Đêm đã buông xuống.

Trên trời, trăng sao rải khắp, sáng trong như gương, mà bóng tối lại như một mãnh thú há miệng, nuốt chửng cả kinh thành vào tĩnh mịch vô biên.

Trong Trường Tín cung, vắng lặng như tờ. Chỉ còn tiếng gió rít gào luồn qua mái ngói, phần lớn ngọn đèn đều đã tắt, chỉ còn lại vài chiếc đèn lồng lay động trong gió.

Giờ phút này, tại Vĩnh Phúc Cung, Thẩm Sơ Nghi đứng ngẩn ngơ, gương mặt chán chường như hóa thành tro tàn. Trên người nàng chỉ còn lại chiếc yếm màu phấn. Vòng eo mảnh dẻ có thể ôm trọn bằng một cánh tay, vai gầy khẽ run dưới ánh đèn, phơi bày toàn bộ vẻ yếu đuối đến nao lòng.

Nhiều cung nữ trẻ tuổi thích làm đẹp thường thêu lên yếm một vài họa tiết, ẩn giấu chút tâm tình thiếu nữ đương xuân. Nhưng chiếc yếm của Thẩm Sơ Nghi lại trơn tuột, không có bất kỳ hoa văn nào, chỉ được buộc đơn giản quanh chiếc cổ thanh mảnh và ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, một tay có thể ôm trọn.

Thẩm Sơ Nghi ngày thường trông có vẻ mảnh mai, yểu điệu, không hề đầy đặn. Nhưng khi cởi bỏ y phục, nét mỹ lệ bẩm sinh lại hiện rõ, đẹp đến mức khiến người ta vừa động lòng vừa xót xa.

Thế nhưng, dưới ánh nhìn của Lệ tần, nàng không còn là một con người. Chỉ là một món đồ. Một món đồ đang bị cân đo giá trị.

Thẩm Sơ Nghi cúi đầu, lặng lẽ run rẩy. Không dám biểu lộ lấy một tia xấu hổ. Toàn thân như chìm trong băng lạnh, lạnh lẽo đến mức ngay cả trái tim cũng tê dại.

Ngón tay Lệ Tần mân mê chuỗi mười tám hạt châu khẽ khựng lại, nhưng rất nhanh, nàng lại cười nhạt: 
"Thẩm Sơ Nghi, nghe không rõ ta nói gì sao? Váy... cũng cởi."

Cung trang là kiểu váy dập ly. Lúc nãy Thẩm Sơ Nghi đã cởi váy ngoài, còn lại váy lót, quần lót và quần lụa. Nghe Lệ Tần nói, nàng khẽ run lên, nhưng vẫn cắn răng, cởi bỏ cả váy lót và quần lót. Trong cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, nàng chỉ còn lại chiếc yếm và quần lụa, run rẩy đứng dưới ánh đèn lưu ly sáng chói, mặc cho người khác đánh giá.

Chiếc quần lụa không quá dài cũng không quá ngắn, vừa vặn trên đầu gối một tấc, để lộ đôi chân ngọc trắng nõn, thon dài. Lệ Tần cẩn thận đánh giá nàng, giọng nói rất khẽ, nhưng Thẩm Sơ Nghi vẫn nghe rõ mồn một.

"Quả thật có năm phần tương tự."

Cũng thật khéo, trong toàn bộ Vĩnh Phúc Cung, chỉ có Thẩm Sơ Nghi là có vóc dáng và thân hình tương tự nàng.

Chu cô cô bước tới, đưa tay kiểm tra kỹ lưỡng từng tấc da thịt. Vẻ mặt bà ban đầu chỉ lạnh nhạt, nhưng khi chạm vào làn da lán mịn, trắng nõn như sứ vẫn không khỏi cảm thán trong lòng

— Nếu nàng có xuất thân bình thường, được tuyển tú vào cung, giờ phút này e rằng đã được vinh hoa phú quý, sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh này. Tiếc là, Thiên Đạo vốn chẳng công bằng.

Nhưng trên đời này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ? Tiểu thư gia đình họ kim chi ngọc diệp, được ân sủng, lại mắc phải một căn bệnh kỳ quái. 

Chu cô cô quay sang nhìn Thẩm Sơ Nghi, lạnh lùng: "Trên người ngươi có vết sẹo nào không?"

Thẩm Sơ Nghi mím chặt môi, cả người run rẩy, song vẫn gượng đáp: 
"Hồi bẩm cô cô, không có."

Chu cô cô gật đầu, quay lại bên cạnh Lệ Tần và thầm thì với nàng. Từng câu từng chữ, Thẩm Sơ Nghi đều khắc sâu trong lòng.

"Nương nương, dàng người này tương tự với nương nương. Dung nhanh lại tinh xảo tú lệ, theo nô tỳ thấy là được."

Lệ tần im lặng một lát, đôi mắt lạnh lùng bỗng trở nên ôn nhu. Nàng gật đầu, khóe môi khẽ nhếch: "Mặc y phục vào đi."

Thẩm Sơ Nghi như vừa được cứu sống, vội vàng dập đầu tạ ơn, run run mặc lại xiêm y. 

