Bạn cùng phòng của Phương Hiệp Văn bị thái độ nghiêm túc đó làm sửng sốt: "Ừm, biết rồi biết rồi." Trước đây mỗi lần nhắc đến chủ đề này cũng chẳng thấy cậu ta phản ứng gì đặc biệt mà?

Cuộc sống đại học của Bạch Loan Loan khá đơn giản. Ngành học của cô là ngôn ngữ, đối với cô mà nói không có gì quá khó khăn. Dù đang sống trong thế giới con người, nhưng thân thể Yêu tộc đã tiến hóa, học cái gì cũng nhanh. Nói dễ hiểu là, cô học cái gì cũng vào rất nhanh, chẳng khác gì thiên tài bẩm sinh.

Chỉ là, nhìn bó hoa lần nữa xuất hiện trước mặt mình, Bạch Loan Loan vẫn thấy hơi bối rối. Sinh viên trong trường khá nhiệt tình, ai cũng trẻ trung, đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, có người mình thích thì sẽ thẳng thắn theo đuổi. Từ lúc Bạch Loan Loan nhập học đến giờ, cô cũng chẳng nhớ nổi mình đã từ chối bao nhiêu bó hoa rồi.

Cô mỉm cười nhã nhặn, đáp lời quen thuộc như mọi lần: "Xin lỗi, hiện tại tớ chưa muốn yêu đương."

Nói xong liền quay người rời đi dứt khoát.

Người tặng hoa cũng không buồn bực gì, còn giơ bó hoa lên cao hét lớn: "Bạch Loan Loan, tớ sẽ không từ bỏ đâu! Nếu sau này cậu có yêu ai thì nhớ cân nhắc đến tớ nhé!"

Phương Hiệp Văn đeo balo, tự nhiên đón lấy sách vở từ tay Bạch Loan Loan, liếc nhìn cậu bạn năm hai đang cầm bó hoa phía sau cô.

Cậu bạn kia chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Phương Hiệp Văn. Cậu ta đã tìm hiểu trước rồi, biết hai người họ cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ, và học trưởng khoa máy tính kia chỉ là bạn học bình thường của Bạch Loan Loan.

Gặp ánh mắt Phương Hiệp Văn nhìn sang, cậu bạn thản nhiên cười chào: "Chào học trưởng! Câu lạc bộ bên anh còn nhận thêm người không? Em muốn tham gia."

Phương Hiệp Văn khẽ siết chặt sách vở trong tay, mặt không biểu cảm, lễ phép đáp: "Hiện tại chưa có kế hoạch tuyển thêm người."

Sau đó anh quay sang Bạch Loan Loan: "Mình đi thôi."

Về chuyện vì sao Bạch Loan Loan lại vào được câu lạc bộ máy tính của Phương Hiệp Văn thì cũng do một lần cô đi làm thủ tục báo danh trễ, không kịp tham gia hoạt động chiêu mộ. Mà tham gia câu lạc bộ sẽ được cộng điểm hoạt động, dưới sự thuyết phục của Phương Hiệp Văn, cô mơ mơ hồ hồ đăng ký vào chỗ của anh.

Nhưng đúng như lời Phương Hiệp Văn từng nói, chỉ là đăng ký trên danh nghĩa để cọ điểm, không cần làm gì cả. Với mọi người, cô giống như linh vật của câu lạc bộ. Đa phần các thành viên trong câu lạc bộ đều rất dễ thương, chỉ trừ Hồ Lâm – người lúc nào cũng trừng mắt nhìn cô như có thù.

Khi Bạch Loan Loan và Phương Hiệp Văn bước vào phòng sinh hoạt chung, anh dắt cô đến chỗ ngồi như thường lệ, lấy từ balo ra vài món bánh và chai nước đặt lên bàn cho cô, còn lấy từ đống sách của cô cuốn tiểu thuyết đang đọc dở, đặt ngay ngắn trước mặt.

Xong xuôi, anh mới quay sang cùng các thành viên khác bàn chuyện chuyên môn.

Ban đầu, Bạch Loan Loan cảm thấy không quen, nên đã từ chối. Nhưng Phương Hiệp Văn bảo đó là phúc lợi chung của câu lạc bộ, ai cũng có phần. Cô nhìn quanh, thấy ai trước mặt cũng có một phần giống mình nên cũng không từ chối nữa.

Từ đó về sau, mỗi khi cô đến trễ, anh đều để sẵn phần cho cô. Dần dần, cô cũng quen với điều đó.

Dù là chủ nhiệm câu lạc bộ, Phương Hiệp Văn luôn quan tâm mọi người rất chu đáo. Lần này cũng thế, sau khi đảm bảo trước mặt mỗi người đều có phần, anh mới bắt đầu buổi thảo luận. Bạch Loan Loan thì cúi đầu đọc tiểu thuyết của mình, yên ổn làm một "linh vật".

