Mùa đông rét buốt, tuyết rơi trắng xóa, phủ kín cả kinh thành.
Trong thoáng chốc, cửa ải cuối năm đã buông xuống, tân niên lặng lẽ cận kề.
Giờ Mẹo, trống canh hãy còn chưa vang, Hồng Đậu đã bị cơn lạnh thấu xương làm tỉnh giấc.
Trong chiếc chăn bông cũ kỹ, nàng vặn vẹo giãy giụa một hồi, liền bị đại cung nữ Lục Đào nghiêm giọng quát khẽ:
“Dậy mau! Còn làm bộ làm tịch gì nữa?”
Hồng Đậu không dám trái lời, run rẩy ngồi bật dậy, tay chân lóng ngóng mò mẫm trong đệm chăn lôi ra áo bông váy dày, vội vàng mặc vào.
Mặc cho động tác đã nhanh nhẹn hết sức, nàng vẫn lạnh đến run lập cập, răng khua vào nhau vang chát chúa.
Ngay khi ấy, một chén trà nóng được đưa tới trước mặt.
Hồng Đậu ngẩng đầu, bắt gặp một gương mặt sáng tựa minh châu.
Người đưa trà mới mười chín xuân, dung nhan diễm lệ vô song. Trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, gương mặt ấy vẫn tỏa sáng rực rỡ, tựa như có ánh sáng riêng.
Hồng Đậu vốn đã nhìn quen nhưng mỗi lần đối diện, má nàng vẫn không khỏi đỏ bừng.
Thiếu nữ ấy khẽ cười, giọng nói êm ái như gió xuân:
“Ngẩn ngơ gì thế, mau uống cho ấm.”
Thanh âm nàng dịu dàng, uyển chuyển như tiếng hoàng oanh ca trong đêm, nghe vào khiến lòng người mềm nhũn.
Hồng Đậu vội vàng đón lấy, nhấp một ngụm, hơi nóng tràn xuống dạ dày, toàn thân lập tức ấm áp khoan khoái.
“Đa tạ Thẩm tỷ tỷ.”
Thẩm Sơ Nghi chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, quay đầu chỉnh lại chăn nệm.
Trời còn chưa sáng, kim ô vẫn ngủ say, vậy mà trong Trường Tín cung rộng lớn, đám cung nhân đã tất bật bắt đầu ngày mới.
Các cung nhân lần lượt đến phòng trà dùng bữa sớm.
Bữa sáng đơn giản, không cầu tinh xảo, nhưng đủ no bụng: một nồi cháo ngũ cốc nghi ngút khói, một khay lớn bánh nướng kèm vài món rau nhỏ, thế là xong.
Thẩm Sơ Nghi ăn uống luôn nghiêm túc. Nàng chậm rãi từng ngụm, cố gắng ăn thật no.
Song mới ăn được nửa chiếc bánh, cánh cửa phòng trà khẽ mở, một tia sáng mỏng manh rọi vào.
Nàng lập tức giấu nửa chiếc bánh còn lại vào khăn, nhét vào tay áo, rồi thong thả nâng chén cháo lên.
Bước vào là một vị cô cô trung niên, gương mặt gầy, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm thấp.
Ánh mắt bà đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh Thẩm Sơ Nghi.
“Sơ Nghi, Thính Mai, theo ta.”
Thẩm Sơ Nghi cùng Liễu Thính Mai lập tức đứng lên, khom người đáp:
“Vâng, Chu cô cô.”
Chu cô cô gật đầu lạnh lùng, xoay người bước đi.
Vừa ra khỏi phòng trà ấm, gió lạnh thốc đến khiến toàn thân rét run.
Hai thiếu nữ theo sau Chu cô cô, giữ khoảng cách vừa phải. Chu cô cô thì ghé sát một gã nội hành tẩu, nhỏ giọng trao đổi.
Tai người thường chẳng thể nghe rõ, nhưng Thẩm Sơ Nghi có thính lực hơn người, mơ hồ vẫn nghe lọt từng chữ.
“Lưu Thành kia thật là đồ hạ tiện, dám chèn ép cả chủ tử.” Giọng Chu cô cô lạnh lẽo như dao.