Khi nàng một lần nữa quỳ xuống trước mặt Lệ tần, ngọn hoa đăng khẽ lay, phát ra một tiếng “bang” nhỏ. Bóng sáng hắt lên gương mặt Thẩm Sơ Nghi, khiến nàng trông càng thêm yếu đuối, đáng thương.

Lệ Tần nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng, giọng ôn hòa như gió xuân:
"Thẩm Sơ Nghi, ngươi muốn ra cung, trở về với một nhà nghèo khó, để tiểu muội ngươi tiếp tục bị bệnh tật giày vò… hay muốn gia đình ngươi không lo ăn mặc, tiểu muội sớm ngày khỏe mạnh?"

Nàng cho Thẩm Sơ Nghi lựa chọn, nhưng kỳ thực nàng không hề có lựa chọn nào. Thẩm Sơ Nghi im lặng một lát, từ từ cúi người, dập đầu trước Lệ Tần.

"Nô tỳ… mặc cho nương nương định đoạt."

Lệ Tần cười nhạt: 
“Tốt lắm. Từ ngày mai, ngươi chính là cung nữ nhị đẳng bên cạnh ta.”

Khi Thẩm Sơ Nghi trở về Đông Giác phòng, Thính Cúc đã say ngủ, chẳng hay biết đêm nay cuộc đời của nàng đã rẽ sang một ngả khác.

Hồng Đậu lo lắng cho nàng, trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ đến khi thấy Thẩm Sơ Nghi trở về mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. 
"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Thẩm Sơ Nghi bị nàng nắm lấy tay, mới giật mình nhận ra tay chân mình lạnh buốt, đã sớm tê cứng.

Hồng Đậu năm nay mới mười lăm, còn ngây thơ non nớt, lòng dạ lại thuần khiết thiện lương. Nàng vội nắm lấy tay Thẩm Sơ Nghi, kéo nàng chui vào chăn, lại rót cho nàng một chén trà nóng. 

"Thẩm tỷ tỷ, mau uống cho ấm."

Thẩm Sơ Nghi nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, không hiểu vì sao, lại khẽ mỉm cười. Trong bóng tối, không ai nhìn thấy nụ cười ấy.

Uống cạn chén trà nóng, cởi bỏ lớp áo, Thẩm Sơ Nghi nằm xuống bên cạnh Hồng Đậu, từ từ nhắm mắt lại. 

Thế nhưng, vừa nhắm mắt, khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Tần bỗng nhiên hiện lên rõ mồn một. Nó giống như làn sương độc quấn lấy nàng, phủ kín mọi giấc mộng, khiến nàng nghẹt thở.

Khi ấy, Lệ tần chưa nói rõ ràng, cũng chẳng bảo nàng phải làm gì. Nhưng Thẩm Sơ Nghi mơ hồ đoán được phần nào.

 Lệ Tần cẩn thận đánh giá nàng, nhìn kỹ thân hình, rồi so sánh với chính mình, chắc chắn là muốn nàng thay Lệ Tần làm một số việc. Nếu là chuyện vặt vãnh, Lệ Tần sẽ không lấy người nhà của nàng ra để uy hiếp. Việc làm Lệ Tần phải thận trọng như vậy, chắc chắn có liên quan đến đại sự.

Đối với Lệ Tần mà nói, điều gì mới là đại sự?

Nghĩ đến việc Uông Tài nhân có thai, Hoàng thượng nửa đêm đột ngột ghé Vĩnh Phúc cung, khiến một đêm vốn yên tĩnh lại hóa náo động… trong lòng Thẩm Sơ nghi bất giác dấy lên một suy đoán.

Có lẽ, thân thể Lệ Tần thật sự có vấn đề. 

Nàng không phải giả vờ đáng thương, cũng không phải để tranh thủ sự thương hại của Hoàng thượng. Nàng thực sự bị bệnh, không thể thị tẩm. Chính vì vậy, nàng mới phải đề bạt tân nhân rồi bị Lưu Thành uy hiếp, bất đắc dĩ phải sai người giết Lưu Thành, giết người diệt khẩu để che giấu mọi hiểm họa.

Giờ đây, Uông tài nhân bất ngờ mang long thai, khiến địa vị Lệ tần bị đe dọa nghiêm trọng. Nếu không thể thị tẩm, nàng ta sẽ vĩnh viễn không thể sinh hạ long tự. Thời gian trôi đi, cho dù Hoàng thượng không phải kẻ vô tình, cũng sẽ dần dần quên lãng. 

Đến lúc đó, Thái Bình Bá Phủ cũng sẽ từ bỏ nàng ta. Đó mới là nỗi đau "sống không bằng chết".

Cho nên, nàng ta mới vội vàng đưa Liễu Thính Mai ra trước. Vạn nhất Liễu Thính Mai có thể giành được thánh sủng, hoặc là trong thời gian này bệnh của Lệ Tần thuyên giảm, chỉ cần có cơ hội thở dốc, mọi chuyện sẽ không đến nỗi quá tệ.

