Khi nghe Bạch Loan Loan nói vẫn muốn mang cả đứa bé trong bụng sang Pháp du lịch, ánh mắt Phương Hiệp Văn thoáng trầm xuống, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình thường.
"Thôi, chuyện đó để sau hẵng nói. Giờ mình dọn dẹp một chút rồi đi bệnh viện khám thai trước nhé?"
Nghe thế, Bạch Loan Loan lập tức gật đầu, mang thai đi kiểm tra là điều cần thiết.
Sau khi khám xong, ra khỏi bệnh viện, Phương Hiệp Văn cẩn thận đỡ cô từng bước một, cho đến khi cô an toàn ngồi vào xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bộ dạng anh mồ hôi đầm đìa, căng thẳng như thể mới vừa chạy marathon xong, Bạch Loan Loan không nhịn được bật cười: "Bác sĩ đã nói rồi, ba tháng đầu chỉ cần cẩn thận một chút là không sao. Anh đừng có làm quá lên như thế được không?"
Lúc nãy ra khỏi phòng khám, anh còn định mua xe lăn cho cô. May mà cô kịp cản lại. Có bầu thôi chứ có phải bị què đâu!
Về đến nhà, Phương Hiệp Văn đúng là coi cô như búp bê sứ. Trước kia anh cũng không để cô làm việc nặng, nhưng giờ thì khỏi nói, đến đi lại cũng bị giám sát chặt chẽ. Nếu không phải việc đi vệ sinh không thể thay, thì có lẽ cả chuyện đó anh cũng muốn làm giùm.
Bạch Loan Loan nằm trên giường, bên mép giường là cái bàn nhỏ, bên trên đầy đủ trái cây, đồ ăn vặt, nước uống… Tất cả đều do Phương Hiệp Văn chuẩn bị. Cô cơ bản không cần rời khỏi giường cũng sống được.
Nằm riết cũng chán, nhìn thấy anh cả ngày cứ về sớm nấu canh hầm cho mình, gương mặt cô sa sầm, giận dỗi bước xuống giường, mang dép đi tới trước mặt anh:
"Anh có phải thích con hơn thích em rồi không?" Giọng cô ban đầu nghe rõ là trách móc, nhưng nói đến cuối lại như sắp khóc.
Câu hỏi khiến Phương Hiệp Văn vừa đau lòng vừa thấy buồn cười: "Làm gì có chuyện đó, chính vì em mang thai con chúng ta nên anh mới càng yêu em chứ. Đương nhiên là yêu em hơn rồi."
Anh ôm chặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "So với bé con còn chưa gặp mặt kia, anh vẫn thích ở cạnh bà xã của anh hơn chứ ~"
Phương Hiệp Văn rất thích sự ghen tuông và hay giận hờn của Bạch Loan Loan. Trong mắt anh, đó là biểu hiện rõ ràng nhất cho việc cô yêu và quan tâm đến anh. Mà được cô để tâm như vậy khiến anh vừa hạnh phúc vừa… nghiện.
Anh ôm cô, nói mãi những lời yêu thương, bảo rằng từ trước đến giờ anh chỉ yêu mình cô. Sau này dù có con thì người anh yêu nhất vẫn là cô, cuối cùng cũng dỗ được cô vui trở lại.
Dỗ xong, chưa kịp ôm thêm mấy phút, cô đã hất anh ra, lon ton chạy ra phòng khách. Nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, Phương Hiệp Văn cũng cười tủm tỉm theo.
Một tuần sau.
Sáng sớm tỉnh dậy, Bạch Loan Loan nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài phòng khách. Một giọng là của Phương Hiệp Văn, còn giọng kia là của phụ nữ. Cô tò mò bước ra khỏi phòng, đập vào mắt đầu tiên là mái tóc xoăn tít.
Nhìn kỹ hơn, cô ngạc nhiên thốt lên: "Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?"
Cả hai người ngoài phòng khách cùng quay đầu lại. Người phụ nữ tóc xoăn tít, chính là mẹ Phương Hiệp Văn từ vùng Đông Bắc, hơi bĩu môi nói một câu bằng tiếng địa phương: "Đây là nhà con trai tôi, sao tôi không thể tới?"
