Chu cô cô trước hết khẽ thở dài, đem tin xấu nói ra:
"Bệnh của nương nương, e rằng khó mà trị tận gốc."
Ánh sáng trong mắt Lệ Tần vụt tắt, song nàng không phải là kẻ dễ dàng khuất phục. Nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, giọng bình thản: "Còn nữa không?"
"Tin tốt là, chất tử làm thương lái của nô tỳ, nhờ trời xui đất khiến, đã tìm thấy một loại thuốc quý." Chu cô cô ghé sát tai Lệ Tần, thầm thì vài câu, rồi mới nói tiếp: "Nương nương hãy yên tâm, Uông Tuyển hầu có được cơ duyên này, thì nương nương tự nhiên cũng có thể."
Nét mặt Lệ Tần khẽ giãn ra. Nàng không vội vàng hạ quyết định mà trầm tư suy nghĩ một lát, rồi dặn dò: "Tạm thời hãy xem Liễu Thính Mai thế nào đã, nếu nàng ta không làm được, rồi hãy tìm cách khác."
Mấy ngày gần đây, Thượng Cung Cục và Tư Lễ Giám vẫn đang ráo riết điều tra vụ việc của Lưu Thành. Phùng Xuyên tuy đã bị đưa vào Thận Hình Ti, nhưng Chu cô cô đang nắm giữ gia quyến của hắn, nên Phùng Xuyên không dám hé răng nửa lời.
Để tránh “đêm dài lắm mộng”, Lệ tần vẫn lo Tư Lễ Giám sẽ không buông ta nên quay sang dặn Chu cô cô:
"Người trong cung của chúng ta, dù chỉ là hoàng môn quét dọn, nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt. Nếu rảnh rỗi, ngươi thay ta thăm bọn họ."
Chu cô cô lập tức gật đầu.
“Nô tỳ tuân lệnh.”
Ngày hôm sau, Uông Tuyển hầu được phong làm Tài tử chính thất phẩm.
Trong cung, niềm vui ngắn ngủi, chưa quá ba ngày, Tư Lễ Giám liền tới cửa.
Hôm ấy, Lệ Tần nghênh đón Diêu Đa Phúc tại Đông Noãn các. Tẩm điện vừa thay màn giường mới, rèm bích sa khảm bảo liên hoa mềm mại lay động theo gió nhẹ. Những quả hồ lô mạ vàng trên màn lay khẽ, ánh sáng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện.
Dù sao cũng là khuê tú của Thái Bình Bá Phủ, mọi thứ đều toát lên vẻ xa hoa, tao nhã
Diêu Đa Phúc hơi phát tướng, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt cười cong cong, thoạt nhìn ôn hòa dễ gần. Hắn năm nay khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, đã hầu hạ Hoàng thượng suốt mười ba năm. Nhưng hắn càng hòa nhã, người khác lại càng không dám lỗ mãng.
Sau khi hành lễ với Lệ Tần, Lệ Tần đã vội nói: “Công công vất vả rồi, trời giá rét mà còn phải đi một chuyến này, thật khổ cho ngươi. Mau ngồi đi.”
Diêu Đa Phúc cung kính tạ ơn, rồi mới xoa nhẹ mép ghế, ngồi xuống một cách khách sáo:
"Đa tạ nương nương quan tâm."
Diêu Đa Phúc không vòng vo nhiều, liền đi thẳng vào vấn đề:
"Nương nương, vụ án của Lưu Thành đã có kết quả, hôm nay tiểu nhân đặc biệt đến để bẩm báo với nương nương."
Nói rồi, trên gương mặt vẫn là nụ cười:
"Tiểu Lý Tử trong cung của nương nương đã khai, nói rằng hắn thường xuyên bị Lưu Thành làm nhục, lòng sinh ôm hận. Sau lại ngẫu nhiên biết được Lưu Thành tự giữ độc dược, hắn liền thừa cơ báo thù, hạ độc giết chết hắn ta."
Tiểu Lý Tử chỉ là một thái giám quét dọn, ngày thường quả thật thường xuyên bị Lưu Thành bắt nạt. Không chỉ phải làm những việc nặng nhọc, dơ bẩn, mà tiền lương hàng tháng của hắn cũng đều phải dâng cho Lưu Thành, không giữ lại một đồng nào.
Lệ Tần giả vờ sợ hãi:
"Thật sao? A Di Đà Phật, ta lại không biết Lưu Thành là người như vậy."
