Ra khỏi chợ thực phẩm, nhìn thấy Bạch Loan Loan thở phào nhẹ nhõm, Phương Hiệp Văn bật cười, quay sang nói: "Anh đã bảo là chợ đông lắm rồi, em cứ đứng ngoài đợi anh là được."
Bạch Loan Loan đúng là không ngờ đông đến vậy, người chen người, nhưng nhìn mọi người mặc cả, trả giá, cũng thấy thú vị: "Em tò mò mà~"
Phương Hiệp Văn xách đồ, vừa đi vừa ép cô đi sát vào trong lề đường. Về đến nhà, anh chẳng nói chẳng rằng liền mang đồ vào bếp, xắn tay áo bắt đầu rửa rau. Rất nhanh sau đó, anh bê ra một đĩa trái cây đã gọt sẵn đặt trước mặt Bạch Loan Loan: "Ăn chút trái cây lót bụng nhé, cơm xong liền."
Giờ đã quá quen thuộc, Bạch Loan Loan cũng chẳng khách sáo gì nữa. Từ lâu cô đã quen được anh chăm sóc như vậy. Cô vừa ăn trái cây vừa nghịch điện thoại chờ ăn cơm.
Lúc ăn tối, Phương Hiệp Văn lột tôm xong, liền đặt vào bát cô. Nhìn thấy cô ăn vui vẻ, anh bất giác nở nụ cười. Nhưng rồi nghĩ đến chuyện hôm nay, nụ cười ấy thoáng chốc biến mất.
"Anh còn một tháng nữa là tốt nghiệp cao học rồi. Cũng vừa nhận được offer từ một công ty lớn ở Thượng Hải, lương và đãi ngộ khá ổn."
Bạch Loan Loan ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn anh: "Thật á? Chúc mừng học trưởng nha~ Đáng lẽ anh phải nói sớm chứ, hôm nay mình đã ra ngoài ăn mừng rồi."
Phương Hiệp Văn bật cười: "Thôi khỏi tốn tiền, anh thích ở nhà nấu ăn cho em hơn."
Nhìn anh cười dịu dàng, nhớ lại hơn một năm qua sống chung, Bạch Loan Loan thật sự cảm thấy Phương Hiệp Văn là người tốt, dịu dàng, chu đáo, lại thông minh. Có thể làm bạn với một người như vậy, quả thật là điều rất đáng quý.
Phương Hiệp Văn bỗng buông đũa, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô khiến Bạch Loan Loan hơi sửng sốt.
"Loan Loan, anh có mục tiêu và quyết tâm ở lại Thượng Hải lập nghiệp, anh tin mình có thể sống tốt tại đây."
Cô vừa định lên tiếng thì anh nói tiếp:
"Cho nên... em có thể cho anh một cơ hội làm bạn trai được không? Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi. Anh hứa sẽ luôn chăm sóc em thật tốt, để em sống thật hạnh phúc."
Bạch Loan Loan nghe vậy, trong đầu lập tức hiện lên một câu hỏi: Nếu mình từ chối, thì sau này ai nấu cơm cho mình? Ai lột tôm, gỡ xương cá cho mình? Ai dọn dẹp nhà cửa? Nghĩ tới đó, cô hơi dao động.
Phải nói thật, hơn một năm nay Phương Hiệp Văn đúng là đã chăm sóc cô cực kỳ chu đáo. Ban đầu cô còn muốn giúp một tay, nhưng lần nào cũng bị anh dụ đi chỗ khác. Anh luôn nói: "Em giảm tiền thuê nhà cho anh rồi, làm chút việc này mới thấy yên tâm." Cứ thế dỗ riết rồi cô cũng quen nằm yên, chẳng phải động tay vào việc gì.
Phương Hiệp Văn nhìn cô im lặng hồi lâu, bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên, ánh mắt đầy lo lắng như đang chờ phán quyết cuối cùng.
Bạch Loan Loan hơi mỉm cười: "Được thôi. Sau này nhờ học trưởng tiếp tục chăm sóc nha~"
Nghe thấy câu trả lời ấy, Phương Hiệp Văn như trút được gánh nặng, nét mặt rạng rỡ trở lại, vội vàng gắp thêm đồ ăn cho cô: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, nuôi em trắng trẻo mập mạp luôn!"
Bạch Loan Loan chớp mắt: "Hả?"
Phương Hiệp Văn lắp bắp: "À, không phải anh nói nuôi heo đâu nha! Ý anh là... em hơi gầy, ăn nhiều chút sẽ tốt cho sức khỏe."
