"Thật ra chuyện đó cũng không có gì quá to tát. Bị cấm thi đấu thì chờ qua kỳ là có thể quay lại thôi. Nhưng có lẽ lúc đó cậu ấy không chấp nhận nổi, nên mới chọn giải nghệ luôn. Sau đó mới quyết định ra nước ngoài học tiếp."
Ngô Ngụy nhắc đến Lâm Diệc Dương, trong mắt hiện rõ sự kính trọng và ngưỡng mộ: "Chị dâu à, trình độ chơi bi-a của tôi cũng tạm được, nhưng mà Lâm Diệc Dương đúng là thiên tài nhất tôi từng gặp. Cậu ấy đánh hay thật sự, cực kỳ có thiên phú. Hơn nữa, tôi nhìn ra được trong lòng cậu ấy vẫn còn yêu Snooker lắm. Không thì đã chẳng mở cái phòng bi-a nhỏ xíu như kiểu nửa sống nửa chết kia.
Còn nữa, ở nước ngoài lâu vậy mà ngày nào cậu ấy cũng không quên luyện bóng. Cậu ấy không nói ra thôi, nhưng tay chưa từng buông cơ. Cho nên tôi thật lòng hy vọng cậu ấy đừng mãi vùi mình trong quá khứ như vậy."
Nghe xong, Loan Loan mỉm cười nhìn Ngô Ngụy: "Lâm Diệc Dương có một người bạn nghĩ cho anh ấy nhiều như anh, thật tốt."
Ngô Ngụy ngượng ngùng gãi đầu: "Cũng không có gì đâu. Cậu ấy cũng đối xử rất tốt với tôi."
Loan Loan liếc nhìn vào bếp, nơi Lâm Diệc Dương vừa dọn dẹp xong, khoé mắt cong cong: "Yên tâm, em sẽ nói với anh ấy. Nhưng kết quả ra sao thì em không dám hứa trước."
Mắt Ngô Ngụy lập tức sáng lên: "Em chịu nói là tốt lắm rồi! Cảm ơn nhiều!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play