Diêu Đa Phúc vẫn giữ vẻ mặt tươi cười:
"Tiểu Lý Tử khai, nói hắn vẫn luôn biết Lưu Thành đã lấy trộm châu ngọc của nương nương. Sau khi hạ độc Lưu Thành, hắn bắt đầu tìm kiếm, đem những gì tìm được cất giấu trong phòng, tìm thời điểm thích hợp rồi mang ra khỏi cung. Thứ châu ngọc mà hắn giấu, tiểu nhân đã tìm thấy rồi."
Vừa nói, hắn vừa đặt một hộp gỗ lên bàn gỗ. Chu cô cô tiến lên kiểm tra, ánh mắt đầy phức tạp:
"Lại mất nhiều thứ như vậy."
Bà nói rồi quỳ xuống trước mặt Lệ Tần: "Đều là nô tỳ hành sự bất cẩn, để bọn trộm cắp có cơ hội làm càn."
Lệ Tần lập tức đỡ bà dậy:
"Cô cô làm gì vậy? Đều là do những kẻ đó tâm địa bất chính, liên quan gì đến cô cô?"
Nói đoạn, Lệ Tần nhìn về phía Diêu Đa Phúc:
"Lần này đa tạ Công công, nếu không nhờ Công công, những ngày này bổn cung vẫn sẽ nơm nớp lo sợ, đêm không thể chợp mắt."
Diêu Đa Phúc thấy đã nói đủ, liền đứng dậy:
"Lệ Tần nương nương, cung của nương nương đang thiếu một vị quản sự nội thị và một tiểu thái giám. Ngày mai sẽ có vài người được đưa đến, để nương nương chọn lựa."
Nói xong, Diêu Đa Phúc định cáo từ. Lệ Tần do dự một lát, rồi gọi hắn lại: "Công công khoan đã."
Diêu Đa Phúc khựng lại, quay đầu nhìn: "Nương nương có gì căn dặn?"
Lệ Tần mím môi, tỏ ra có chút bất an, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: "Công công, Tiểu Lý Tử kia... liệu có thể tha mạng cho hắn không?"
Diêu Đa Phúc thở dài:
"Nương nương, cung quy nghiêm ngặt, tiểu nhân không thể tự quyết định được."
Ý của hắn là, hoặc là nàng tự mình đi cầu Hoàng thượng, hoặc là cứ xử lý theo cung quy. Lệ Tần lộ vẻ u sầu, cố gượng cười với Diêu Đa Phúc và nói: "Ta hiểu rồi."
Diêu Đa Phúc rời đi, Lệ Tần mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn chiếc hộp được cất giấu kia, khẽ nói: "Chuẩn bị đi, ngày mai ta muốn mang canh gà đến cho Hoàng thượng."
Nàng không thể chờ đợi được nữa.
Nhiều ngày nay, Thẩm Sơ Nghi thực sự bận đến quay cuồng.
Bởi đám thái giám trong Vĩnh Phúc Cung đều bị đưa đi, mọi việc vặt vãnh đều dồn lên các cung nữ quét dọn. Một người trong số họ ngã bệnh, chỉ còn lại ba người, gánh nặng lại càng thêm nặng nề.
Trong suốt mấy ngày nay, Thẩm Sơ Nghi đã phải xách nước không biết bao nhiêu lần, nhóm lửa đến mấy lượt. Tuy đã quen tay quen việc, nhưng mệt mỏi vẫn dồn ứ, khiến vai nàng ê ẩm, nặng trĩu.
Vất vả lắm mới đến bữa tối, Hồng Đậu đã mệt đến mức không thốt nên lời. Thẩm Sơ Nghi giúp nàng múc một bát cháo cao lương, rồi ngồi xuống bên cạnh. chậm rãi ăn từng muỗng.
Cháo chưa kịp hết bát, một cung nữ nhất đẳng hớn hở chạy vào, giọng lảnh lót:
"Hoàng thượng giá lâm!"
Cả phòng thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Lệ Tần nương nương vẫn còn cáo bệnh, nhưng việc Hoàng thượng đến thăm nàng đã chứng tỏ nàng chưa từng thất sủng. Nếu còn được bệ hạ nhớ đến, thì Vĩnh Phúc cung ắt sẽ sớm khôi phục vinh quang ngày trước.
Đám cung nhân vốn đã bị gánh nặng cùng u ám đè nén quá lâu, gần như quên hẳn cái chết bi thảm của Lưu Thành hay sự mất tích mơ hồ của Tiểu Lý Tử. Giờ đây, trong lòng họ chỉ còn một mong mỏi duy nhất
Vĩnh Phúc cung lại được ân sủng.
