Bạch Loan Loan tay xách nách mang vừa bước vào cửa thì đã bị Phương Hiệp Văn phát hiện. Anh vội vàng chạy tới đón lấy đồ trên tay cô: "Nặng không? Nhiều đồ vậy sao không gọi anh đi cùng?"

Bạch Loan Loan giải thích: "Không nặng lắm đâu, chỉ có một bộ quần áo và ít đồ ăn thôi. Trời cũng bắt đầu tối rồi, tụi mình ăn ở nhà luôn nhé?"

Nghe cô nói là đồ ăn, Phương Hiệp Văn không để tâm tới chuyện quần áo nữa, nhanh tay dọn đồ ăn ra bàn. Đang xoay người lại thì thấy cô đưa cho mình một bộ quần áo được gấp gọn gàng.

"Ngại quá, học trưởng. Em làm bẩn quần áo của anh nên mua tặng cái mới. Không biết có hợp không nữa."

Phương Hiệp Văn lau tay qua quần rồi mới đưa tay đón lấy, gương mặt đầy bất ngờ: "Cái này... tặng cho anh hả?"

Bạch Loan Loan gật đầu: "Học trưởng giúp em nhiều rồi, không thể để anh mặc áo dính đầy bùn đất về nhà được. Anh vào trong thay thử xem hợp không?"

Phương Hiệp Văn vui vẻ gật đầu, mang quần áo vào phòng. Lúc quay lại, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng phối cùng quần jeans, đứng trước mặt cô cười tươi: "Cảm ơn nha, vừa đẹp, anh rất thích."

Bạch Loan Loan nhìn anh một lượt, mắt sáng lên. Trước giờ anh chỉ hay mặc sơ mi caro, tuy cũng ổn, nhưng không sáng sủa bằng sơ mi trắng.

"Hợp thật đấy. Học trưởng mặc sơ mi trắng nhìn đẹp trai lắm!"

Phương Hiệp Văn hơi ngại khi bị cô nhìn chằm chằm: "Thật hả? Vẫn là ánh mắt em chuẩn."

Trong lúc ăn cơm, anh vừa ăn vừa nói: "Anh có kiểm tra các phòng trên lầu rồi. Mấy chỗ cần sửa đã làm xong theo ý em, đồ đạc cũng sắp xếp ổn hết rồi."

Nhưng nhìn ánh mắt anh vẫn như muốn nói gì đó, Bạch Loan Loan tò mò hỏi: "Anh định nói gì sao?"

Anh bị hỏi trúng, lưỡng lự vài giây rồi lấy hết can đảm hỏi: "Loan Loan, mấy phòng trên lầu em định cho thuê đúng không?"

"Ừm. Một mình em đâu dùng hết chừng đó phòng. Để trống cũng phí, cho thuê thì kiếm thêm được ít tiền tiêu."

Phương Hiệp Văn nhìn cô, chần chừ hỏi: "Vậy em cho anh thuê được không?"

Bạch Loan Loan hơi bất ngờ: "Anh muốn thuê ở đây à?"

Cô từng nghĩ là không nên cho người quen thuê, nhất là bạn cùng trường, vừa ngại chuyện tiền nong, vừa khó xử nếu có chuyện gì. Huống hồ, giá thuê nói sao cho hợp lý?

Thấy cô hơi khó xử, anh chủ động nói: "Anh có hỏi rồi, phòng đơn như vậy ở khu này khoảng hai triệu tám mỗi tháng. Nhưng anh thấy phòng gác mái cũng khá ổn, nếu em cho anh thuê, anh trả hai triệu sáu được không?"

Gác mái đúng là thường rẻ hơn tầng dưới một chút. Trong đầu Bạch Loan Loan vốn định để hai triệu rưỡi, giờ nghe vậy cô liền cười nói: "Anh khách sáo quá. Nếu là gác mái, mỗi tháng hai triệu hai thôi. Nếu anh thấy hợp thì thuê, còn không thì cứ tìm chỗ khác nhé."

Phương Hiệp Văn mừng ra mặt, ánh mắt đầy ấm áp nhìn cô, miệng cười tươi rói: "Vậy cảm ơn em nhiều."