Người đi cạnh là Phùng Xuyên – kẻ nhờ khéo nịnh mà được Lệ tần sủng ái, gần đây hống hách vô cùng. Song trước mặt Chu cô cô, hắn vẫn phải cúi đầu, cung kính nói:
“Cô cô, việc này cứ giao cho tiểu nhân xử trí.”
Chu cô cô liếc hắn, hừ lạnh:
“Ngươi có tâm tư gì, ai mà chẳng rõ. Nhưng nhớ cho kỹ, tay chân phải sạch sẽ. Ta không muốn liên lụy đến nương nương, càng không muốn liên lụy đến bản thân ta.”
Phùng Xuyên mừng rỡ, giọng hạ thấp nhưng vẫn lộ vẻ hăng hái:
“Xin cô cô yên tâm, tiểu nhân sẽ xử trí gọn gàng, sạch sẽ.”
Chỉ mấy câu, gió lạnh đã cuốn đi. Bên cạnh, Liễu Thính Mai chẳng nghe được gì, còn Thẩm Sơ Nghi chỉ cười nhạt, như thể chẳng có chuyện gì lọt tai.
Đi vòng qua hành lang, qua cửa thuỳ hoa, bọn họ đến Tẩy Y viện cạnh Vĩnh Phúc Cung.
Chu cô cô chỉ tay:
“Nương nương hai ngày nay thay bốn bộ xiêm y. Giặt cho sạch sẽ, không được sơ suất.”
“Vâng ạ.”
Dặn dò xong, bà rời đi, để mặc Thẩm Sơ Nghi cùng Liễu Thính Mai giữa gió đông lạnh cắt da.
Thẩm Sơ Nghi điềm đạm nói:
“Đi thôi, nếu hôm nay không giặt xong, bị phạt thì khổ.”
Liễu Thính Mai bĩu môi oán giận:
“Rõ ràng là cố ý khinh chúng ta.”
Trong Vĩnh Phúc Cung, bốn cung nữ bị đẩy vào việc giặt tẩy đều là hạng thấp kém. Nhưng dung mạo diễm lệ nhất lại là Thẩm Sơ Nghi, kế đến là Liễu Thính Mai. Tiếc rằng, Lệ tần vốn không chịu nổi hạt cát trong mắt, chỉ thoáng thấy họ đã khó chịu, liền đày xuống đây gánh hết việc nặng nhọc.
Xuất thân hèn mọn, chỉ đành để người ta mặc sức chèn ép.
Thẩm Sơ Nghi vẫn ôn hòa như thường, khẽ bảo:
“Đừng than vãn nữa, bắt tay vào làm thôi.”
Liễu Thính Mai bực bội, song vẫn phải cúi đầu làm theo.
Nước giếng mùa đông buốt như kim châm, vừa chạm tay đã đau tê dại.
Xiêm y của Lệ tần toàn là gấm vóc thêu chỉ vàng bạc tinh xảo, mỗi đường kim đều khó giặt, chỉ sơ suất một chút là thành tội lớn.
Hai người co ro vùi đầu làm việc hơn nửa canh giờ, mới giặt sạch được một chiếc áo lót. Liễu Thính Mai lại lầm bầm:
“Giữa mùa đông thế này, một ngày thay hai bộ, thật là xa xỉ quá mức.”
Thẩm Sơ Nghi liếc sang đám cung nữ khác, nhàn nhạt đáp:
“Chớ có hồ ngôn loạn ngữ.”
Tính tình nàng vốn điềm đạm, chịu khó chịu khổ, chẳng bao giờ tỏ vẻ bất mãn. Càng như thế, Liễu Thính Mai càng khó chịu, bật cười lạnh lùng:
“Ngươi cứ làm bộ hiền lành, mong Lệ tần nương nương liếc mắt một cái, quả là mơ mộng hão huyền.”
Thẩm Sơ Nghi chẳng tức giận, cũng chẳng thèm đáp, chỉ chuyên tâm giặt y phục hoa lệ trong tay.
Cứ thế bận rộn tới tận trưa, cơm trưa ăn vội, rồi lại tiếp tục làm đến khi chiều tà buông xuống.
Đến lúc ấy, ngón tay nàng đã sưng đỏ, tê buốt khó chịu vô cùng.