Ai nấy đều cho rằng hôm nay Hoàng thượng chỉ ghé qua đôi chút, nào ngờ bữa tối còn chưa xong, Hồng Quả đã hối thúc họ chuẩn bị nước nóng.
Hồng Đậu có chút ngây ngô:
"Nương nương đã khỏi bệnh rồi ư?"
Hồng Quả đối với nàng có thái độ khá tốt, kiên nhẫn nói:
"Đây không phải còn có Liễu cô nương sao?"
Nghe vậy, Hồng Đậu ngây thơ gật đầu: "À... à, thì ra là thế."
Chỉ riêng Thẩm Sơ Nghi thoáng rùng mình, lặng lẽ nhóm lửa, không dám hé nửa lời. Nước nóng được mang vào thiên điện cho tiểu thái giám dâng lên, Thẩm Sơ Nghi cùng mấy người Hồng Đậu quay về phòng trực, định rửa mặt rồi đi nghỉ. Tưởng rằng đêm nay sẽ yên ổn troi qua, nào ngờ chừng hai khắc sau, hậu điện lại truyền đến tiếng ồn ào.
Các cung nhân đều lập tức bật dậy, khoác vội y phục, chỉ sợ bị gọi vào hầu hạ bất ngờ.
Đêm ở Trường Tín Cung tĩnh lặng đến đáng sợ. Trên trời chỉ có muôn vàn tinh tú, dưới đất thỉnh thoảng nổi lên một trận gió gào. Vào mùa đông, gió lạnh cắt da, màn đêm phủ xuống, hoàng cung vàng son lại chẳng khác một bãi tha ma, chôn vui biết bao hỉ nộ ái ố.
Tiếng huyên náo ở hậu điện chẳng kéo dài bao lâu rồi lắng xuống, để mặc gió đêm thổi qua. Đám cung nữ định trở lại giường, vừa cởi áo khoác thì cửa phòng bỗng bật mở.
Một luồng gió lạnh ùa vào, cuốn phăng chút hơi ấm vừa chắt chiu được. Bóng người lờ mờ đứng chắn trước cửa, ánh mắt dò xét quét khắp gian phòng.
Không hiểu vì sao, tim Thẩm Sơ Nghi đập thình thịch.
"Thẩm Sơ Nghi."
Một giọng nói trầm thấp vang lên, quen thuộc đến lạnh người, là Chu cô cô.
Âm điệu ấy hệt như tiếng gọi từ địa ngục khiến người nghe không rét mà run.
Thẩm Sơ Nghi nhanh chóng đứng dậy, vừa lúng túng mang giàu mặc áo, đáp lời: "Có nô tỳ."
Chu cô cô khẽ cau mày, lùi lại nửa bước để tránh mùi khói than trong phòng.
"Đi theo ta."
Trong phòng không đốt đèn, những cung nhân còn lại đều nằm im trên giường, chỉ có Hồng Đậu lo lắng nhìn theo, song cũng chẳng dám lên tiếng.
Tim Thẩm Sơ Nghi đột nhiên đập mạnh.
Có lẽ đã xảy ra chuyện từ chập tối, hơn nữa còn không phải chuyện tốt. Giờ lại bị gọi đến gặp Lệ tần… chẳng rõ là vì điều gì.
Nhưng lúc này không cho phép Thẩm Sơ Nghi suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng đi đến cửa, đội gió lạnh đi theo sau Chu cô cô. Dọc đường đi, cả hai đều im lặng.
Giờ phút này Vĩnh Phúc Cung ngoài những cung nhân trực đêm, đã không còn ai đi lại. Chu cô cô và nàng cùng im lặng đi đến hậu điện, đẩy cửa hông.
"Vào đi."
Thẩm Sơ Nghi cúi thấp mặt, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch, cố gắng giữ bình tĩnh.
Một luồng hơi ấm ập tới, nhưng không thể làm đôi tay và chân Thẩm Sơ Nghi ấm lên.
Đèn dầu trong chính điện mờ ảo, lò Bác Sơn mạ vàng tĩnh lặng tỏa khói hương, rèm châu khẽ lay động, che khuất ánh sáng ấm áp từ Đông Noãn Các, chỉ để lộ ra một nhành hải đường trên bức bình phong Tứ Quý.
