòng, có thể thương lượng thêm."

Loan Loan thầm nghĩ: thôi thì ráng làm một hai tháng, xong xuôi đống thẻ tín dụng rồi nghỉ cũng được.

Nhưng nhìn mức lương hiện tại, có lẽ... không cần đợi đến hai tháng, một tháng là đủ rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play