Sáng sớm hôm sau sau khi đi đăng ký kết hôn, Bạch Loan Loan lôi Phương Hiệp Văn còn đang ngái ngủ dậy khỏi giường.

"Chuyện gì vậy? Anh đã nói với Lâm Hạo rồi, mấy hôm nay anh ở nhà với em, đâu cần dậy sớm thế này."

Bạch Loan Loan nhìn mái tóc rối bù của anh, bật cười, đưa tay xoa đầu khiến nó càng rối tung: "Trước giờ không phải anh luôn thắc mắc vì sao mỗi năm em lại đi Bắc Kinh mấy ngày sao? Đi thôi, hôm nay dẫn anh đi xem rốt cuộc em bận gì ở Bắc Kinh."

Câu nói mơ hồ kia làm Phương Hiệp Văn lập tức tỉnh táo hẳn. Trước đây anh từng đoán, việc Loan Loan đi lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải có thể là để gặp ai đó, hoặc là về nhà. Nhưng kể cả trước khi họ đi đăng ký kết hôn, cô cũng chưa từng nói đến chuyện đưa anh về ra mắt gia đình. Anh từng nghĩ có lẽ ba mẹ cô không hài lòng về mình.

Thế nhưng, không ngờ lại là một cảnh hoàn toàn khác.

Ở một nghĩa trang ngoại thành Bắc Kinh, trước hai tấm bia mộ, Bạch Loan Loan khẽ thì thầm:

"Ba, mẹ, đây là chồng con, tụi con vừa mới đăng ký kết hôn xong. Đẹp trai lắm đó. Anh ấy chăm sóc con rất tốt giống ba vậy, đến cả đồ cúng, thắp nhang cũng không để con làm đây này, cho nên ba mẹ có thể yên tâm rồi."

Nói rồi cô ngẩng đầu nhìn Phương Hiệp Văn. Anh cũng ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc nhìn hai bức ảnh đen trắng trên bia mộ.

"Ba, mẹ, xin lỗi vì lần đầu tiên gặp mặt lại vội vã như vậy, con chưa kịp chuẩn bị lễ vật. Con là chồng của Loan Loan, tên là Phương Hiệp Văn. Mong ba mẹ yên tâm giao cô ấy cho con. Con sẽ dùng hết khả năng để yêu thương và chăm sóc cô ấy. 

Con sinh ra và lớn lên ở vùng Đông Bắc, hiện giờ đang mở công ty công nghệ ở Bắc Kinh..."

Nhìn Phương Hiệp Văn đang nghiêm túc giới thiệu bản thân trước mộ cha mẹ mình, dáng vẻ căng thẳng đến mức tay nắm chặt, Bạch Loan Loan cảm thấy như thể trước mặt anh là ba mẹ còn sống đang ngồi đó vậy. Dáng vẻ ấy khiến lòng cô vừa xúc động vừa ấm áp.

Sau khi anh nói xong, Bạch Loan Loan cũng bắt đầu kể về những chuyện xảy ra gần đây với cô, đủ thứ chuyện từ nhỏ tới lớn.

Rời nghĩa trang ra ngoài, Phương Hiệp Văn nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy xót xa:

"Sau này, để anh đi cùng em đến thăm ba mẹ nhé."

Vì lễ cưới được dự định tổ chức vào năm sau nên nhân lúc anh có thời gian rảnh, hai người cùng về quê Phương Hiệp Văn thăm mẹ anh. Cũng coi như chính thức đưa Bạch Loan Loan về ra mắt nhà chồng.

Nhưng ở nhà không được bao lâu, cả hai lại vội vàng quay về Thượng Hải. Sau đó, Phương Hiệp Văn lại tiếp tục bận rộn với công việc.

Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ: Bạch Loan Loan đi học, Phương Hiệp Văn đi làm. Chỉ là vào ngày cô vừa tốt nghiệp cao học, nhìn hai vạch trên que thử thai, cô nổi điên hét lớn:

"Phương Hiệp Văn!!!"

"Chuyện gì vậy vợ ơi?" Phương Hiệp Văn từ bếp chạy ra, vừa thấy hai vạch trên tay cô, mặt mừng rỡ: "Anh sắp làm ba thật rồi hả?"