Thẩm Sơ Nghi dừng bước, không dám tiến thêm.
Sau lưng, Chu cô cô đóng cửa lại. Tiếng “phịch” khô khốc vang lên, ngăn cách ánh sáng và bóng tối. Bàn tay lạnh buốt của Chu cô cô đột nhiên chạm vào lưng Thẩm Sơ Nghi:
"Đi thôi. Nương nương đang chờ ngươi."
Thẩm Sơ Nghi hít một hơi thật sâu, ngón tay run rẩy vẫn cố siết chặt. Từng bước, từng bước tiến vào trong điện.
Nàng chưa từng bước vào tẩm điện của Lệ Tần, giờ đây cũng chẳng còn tâm trí mà ngắm nhìn.
Đi vòng qua tấm bình phong, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng. Bốn ngọn đèn hoa sen lưu ly treo ở bốn góc tẩm điện, thắp sáng cả đêm đen. Lệ Tần dựa nghiêng trên ghế trường kỷ, tay khẽ mân mê một chuỗi mười tám hạt tử đàn.
Thẩm Sơ Nghi không dám nhìn Lệ Tần thêm một cái. Nàng đi cách Lệ Tần ba bước, quỳ xuống hành lễ một cách cung kính:
"Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Đầu gối chạm vào nền gạch, vậy mà Thẩm Sơ Nghi không cảm thấy lạnh.
Trong điện, tường ấm luôn đỏ lửa, không cho cơ thể mảnh mai, kiều quý của nương nương phải chịu đựng giá rét. Chỉ là nền đất quá cứng, khiến đầu gối nàng đau nhói như kim châm
Dẫu chỉ khoác lên mình bộ cung trang giản đơn nhất, bóng dáng mảnh mai của Thẩm Sơ Nghi khi quỳ nơi ấy vẫn toát ra vẻ đẹp khiến người ta khó lòng rời mắt.
Ánh mắt Lệ Tần chậm rãi lướt trên người nàng, cuối cùng dừng lại nơi chiếc cằm nhỏ tinh tế. Thân hình mềm mại, vòng eo uyển chuyển, sống lưng thẳng tắp, chiếc cổ hơi khom, lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn, ngoảnh mặt cúi mi như thể chỉ biết thuận theo.
Trong lòng Lệ tần chẳng buồn cũng chẳng vui. Giờ phút này, Thẩm Sơ Nghi đối với nàng ta không còn là một con người nữa, mà chỉ là một món đồ nàng ta dùng để giành lại ân sủng.
Mà đối với một món đồ, há cần có hỉ nộ ái ố?
Nàng ta từ tốn mân mê chuỗi Phật châu, từng hạt, từng hạt một, cẩn thận tính xem mình đã xoay được bao nhiêu vòng.
“Ngươi vốn là người ở thôn Ngô Đồng, huyện Lật Thủy. Nhà ngói hai gian, tựa lưng núi.”
Tim Thẩm Sơ Nghi khẽ chùng xuống, bàn tay siết chặt, thân hình không hề run rẩy cũng chẳng để thoát ra dù chỉ một tiếng rên. Lệ tần cũng chẳng buồn nhìn nàng, chỉ ừng trên chuỗi Phật châu trơn nhẵn, sáng bóng kia.
"Nhà ngươi khi ấy có phụ mẫu cùng một tiểu muội. Một nhà bốn người vốn sum vầy hạnh phúc. Đáng tiếc năm ngươi mười tuổi, phụ thân đi đốn củi, chẳng may bị mãnh thú làm kinh hãi, sinh bệnh rồi mất. Tiểu muội ngươi chẳng có ai chăm sóc, lỡ trượt chân ngã xuống sông, thân mang hàn chứng, nhiều năm rồi cũng chưa khá hơn."
Thẩm Sơ Nghi khẽ mím môi.
Đôi mắt Lệ Tần lúc này mới quay lại khuôn mặt mỹ lệ của nàng.
"Năm mười ba tuổi, trong cung mở kỳ tổng tuyển, cần điều cung nữ vào hầu. Huyện Lật Thủy được phân mười người. Vị trung giám được phái đi nhìn trúng tiểu thư nhà phú hộ, nhưng phú hộ không muốn, cho nên bỏ ra mười lượng bạc để mua ngươi thay thế. Gã trung giám vừa thấy ngươi dung mạo xinh đẹp nên lập tức đồng ý. Phí tổn đường sá cũng để lại cho ngươi"
Khóe môi Lệ tần bỗng khẽ cong, cười lạnh một tiếng:
"Ngươi quả là một hiếu nữ ngoan hiền."