Trở về Vĩnh Phúc cung, Liễu Thính Mai mệt đến mức chẳng còn tâm trí ăn tối. Thẩm Sơ Nghi đành một mình đến phòng trà.
Vừa đi được mấy bước, phía trước bỗng hiện ra một bóng đen.
Chiều tà sẫm dần, vầng dương tàn bị mây mù nuốt chửng, ánh sáng yếu ớt cuối cùng cũng lụi tàn, chỉ còn lại một vệt sáng mong manh. Trong bóng tối đặc quánh ấy, thân ảnh kia như ác quỷ hiện hồn, trùm kín cả người Thẩm Sơ Nghi.
Bước chân nàng khựng lại, tim đập loạn như trống trận.
Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo, theo gió lùa vào tai:
“Người như ngươi, nếu biết nắm cơ duyên, sao còn phải chịu khổ với thứ việc hèn mọn này?”
Thẩm Sơ Nghi không ngẩng đầu, cắn chặt môi, im lặng.
Thông thường kẻ đó chỉ dọa vài câu rồi bỏ đi, nhưng hôm nay hắn lại thừa cơ lấn tới, bàn tay đưa ra, định chạm lên khuôn mặt nàng.
Thẩm Sơ Nghi giật nảy, vội lùi nửa bước, hiếm khi quát lên:
“Lưu công công, đây là ban ngày ban mặt! Nếu để Lệ tần nương nương biết được—”
Nàng chưa dứt lời, đối diện đã bật cười khẩy:
“Lệ tần? Nương nương còn chẳng thèm chứa ngươi, mới tống thẳng xuống Tẩy Y viện. Giờ trong cung này, chỉ có ta mới cứu nổi ngươi.”
Ánh mắt Lưu Thành lóe sáng tà khí, lướt từ đầu xuống chân, cuối cùng dừng ở vòng eo mảnh khảnh có thể ôm trọn bằng một tay. Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh nhìn càng lúc càng lộ liễu.
Nghĩ đến bí mật vừa nắm giữ gần đây, hắn lại bước lên một bước, thanh âm như quỷ mị:
“Giờ Hợi đêm nay, ta chờ ngươi ở Tây Ngũ sở. Nếu không đến…”
Hắn ngừng lại, khóe môi cong thành nụ cười độc ác:
“Đừng mong còn ở lại Vĩnh Phúc Cung.”
Ngón tay Thẩm Sơ Nghi siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, đau đến tê dại. Nàng hiểu rõ, một khi bị đuổi khỏi Đông Tây Lục Cung, đại đa số cung nữ chỉ còn con đường bị đẩy vào Tẩy Y viện - bước vào đó, muốn trở ra gần như không thể.
Thấy vẻ hoảng loạn trên gương mặt nàng, Lưu Thành càng khoái trá, hạ giọng lả lơi:
“Tiểu mỹ nhân, sớm thuận theo ta chẳng phải dễ dàng hơn sao? Gia sẽ cho ngươi cơm ngon rượu say, từ đây an ổn một đời, không còn khổ sở nữa.”
Nói rồi, thấy có người đi ngang, hắn liền huýt sáo khe khẽ, ngẩng cao đầu đầy đắc ý, thong dong bỏ đi.
Bóng hắn khuất dần, Thẩm Sơ Nghi vẫn đứng lặng rất lâu. Nàng không khóc, chỉ ép xuống trong lòng ghê tởm cùng hận ý, rồi ngẩng mắt nhìn theo, chợt nàng bắt gặp một bóng dáng khác vừa thoáng qua.
Đôi mắt nàng dần kiên định. Lòng đã hạ quyết tâm.
—
Buổi tối hôm ấy, Thẩm Sơ Nghi chỉ ăn qua loa vài miếng. Nàng mượn cớ xin thuốc từ Lục Đào, sau đó rửa mặt, yên lặng nằm xuống giường.
Trong cung, đến giờ Tuất, đèn tắt, cung nhân vất cả cả ngày liền chìm vào giấc ngủ say. Giờ Hợi chính là lúc sâu giấc nhất, không ai dễ bị đánh thức.
Đêm Trường Tín lạnh như băng, tĩnh mịch không một tiếng động.