Nhưng Liễu Thính Mai đã thất bại.

Thậm chí, Lệ tần tính toán vạn phần cẩn thận, lại không đo được thái độ của bậc chí tôn kia. Nếu Hoàng thượng dễ dàng bị hậu cung tính kế, làm sao có thể an ổn ngồi trên ngai vàng từ khi chưa đầy hai mươi?

Thẩm Sơ Nghi rùng mình, toàn thân cứng đờ.

Liễu Thính Mai thất bại, có nghĩa là Lệ Tần không thể lặp lại chiêu bài cũ, lại đẩy một người mới ra trước mặt Hoàng thượng. Cho dù người đó là Thẩm Sơ Nghi xinh đẹp hơn, Hoàng thượng cũng sẽ không thèm liếc mắt. Vì vậy, Lệ Tần chỉ có thể tìm đường tắt.

Tim Thẩm Sơ Nghi bỗng đập nhanh hơn. Nàng nghĩ đến một kế sách đại nghịch bất đạo.

Nhưng kết hợp với những lời nói lấp lửng của Lệ Tần và Chu cô cô, cùng những chi tiết vừa rồi, Thẩm Sơ Nghi mông lung có một suy đoán mới.

Thay mận đổi đào, để người khác giả làm Lệ tần, hầu hạ Hoàng thượng.

Ý nghĩ vừa lóe lên, nàng lập tức mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối đặc quánh trên xà nhà.

Nhưng làm như vậy còn khó hơn đẩy người mới ra nhiều lần. Điều quan trọng nhất là, Hoàng thượng làm sao có thể không phân biệt được người bên gối là ai?

Thẩm Sơ Nghi suy nghĩ nát óc, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng càng thêm sợ hãi. 

Cho dù Lệ Tần có thể làm được "thiên y vô phùng", nhưng xét cho cùng, đây vẫn là tội khi quân tày trời. Một khi sự việc bại lộ, không chỉ nàng, mà cả Vĩnh Phúc Cung cũng không thể thoát khỏi. Đến lúc đó, Thẩm Sơ Nghi chỉ có một con đường chết.

Ý nghĩ đó khiến Thẩm Sơ Nghi nghẹt thở, run rẩy.

Mới bước vào cung, chịu khổ đủ đường nàng vẫn chưa từng rơi lệ; bị Lưu Thành quấy nhiễu, nàng vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng lúc này đây, khi nghĩ đến việc bị Lệ tần coi như con cờ, lôi kéo vào vũng bùn không lối thoát, nàng rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy dài.

Bao ngày qua, nàng vẫn luôn mơ về một ngày có thể bình an xuất cung, trở về đoàn tụ với mẫu thân và muội muội. Giấc mơ ấy giờ đây hoàn toàn vỡ nát. Không những không thể thoát ra, ngay cả an nguy của bản thân cũng chẳng còn quyền định đoạt.

Nàng tủi thân, không cam lòng, oán hận ngập lòng nhưng lại không thể làm gì. 

Lúc này, Thẩm Sơ Nghi thấy mình như dã thú bị nhốt trong lồng sắt, dù có gào thét cũng chẳng ai nghe thấu.

Những giọt nước mắt ấm nóng từ từ lăn dài trên má. Lần này, ngay cả Niên cô cô cũng không thể cứu nàng. Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng sau một hồi khóc cạn nước mắt, nàng hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh trở lại. Thống khổ vô ích, chỉ có suy nghĩ đường lui mới cứu nổi bản thân.

Nếu mộng cũ chẳng thể trọn, nàng chỉ còn cách giãy giụa tìm một con đường sống.

Đêm dài lê thê, lạnh lẽo như nước.

Khi tia sáng nhạt nhòa đầu tiên của bình minh len vào cửa sổ, Thẩm Sơ Nghi mới sực nhận ra mình chưa hề chợp mắt.

Hồng Đậu dậy sớm, trông thấy đôi mắt nàng liền kinh ngạc kêu lên: 
"Thẩm tỷ tỷ, mắt của tỷ…"

Đôi mắt nàng phiếm hồng, nơi đuôi mắt thoáng lên sắc đào hoa, đẹp đến đáng thương, lại phảng phất sự bất lực.

Thẩm Sơ Nghi cúi mặt xuống, chỉ nói: 
"Đêm qua cát bụi bay vào mắt thôi, rửa qua là hết."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bật mở. Lục Đào bước nhanh vào, gương mặt âm trầm. Vừa thoáng nhìn Thẩm Sơ Nghi, ánh mắt nàng ta liền lóe lên, giọng điệu nửa châm chọc, nửa đố kỵ

"Thẩm Sơ Nghi, chúc mừng ngươi."

Nàng ta nhấn mạnh từng chữ:
"Nương nương khen ngươi ngoan ngoãn, thông tuệ, lại biết săn sóc. Từ hôm nay, ngươi được thăng làm nhị đẳng cung nữ." 

Nói rồi, Lục Đào vung tay, "Thu dọn đồ đạc đi. Theo ta đổi sang phòng khác"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play