Tuy phòng trên gác mái đã có đủ đồ nội thất, nhưng những vật dụng sinh hoạt cá nhân thì chưa có. Phương Hiệp Văn nói muốn về ký túc xá thu dọn đồ, mai sẽ dọn sang.

Chào tạm biệt cô xong, anh xoay người bước đi, nhưng trước khi rời khỏi, còn ngẩng đầu nhìn ngôi nhà kiểu Tây kia thêm một lần, ánh mắt lấp lánh rồi mới đạp xe về phía trường.

Phòng của Bạch Loan Loan, từ vị trí đến cách bài trí đều rất tốt. Chưa đầy ba ngày sau, các phòng tầng hai đều được thuê hết.

Thế là cô lại trở về lịch trình bình thường: đi học, thu tiền trọ, rồi lại đi học.

Chỉ là từ sau khi Phương Hiệp Văn dọn vào sống ở đây, quan hệ giữa hai người cũng tự nhiên trở nên thân thiết hơn. Anh nấu ăn rất ngon. Mỗi khi bếp tầng hai quá đông, anh sẽ xuống tầng một mượn bếp của cô để nấu. Sau đó sẽ rủ cô ăn chung.

Ăn chực vài bữa rồi, cô cũng quen. Giờ thấy anh dùng bếp tầng một, cô cũng chẳng nói gì nữa.

Chiều nay, hai người đi học về cùng nhau. Trên đường, Phương Hiệp Văn vừa đi vừa lên thực đơn: "Tối nay mình làm thịt kho trứng, thêm món tôm hấp dầu tỏi, cuối cùng xào ít rau cải nhé?"

Nghe tới món ăn, mắt Bạch Loan Loan sáng rỡ: "Ừm ừm, nghe đã thấy ngon rồi."

Phương Hiệp Văn thấy cô cười toe toét như thế, càng cảm thấy vui. Nhưng đang cười thì ánh mắt anh chợt sầm lại, bởi trước mặt họ, lại là một chàng trai đang cầm bó hoa đứng chờ.

Cậu bạn kia mỉm cười nói: "Bạch Loan Loan, tối nay rảnh không? Anh đã đặt bàn ở một quán Tây, đi ăn cùng anh nhé?"

Từ khi nhập học đến giờ, Bạch Loan Loan chưa từng thiếu người theo đuổi. Dù Phương Hiệp Văn luôn tìm lý do để đi học, về nhà cùng cô, đứng chờ cô trước lớp, cũng không ngăn nổi người khác tiếp cận.

Dù gì, anh cũng chỉ là một học trưởng cùng lắm là bạn thân không có tư cách gì để can thiệp vào chuyện tình cảm của cô. Anh chỉ có thể đứng nhìn cô từ chối người khác, lần này qua lần khác.

Nhưng rồi trong lòng anh không khỏi nghĩ: Giờ cô còn từ chối, nhưng nếu một ngày nào đó, có người khiến cô động lòng thì sao? Liệu anh có thể tiếp tục đứng nhìn như bây giờ?

Chỉ tưởng tượng đến cảnh cô nắm tay người khác, anh đã thấy lồng ngực khó chịu.

"Phương sư huynh? Học trưởng? Phương Hiệp Văn!" Giọng gọi của Bạch Loan Loan kéo anh về thực tại.

Cô đã xử lý xong lời tỏ tình và quay đầu lại, thấy anh vẫn đứng ngơ ngẩn một chỗ, gọi mấy tiếng mà không có phản ứng.

Bị cô gọi thẳng tên, anh mới hoàn hồn, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Xong rồi hả? Vậy mình đi tiếp nhé."

Bạch Loan Loan đi phía sau, nhìn nét mặt anh có gì đó không đúng, trong lòng đầy nghi ngờ: Kỳ lạ thật.

Chợ gần nhà đông đúc, tiếng người ồn ào. Phương Hiệp Văn vừa đi vừa che chắn cho cô. Anh dẫn cô lướt qua từng quầy, chọn đồ, mặc cả, thanh toán động tác thuần thục, quen tay như người đã làm không ít lần.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play