Một bóng người lặng lẽ rời Vĩnh Phúc Cung bằng cửa sau, bước chân thoăn thoắt đi về phía Tây Ngũ sở.
Tây Ngũ sở là chỗ ở của những thái giám có địa vị, mỗi người thường được chiếm riêng một phòng, hiếm khi có kẻ quấy rầy, bởi thế càng thuận tiện để giấu giếm hành tung.
Bóng dáng kia xuất hiện mà chẳng ai để ý.
Thẩm Sơ Nghi từng nhiều lần bị sai đến đây đưa đồ, nên quen thuộc từng lối đi, từng gốc tối. Chẳng bao lâu, nàng đã dừng trước căn phòng cuối cùng, lặng lẽ giấu mình sau song cửa sổ, trong tay siết chặt cây kéo mảnh như dao găm.
Trong phòng vọng ra tiếng cười nói:
“Dưỡng phụ, hôm nay tiểu nhân đặc biệt tới hiếu kính.” Đó là giọng của Phùng Xuyên
Lưu Thành hừ khẽ, cười khẩy:
“Đến lượt ngươi mà cũng học đòi hiếu kính sao?”
Phùng Xuyên chẳng hề tức giận, giọng vẫn nịnh nọt:
“Dưỡng phụ, đây là thứ tốt, xin dâng riêng cho ngài hưởng dụng.”
Thẩm Sơ Nghi thoáng rùng mình. Nàng biết, đó là thuốc lá sợi.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, mùi hương phảng phất lan ra, Lưu Thành hít sâu vài ngụm, tiếng thở dài khoái lạc vang lên. Nhưng chỉ một lát sau, giọng hắn nghẹn lại, bật ra âm thanh đứt quãng:
“Ngươi… dám… hạ độc…”
Phùng Xuyên cười lạnh:
“Dưỡng phụ, yên tâm. Nhi tử tiễn ngài đi gặp tiên ông, đảm bảo ngài sẽ thoải mái vô cùng.”
Lời còn vương trong gió, Phùng Xuyên đã nhanh chóng rời đi, chẳng thèm ngoái đầu.
Ánh đèn trong phòng chập chờn, bóng tối dày đặc nhưngThẩm Sơ Nghi vẫn nghe rõ tiếng Lưu Thành r*n rỉ, vùng vẫy:
“Ngươi… đừng hòng khiến ta chết… ta còn… chưa… xong đâu…”
Đây chính là cơ hội.
Nàng bước nhanh vào, lách qua cánh cửa.
Quả nhiên, Lưu Thành đã lết tới bên hòm gỗ, bàn tay run rẩy cố lục tìm vật gì bên trong. Sắc mặt hắn tái xanh, môi tím ngắt, độc đã ăn sâu vào tạng phủ.
Nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt tuyệt mỹ của Thẩm Sơ Nghi. Trong lòng hắn, đến phút cuối vẫn dấy lên khát vọng.
“Cứu ta… ngoan cô nương…" Hắn thều thào, giọng khản đặc, “Chỉ cần cứu ta, ta sẽ buông ta ngươi… giải dược… ở trong hòm…”
Thẩm Sơ Nghi bước lại gần, anh mắt nàng rũ xuống, nhìn hắn đang quỳ rạp, sắc mặt xám ngoét, thở thoi thóp.
Nàng khẽ mỉm cười.
Lưu Thành còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị một lực ghì mạnh xuống. Hắn cúi nhìn, chỉ thấy đôi giày thêu xanh biếc của nàng, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay mình.
“Ngươi…”
Chẳng cần dùng nhiều sức, cái giẫm nhẹ như lông ấy lại dập tắt hoàn toàn hy vọng cuối cùng của hắn.
Nàng không định để hắn sống.
Độc đã ăn sâu vào phủ phế, hắn chẳng còn sức chống cự.
“Cạch.” Vật trong tay rơi xuống nền. Lưu Thành gục xuống, trợn mắt mà chết.
Thẩm Sơ Nghi lùi nửa bước, toàn thân như mất lực, ngồi phịch xuống.
Một lát sau, nàng bỗng bật cười khẽ. Tiếng cười nhỏ mà lạnh toát, như gió đêm xuyên qua kẽ cửa, rét buốt tận tim.