Bạch Loan Loan trừng mắt nhìn anh: "Anh không nói còn đỡ đó."
Bị cô trừng mà Phương Hiệp Văn vẫn không bận tâm, cười tươi đến mức suýt rách cả miệng.
Sau này khi công việc của Phương Hiệp Văn dần ổn định, Bạch Loan Loan vẫn còn đang đi học. Lúc anh lên làm tổ trưởng, cô vẫn còn mải lo bài vở ở trường.
Điều duy nhất thay đổi là anh chuyển từ phòng gác mái xuống sống chung tầng một với cô. Nhưng dù là bạn trai rồi, thái độ của anh với cô vẫn dịu dàng như trước, thậm chí còn tốt hơn.
Dù bận rộn công việc, sáng nào anh cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô trước khi đi làm. Trưa cô ăn ở căn-tin vì không kịp nấu, tối anh tan ca liền đi chợ mua đồ về nấu cơm. Từ ngày quen anh, cô gần như không phải đụng tay vào việc gì trong nhà nữa.
Hôm đó, khi đứng lên cân điện tử nhìn con số tăng vọt, Bạch Loan Loan kinh ngạc há hốc miệng, rồi hét lên đầy giận dữ: "Phương Hiệp Văn!"
Từ trong bếp, anh mặc tạp dề, tay cầm muôi chạy ra lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì?"
Cô ấm ức chỉ vào chiếc cân: "Anh nhìn nè!"
Anh ghé lại nhìn một cái, nét lo lắng liền biến mất, thay vào đó là nụ cười: "Tốt quá, tăng thêm năm ký rồi đó."
Bạch Loan Loan trừng mắt nhìn anh như thể anh vừa nói điều gì đó rất vô nhân đạo.
Thấy biểu cảm cô không ổn, Phương Hiệp Văn lập tức đổi giọng, ôm cô vào lòng dỗ dành: "Không sao mà. Em vốn gầy, mập lên tí là chuyện tốt. Với lại giờ ôm cũng thấy thoải mái hơn nhiều, đúng không?"
Giọng nói anh khàn khàn, ấm áp vang lên bên tai, khiến cô đang giận cũng dịu xuống. Dù vậy, nhìn con số tăng vọt trên cân, cô vẫn không hài lòng: "Không được, sắp sang năm tư rồi, em còn phải đi thực tập. Tăng cân thế này, mấy bộ đồ đẹp đều mặc không vừa nữa, biết làm sao đây~"
Phương Hiệp Văn liền dỗ: "Không sao, mai anh dắt em đi mua đồ mới. Vừa hay công ty mới thưởng một khoản, để anh mua cho em cả cái túi nữa."
Nghe tới đó, Bạch Loan Loan nhào tới ôm cổ anh: "Cảm ơn chồng yêu~ chồng em là tuyệt nhất!"
Giọng ngọt ngào như mật, khiến anh không kiềm được mà hôn cô mấy cái. Nếu không vì trong bếp còn nấu dở, chắc anh đã không chỉ dừng lại ở mấy cái hôn đơn giản.
Ôm cô trong ngực, hít một hơi thật sâu, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Sao em lại biết cách làm nũng thế này chứ~"
Lúc mới quen, anh nghĩ cô là kiểu nữ sinh thanh thuần, ít nói. Nào ngờ càng ở gần, càng phát hiện cô như viên kẹo ngọt, mềm mại, đáng yêu khiến người ta chẳng nỡ buông tay.
Thời gian càng dài, cô càng dính anh hơn. Tối ngủ phải ôm anh mới chịu ngủ, sáng dậy phải được thơm một cái mới chịu ra khỏi giường. Mỗi ngày anh ngoài thời gian đi làm, đầu óc chỉ toàn là hình bóng cô.
Cô còn thường oán trách: "Tại anh chăm em quá kỹ nên em sống không nổi nếu thiếu anh mất thôi~"
Mỗi lần như vậy, anh lại càng ra sức làm việc nhà, nấu nướng, chăm sóc cô tận tình. Chỉ cần khiến cô sống quen với việc có anh, như vậy sau này cô sẽ không thể rời xa anh được nữa.
Chỉ là nghĩ đến dù bây giờ họ đã là người yêu, nhưng vẫn có người không ngừng theo đuổi cô, ánh mắt Phương Hiệp Văn chợt tối lại.