Phương Hiệp Văn hơi cau mày, lo lắng liếc nhìn Bạch Loan Loan. Thấy cô vẫn còn ngơ ngác, không hiểu mẹ mình vừa nói gì, anh mới nhẹ nhõm thở ra, rồi giải thích:
"Mẹ nghe nói em có thai nên muốn đến xem tình hình, tiện thể ở lại chăm sóc em một thời gian. Dù gì mẹ cũng có kinh nghiệm hơn tụi mình, có mẹ ở đây anh cũng yên tâm hơn khi đi làm."
Nói rồi quay sang nhìn mẹ. Lúc này mẹ anh mới nở nụ cười dịu dàng, đổi sang tiếng phổ thông:
"Đúng đó, hai đứa lần đầu có con, sao mẹ không lo được chứ?"
Bạch Loan Loan lập tức mỉm cười, bước đến khoác tay mẹ chồng:
"Vậy cảm ơn mẹ nhé ~ may mà mẹ đến! Tụi con thật sự không biết phải làm gì bây giờ. Gần đây con cũng thấy buồn vì ở nhà một mình, may mà mẹ tới, có người trò chuyện rồi, mẹ thật là tốt!"
Mẹ Phương Hiệp Văn hơi cứng người trước hành động thân mật bất ngờ, nhưng nghe cô gọi "mẹ" ngọt như đường, lại còn nói mình tốt, trong lòng cũng mềm nhũn: "Biết ngay là hai đứa chẳng rành mấy chuyện này đâu. Yên tâm, có mẹ ở đây lo."
Bạch Loan Loan tiếp lời: "Đúng rồi, mẹ sinh được anh ấy vừa thông minh vừa đẹp trai như vậy, có mẹ ở đây chăm sóc cho cháu thì con hoàn toàn yên tâm."
Cô vừa kéo tay mẹ chồng vừa hỏi: "Mẹ đến bằng cách nào vậy ạ?"
Mẹ Phương Hiệp Văn đi theo cô, vừa đi vừa đáp: "Tiểu Văn đặt vé máy bay cho mẹ, rồi đón mẹ ở sân bay."
Bạch Loan Loan tròn mắt: "Mẹ giỏi quá à! Còn đi máy bay một mình được nữa. Hôm trước con gặp một chị chừng ba mươi tuổi mà còn sợ đến tái mặt khi đi máy bay."
Được khen, mẹ chồng lập tức ưỡn thẳng lưng, làm bộ thản nhiên: "Vậy là chị đó yếu quá rồi. Mẹ ngồi máy bay chẳng thấy gì đáng sợ cả."
Nhưng khóe miệng lại không giấu được nụ cười đắc ý.
"Cho nên con mới nói mẹ giỏi mà! Có điều sao anh ấy không nói trước cho con biết mẹ đến, nếu biết con đã ra sân bay đón mẹ rồi!"
Mẹ chồng xua tay: "Trời ơi, có gì đâu mà đón. Con đang mang thai, mà mẹ thì còn ngồi được máy bay, chẳng lẽ không tự mình đi được?"
Phía sau, Phương Hiệp Văn cảm thấy như bị ra rìa hoàn toàn, nhìn hai người phụ nữ vừa nói vừa cười mà lòng dâng lên chút cảm xúc phức tạp: "Loan Loan, mẹ, vậy con đi làm đây."
Nhưng nói xong, trong phòng chỉ nghe tiếng hai người tiếp tục trò chuyện, chẳng ai thèm để ý anh.
Phương Hiệp Văn: …
Bất lực, anh đành tự lấy chìa khóa ra khỏi nhà đi làm.
Lúc sau, Bạch Loan Loan kéo tay mẹ chồng: "Đúng rồi mẹ, chắc mẹ còn chưa đi xem căn nhà bà ngoại để lại cho con đúng không? Để con dẫn mẹ đi xem một vòng. Tầng một nhà mình có hai phòng ngủ, mẹ xem thích căn nào thì ở căn đó nhé."
Mẹ chồng: "Mẹ ở đâu cũng được, không kén chọn đâu." Nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà đánh giá khắp nơi, rồi chợt nhận ra: căn nhà này là do con dâu thừa kế, con trai bà không bỏ ra xu nào.
Cuối cùng, bà chọn căn phòng gần bếp, với lý do: tiện nấu ăn cho hai đứa.
Bạch Loan Loan nghe xong chỉ cười cười, không nói gì thêm.