Sau lưng Thẩm Sơ Nghi đã rịn mồ hôi lạnh. Mặc dù trong tẩm điện ấm áp như mùa xuân, nhưng nàng vẫn lạnh buốt tay chân, như thể rơi vào hố băng.
Những lời Lệ Tần nói không sai một chữ.
Huyện Lật Thủy tuy nằm gần kinh đô, chỉ mất một ngày đường, nhưng để biết rõ mọi chuyện xảy ra từ năm năm trước, không phải chỉ trong một sớm một chiều là có thể làm được. Điều đó có nghĩa là, về thân thế của nàng, Lệ Tần đã cho người điều tra từ sớm, và đã nắm trong lòng bàn tay từ lâu.
Lệ Tần nhìn thấy sắc mặt Thẩm Sơ Nghi dần thay đổi, trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng càng thêm thích thú.
Đè ép một con người, nhìn nàng ra sức lấy lòng, nhìn nàng khổ sở đến tận xương tủy - cái kho*i c*m ấy khiến người ta thỏa mãn khôn xiết.
Lệ Tần chậm rãi nhếch môi, ngữ khí càng thêm ôn hòa, nhưng những lời nói ra lại càng độc địa.
"Thẩm Sơ Nghi, ngươi có phải một lòng muốn ra khỏi cung này?"
Thẩm Sơ Nghi từ từ ngẩng đầu. Đôi mắt vốn sáng tựa sao trời nay chỉ còn hoảng loạn thất thố, đúng như Lệ tần muốn thấy.
"…Nương nương..."
Giọng Thẩm Sơ Nghi trở nên khô khốc.
"Nương nương muốn nô tỳ hầu hạ như thế nào, nô tỳ nhất định sẽ dốc hết sức, máu chảy đầu rơi cũng không oán than."
Phản ứng của nàng khiến Lệ Tần rất hài lòng.
Nụ cười trên mặt nàng càng thêm bao dung. Khuôn mặt xinh đẹp tựa hoa phù dung như được phủ một tầng Phật quang, trông hiền từ và nhân hậu.
"Ta sao nỡ để ngươi đầu rơi máu chảy?"
Lệ Tần cười một tiếng, rồi mới từ tốn mở lời:
"Thẩm Sơ Nghi, nhà ngươi bần hàn, mẫu thân đã già, tiểu muội bệnh tật triền miên. Cho dù có ra khỏi cung, cũng chẳng thoát nổi cảnh khốn khó."
"Không bằng.." Ngón tay nàng dừng lại, vừa vặn chạm vào một hạt chu sa trên chuỗi Phật châu, "Ta cho ngươi một cơ hội. Đảm bảo cả nhà ngươi hưởng vinh hoa phú quý, không bị sinh kế làm khổ."
Nàng ta nghiêng đầu, mỉm cười như gió xuân thoảng qua. "Được không?"
Dẫu là giọng điệu như thương lượng, nhưng Thẩm Sơ Nghi hiểu rất rõ - nàng vốn chẳng có quyền chọn lựa.
Lệ tần muốn nàng làm việc gì, hẳn còn nguy hiểm gấp trăm lần so với Liễu Thính Mai. Nhưng một khi người nhà bị đem ra uy hiếp, huyết mạch bị khống chế trong tay, nàng nào còn đường thoái lui?
Từ nhỏ, nàng đã biết nhìn thời thế mà cúi đầu, chưa đến đường cùng, tất cả đều có thể nhẫn nhịn.
Thẩm Sơ Nghi cúi rạp người, dập đầu thật mạnh.
"Nô tỳ tuân theo lời dạy của nương nương."
Lệ tần nở nụ cười rực rỡ, khóe mắt phảng phất đào hoa:
“Tốt lắm, Thẩm Sơ Nghi…”
Giọng nàng kéo dài, ngọt ngào như mật nhưng rơi vào tai lại tựa băng lạnh phủ xuống.
"…Cởi sạch y phục, để ta nhìn một chút."
【Góc tâm sự nho nhỏ (⁄⁄>⁄▽⁄<⁄⁄)】
Tiểu thuyết ngôn tình!!!
Tiểu thuyết ngôn tình!!!
Tiểu thuyết ngôn tình!!!
Hmm, cứ thấy mùi bách hợp đâu đây. Pi sà ơi còn chưa được nhìn vợ nữa (>_<)