Nghe Lâm Diệc Dương nói muốn nuôi mình, ánh mắt của Loan Loan lập tức trở nên kỳ quái. Người này đúng là có chí hướng lớn thật. Mấy hôm nay trời lạnh, cô cũng không ra ngoài mua sắm gì cả. Không biết sau này nếu để anh chứng kiến bộ dạng mua sắm của mình, liệu anh còn nói được mấy lời như vậy không.
Nhưng cô cũng không phản bác, đàn ông nói muốn nuôi người khác, miệng thì có thể tin, nhưng trong lòng thì tuyệt đối không được tin hết.
Hôm nay, Ngô Ngụy đến trường của Lâm Diệc Dương. Giữa đám đông đông nghịt, cậu phải tìm mãi mới thấy được anh. Nhưng vừa nhìn thấy, Ngô Ngụy lập tức đứng sững lại tại chỗ, do dự không dám lại gần.
Không phải chứ, mới không gặp bao lâu mà trước mắt là ai đây? Người đang đeo túi mua sắm, tay nắm tay với một cô gái, gương mặt dịu dàng, thấp giọng nói chuyện ân cần này là ai vậy?
Còn Lâm Diệc Dương mà cậu quen - cái người mà một ngày không nói quá hai câu, lạnh như băng kia đã chạy đi đâu rồi?
"Đốn... Đốn Tỏa?" Ngô Ngụy không tin vào mắt mình, gọi khẽ.
Cậu biết Lâm Diệc Dương đang yêu đương, nhưng không ngờ yêu xong lại biến thành kiểu người thế này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play