Nếu không vì yêu cầu đánh dấu hoạt động để tính điểm, cô thật sự chẳng muốn tới. Nghe mọi người bàn luận mấy chuyện như phương trình, thuật toán, mã hóa thật sự chán muốn chết.

Sau phần lý thuyết là thực hành. Mỗi người được giao một phần việc tuỳ vào khả năng. Phần khó nhất đương nhiên do Phương Hiệp Văn phụ trách.

Hồ Lâm liếc sang Bạch Loan Loan đang thảnh thơi đọc sách, tóc dài rủ xuống một bên mặt, dáng vẻ nhẹ nhàng xinh đẹp. Đặc biệt là ánh mắt mà Phương Hiệp Văn nhìn cô làm Hồ Lâm thấy vừa đau lòng, vừa không cam tâm lại vừa tức tối.

Đi ngang qua, cô ta không nhịn được lên tiếng: "Đúng là có người chỉ biết cọ điểm, chẳng làm gì mà cũng mặt dày ngồi đây!"

Cô ta còn định nói thêm gì nữa thì bị Phương Hiệp Văn cắt ngang ngay:

"Đủ rồi. Loan Loan là do tôi mời vào. Cô ấy không phụ trách thiết kế máy tính, chỉ cần giúp dịch thuật khi cần là được. Nếu cậu có vấn đề gì, cứ nói với tôi. Hay là cậu đang có ý kiến với cách tôi phân công?"

Bình thường, Phương Hiệp Văn luôn là người dịu dàng, khiêm tốn, nhẫn nại với mọi người. Ai cũng quý mến anh vì điều đó. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy anh nổi giận, mặt lạnh tanh.

Hồ Lâm cảm thấy bị nói oan, tủi thân lắm nhưng khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng kia, lại không dám nói gì thêm. Môi mấp máy vài lần, cuối cùng cũng im bặt.

Bạch Loan Loan nhìn hai người, dường như đã hiểu ra điều gì. Cuối cùng, bạn cùng phòng của Phương Hiệp Văn lên tiếng hòa giải, chuyện mới tạm lắng xuống.

Trên đường đưa cô về ký túc xá nữ, Phương Hiệp Văn nhìn cô do dự một lúc rồi mở lời: "Hôm nay xảy ra chuyện đó, em đừng để tâm. Cho anh xin lỗi nhé."

Bạch Loan Loan nghiêng đầu nhìn anh: "Học trưởng có làm gì sai đâu, xin lỗi gì chứ?"

Phương Hiệp Văn có chút áy náy: "Anh là chủ nhiệm câu lạc bộ, hơn nữa em là do anh mời vào. Để em bị người khác nói này nọ, là lỗi của anh."

Nghe đến đây, Bạch Loan Loan đột ngột dừng lại, nhìn thẳng vào mắt anh: "Hồ Lâm học tỷ thích học trưởng đúng không?"

Không ngờ Phương Hiệp Văn nghe vậy thì lập tức phản ứng như gặp phải tình huống khẩn cấp, cuống quýt giải thích: "Anh với cô ấy thật sự không có gì cả! Ngoài quan hệ bạn học bình thường ra, không có gì hơn!"

Bạch Loan Loan nghiêm túc nói: "Cảm ơn học trưởng đã quan tâm em suốt thời gian qua. Nhưng em thấy mình không giúp được gì nhiều cho câu lạc bộ, hơn nữa em cũng không thật sự thích máy tính lắm. Bạn cùng phòng nói em rất hợp với tâm lý học, chắc chắn phù hợp hơn. Em sẽ viết đơn xin chuyển sang câu lạc bộ tâm lý vào ngày mai."

Phương Hiệp Văn im lặng một lúc, cố kiềm chế biểu cảm: "Ừ, vậy cũng được."

Sau đó anh ngập ngừng nói thêm: "Căng-tin số 2 có quán bánh bao khá ngon, ngày mai mình đi cùng nhau nhé?"

Bạch Loan Loan vẫn giữ nụ cười lễ phép: "Không cần đâu học trưởng. Dạo này em cũng đang tính dọn ra ngoài ở. Ký túc xá đông người quá, chật chội, hơi bất tiện. Sau này chắc không còn cơ hội ăn cơm cùng học trưởng nữa."

Ký túc xá của nghiên cứu sinh là 4 người một phòng, trên giường dưới bàn. Nhưng sinh viên năm nhất thì khác, 8 người một phòng, toàn giường tầng, nhìn một lượt chỉ thấy toàn giường chồng. Ở một thời gian rồi, Bạch Loan Loan thật sự không chịu nổi nữa.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play