Năm tư đại học, Bạch Loan Loan đi thực tập. Nhờ thành tích nổi bật cùng biểu hiện tốt suốt bốn năm, cô được xem là sinh viên xuất sắc nhất lớp, cũng là học trò cưng khiến các thầy cô tự hào. Chính giáo viên hướng dẫn của cô đã trực tiếp sắp xếp cho cô vào tòa soạn làm biên tập, phụ trách một số bản thảo dịch thuật. Công việc nhẹ nhàng, thuận lợi, hoàn thành chương trình thực tập một cách suôn sẻ.

Tối nay, tan làm về nhà, Bạch Loan Loan vừa bước vào cửa đã thấy Phương Hiệp Văn đang bận trong bếp, bàn ăn còn bày đầy món nóng hổi. Cô tiện tay vứt túi xách xuống ghế, ngạc nhiên nhìn anh:

"Không phải dạo này anh đang bù đầu vì cái dự án kia à? Sao hôm nay tan làm sớm thế?"

Phương Hiệp Văn cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo: "Xong hết rồi nên tranh thủ về sớm. Em đói chưa, đi rửa tay rồi ăn cơm đi."

Ăn cơm xong, Bạch Loan Loan mới phát hiện ra có gì đó sai sai. Hôm nay anh ăn rất ít, sắc mặt cũng không tự nhiên, cả bữa cơm cứ như có tâm sự nặng nề viết rõ lên mặt.

"Có chuyện gì vậy?" Cô đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi.

Ánh mắt Phương Hiệp Văn lóe lên một tia do dự, nhưng rồi rất nhanh đã nặn ra nụ cười, cố gắng tỏ ra bình thường: "Không có gì đâu mà"

Bạch Loan Loan liếc nhìn anh, bĩu môi: "Nói dối."

Bị vạch trần, anh đành đầu hàng giơ hai tay: "Được rồi được rồi, anh nói. Nhưng em đừng khóc đó nha~"

Mỗi lần cô khóc, anh lại phải dỗ rất lâu. Mà cô thì không gào khóc ầm ĩ như người khác, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt từng giọt như trân châu rơi xuống, nhìn mà anh đau lòng không chịu nổi.

Nghe anh nói thế, biểu cảm Bạch Loan Loan lập tức đổi sang nghiêm túc, đưa tay ra: "Nói đi, em đang nghe đây."

Phương Hiệp Văn nhìn cô thay đổi biểu cảm linh hoạt như vậy, trong lòng bỗng thấy ấm áp. Áp lực tích tụ cả ngày dường như cũng nhẹ đi phần nào. Anh mỉm cười, bắt đầu kể lại chuyện xảy ra hôm nay.

Sau khi nghe xong, Bạch Loan Loan khẽ nhíu mày. Tóm lại là dự án mà anh phụ trách xảy ra lỗi, gây ra tổn thất lớn cho công ty. Nhưng trước khi bàn giao, anh đã kiểm tra kỹ mọi thứ, không có vấn đề gì cả. Anh tin chắc lỗi không xuất phát từ tổ của mình.

Thế nhưng công ty không quan tâm ai đúng ai sai, chỉ muốn có người đứng ra chịu trách nhiệm. Cấp trên ám chỉ anh có thể đẩy trách nhiệm cho một thành viên trong tổ.

Nhưng anh biết rõ người của mình không sai, cũng không thể đổ oan cho họ. Thế là anh quyết định tự nhận lỗi về phía mình. Dù sao anh là tổ trưởng, anh phải chịu trách nhiệm cuối cùng.

Kết quả là... anh thất nghiệp.

Dù không phải lỗi của anh, nhưng lý do nghỉ việc vẫn là vì sai sót trong dự án, điều này khiến việc xin việc sau này gặp khó khăn. Có thể trong một thời gian dài anh sẽ không tìm được công việc mới.

Nhìn anh ủ rũ, Bạch Loan Loan đưa tay nâng mặt anh lên, bắt anh nhìn vào mắt mình:

"Thất nghiệp thôi mà~ có gì ghê gớm đâu. Bạn trai em giỏi như vậy, là công ty đó không có mắt thôi. Biết đâu đây lại là cơ hội thì sao?"

Phương Hiệp Văn sững người một chút, ánh mắt sáng lên: "Ý em là... anh có thể thử tự mình mở công ty?"

Bạch Loan Loan ngẩn ra: Mình nói vậy hồi nào ta? Chẳng phải chỉ định an ủi cho vui thôi sao?