Cô lập tức ném que thử thai vào người anh. Vốn đang lên kế hoạch đi Pháp chơi một chuyến, giờ thì xong đời, như thể có quả bom hẹn giờ rơi trúng đầu. Còn đi du lịch gì nữa chứ!

Phương Hiệp Văn bị ném đồ mà chẳng thèm để tâm, ngược lại còn cầm que thử thai nhìn chằm chằm, mặt mày rạng rỡ không giấu được niềm vui. Nhưng thấy vợ đang giận bốc khói, anh cố kìm lại cảm xúc, nhẹ nhàng tiến lại gần định ôm cô, ai ngờ lại bị đẩy ra.

Anh không giận, chỉ cười dịu dàng rồi tiếp tục rón rén tiến đến bên cô: "Được rồi, anh biết là em muốn đi Pháp. Chờ anh qua giai đoạn bận rộn này, nhất định sẽ dẫn em đi."

Cô trừng mắt nhìn anh: "Nói đi, có phải anh cố ý không?!"

Phương Hiệp Văn làm mặt vô tội nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ đắc ý: "Anh thề là không cố ý ~"

Bạch Loan Loan càng không tin: "Từ lúc em nói muốn đi Pháp theo diện trao đổi sinh là anh đã không ổn rồi. Khi em bảo muốn đi chơi vài tuần, anh cũng không chịu. Nói! Có phải đứa nhỏ này là do anh cố ý muốn em không đi nữa nên mới để em dính bầu không?!"

Phương Hiệp Văn nhìn cô như muốn khóc: "Em quyết định đi du lịch mới chỉ vài hôm gần đây thôi. Tính thời gian thì đâu khớp đâu. Với lại, em nghĩ đứa nhỏ là muốn là có liền được sao?"

Nhưng kỳ thật, trong thời gian cô dễ đậu thai, anh đúng là đã âm thầm "nỗ lực" rất nhiều lần. Cả hai lại không có vấn đề sức khỏe gì, nên chuyện dính bầu sớm là điều dễ hiểu.

Bạch Loan Loan sững người, hình như đúng là vậy thật…

Phương Hiệp Văn tiếp lời: "Còn nữa, chẳng phải em nói đeo vào thì không thoải mái, bắt anh...”

Chưa để anh nói xong, mặt cô đã đỏ bừng, vội đưa tay bịt miệng anh: "Đủ rồi! Biết rồi!"

Anh thuận thế ôm chặt cô vào lòng, lần này thì cô không đẩy ra nữa. Một tay anh vòng qua eo cô, tay còn lại nắm lấy tay cô đang che miệng anh ban nãy.

"Nhưng nếu đứa nhỏ đã đến, thì đó là món quà ông trời tặng cho tụi mình. Chẳng lẽ giờ em còn định dẫn theo nó bay sang Pháp du lịch sao?"

Cô liếc anh: "Em đâu phải không biết điều. Ba tháng đầu thai kỳ sao có thể đi máy bay, lại còn ngồi lâu như vậy. Nhưng chờ khi nào thai ổn định thì chắc là vẫn đi được ~"

Phương Hiệp Văn đang thở phào nhẹ nhõm thì nghe đến đó lại căng thẳng: "Chẳng phải đã nói khi anh rảnh thì anh sẽ đưa em đi sao? Giờ em mang thai rồi, sao anh dám để em đi một mình? Lỡ có chuyện gì, anh biết phải làm sao?"

Bạch Loan Loan vừa chơi với tay anh vừa trả lời cho có lệ: "Ai biết bao giờ anh mới rảnh? Với lại em đi theo tour, có hướng dẫn viên riêng, không sao đâu."

Thời gian trôi qua, tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm, Bạch Loan Loan cũng càng thêm xinh đẹp rạng rỡ, giống như một bông hoa hồng nở rộ. Đi dạo phố cũng đủ khiến Phương Hiệp Văn phải lo giữ vợ kỹ lưỡng vì có người để ý ngay.

Huống chi lần này là đi tận nước Pháp, lại đi một hai tháng, Phương Hiệp Văn chịu không nổi. Anh biết ý nghĩ giữ cô trong nhà suốt ngày là quá đáng nhưng tận đáy lòng vẫn mong cô cứ ở yên bên cạnh mình thì tốt hơn.

Chính vì vậy, ngay từ lúc biết cô có ý định đi Pháp, anh đã âm thầm suy nghĩ mọi cách để... giữ vợ lại bên mình.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play