Nhưng thấy anh có vẻ lấy lại tinh thần, cô lập tức gật đầu mạnh mẽ: "Ừ, đúng đó! Ý em chính là như vậy!"

"Anh giỏi như thế, đâu cần dựa vào mấy công ty vô ơn kia. Tự mình cũng có thể làm nên chuyện."

Nhìn thấy ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của cô, Phương Hiệp Văn xúc động ôm chầm lấy cô:

"Cảm ơn em, Loan Loan. Em yên tâm, anh nhất định sẽ không khiến em thất vọng. Anh nhất định sẽ cho em cuộc sống thật tốt!"

Bạch Loan Loan vỗ nhẹ lưng anh, dịu dàng nói: "Ừ, em tin anh. Luôn luôn tin anh. Em sẽ mãi đứng sau ủng hộ anh."

Nói thì nói vậy, chứ trong lòng cô nghĩ khác: Không có anh, em cũng sống tốt thôi. Mấy lời đàn ông nói chỉ nên nghe cho vui, tin thật là thua.

Sau đó, Phương Hiệp Văn cùng một người bạn mở công ty riêng. Vì tài chính eo hẹp, ban đầu chỉ có hai người. Họ vừa là sếp vừa là nhân viên, cổ đông cũng chính là hai đứa luôn.

Vài tháng sau, người đồng nghiệp từng được anh bảo vệ trong vụ việc cũ cũng tự nguyện xin sang công ty anh làm. Cuối cùng, công ty nhỏ cũng có được nhân viên chính thức đầu tiên.

Phương Hiệp Văn gần như dốc toàn bộ tiền tiết kiệm vào công ty. Nhưng vì công ty mới, không có mối quan hệ, cũng chẳng có danh tiếng nên không có nhiều dự án. Cơ bản toàn bộ chi phí vận hành đều là anh tự bỏ tiền túi ra.

Tiền tiết kiệm ban đầu tuy không ít, nhưng cứ ngày này qua ngày khác tiêu hao dần, chẳng mấy chốc đã gần cạn.

Một hôm, anh ngập ngừng nhìn Bạch Loan Loan, muốn nói lại thôi: "Bảo bối... em có thể cho anh mượn chút tiền không?"

Bạch Loan Loan nghe vậy, đôi mắt trong veo đầy lo lắng: "Sao vậy? Có chuyện gì rồi à?"

Phương Hiệp Văn cười khổ: "Mỗi ngày công ty đều đang đốt tiền, tiền anh và Tiểu Chu dành dụm cũng đã dồn hết vào rồi mà vẫn không đủ. Anh bắt đầu nghi ngờ liệu việc mở công ty có phải là lựa chọn đúng không nữa..."

Bạch Loan Loan giơ tay xoa đầu anh, cảm giác như đang vuốt một chú cún con buồn bã, sờ cũng thấy dễ chịu:

"Vừa mới khởi nghiệp, ai mà chẳng vậy. Có công ty nào vừa mở đã thành công đâu. Anh phải tin mình chứ."

Nói xong vài câu an ủi, mặt cô lại thoáng chút tự trách: "Lỗi tại em... Nếu không tiêu nhiều tiền vào túi xách với quần áo thì giờ có thể giúp anh được nhiều hơn. Đây là thẻ ngân hàng của em, trong đó có một vạn. Là tất cả tiền tiết kiệm của em."

Phương Hiệp Văn nhìn chiếc thẻ trong tay cô, xúc động đến mức không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt má cô: "Không sao đâu, chừng đó là đã giúp anh rất nhiều rồi. Anh sẽ ghi nợ em, sau này công ty có lãi, anh sẽ trả lại cả vốn lẫn lời."

Bạch Loan Loan lập tức quàng tay qua cổ anh: "Không cần trả. Giữa hai đứa mình cần gì phân rạch ròi. Nếu anh thấy khó xử thì cứ xem như em đầu tư cho anh vậy. Em tin anh, nhất định sẽ thành công!"

Ngửi mùi hương dịu nhẹ quen thuộc trên người cô, lòng anh như được sưởi ấm. Bây giờ công ty chẳng có tí lợi nhuận nào, đi gọi đầu tư cũng không ai quan tâm, chỉ có cô là tin tưởng anh không chút do dự, thậm chí còn đưa hết tiền tiết kiệm cho anh, chỉ để anh đỡ áp lực.

Tốt như vậy... sao anh có thể không yêu? Sao có thể buông tay được đây?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play