Lệ tần bệnh tình chưa khỏi, dĩ nhiên không thể hầu giá quá lâu. Bởi vậy, Tiêu Nguyên Thần chỉ ngồi lại chốc lát, uống nửa chén trà rồi rời đi, chẳng lưu lại một tia nồng tình.

Khi long giá đã khuất dạng nơi cuối hành lang, Lệ tần mới vịn tay Chu ma ma về tẩm điện.

Chu cô cô không đợi nàng mở lời đã hạ giọng nói: "Thần sắc rất bình tĩnh, quay về nhà kho mà không nói thêm lời nào nữa."

Lệ tần gật đầu. Giờ đây, tâm tư của nàng đang dồn vào một chuyện khác, việc Thẩm Sơ Nghi ở lại hay đi chẳng còn mấy quan trọng. Cứ để nàng ở lại thêm vài ngày cũng được.

“Đi gọi Liễu Thính Mai đến đây.”

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều rực rỡ như vàng phủ trên mái cung, phản chiếu xuống sàn đá, khiến cung điện nhuộm một màu phù du ảo mộng.

Chớp mắt, Thẩm Sơ Nghi đã xong việc trong ngày. Nàng cùng Hồng Đậu khóa cửa phòng kho phía đông, giao chìa khóa lại cho Lục Đào, rồi mới cùng đi ăn tối.

Phòng trà là nơi náo nhiệt nhất Vĩnh Phúc Cung. Các cung nữ, thái giám đến đây uống nước, trò chuyện đôi ba câu, và rất nhiều câu chuyện thâm cung bí sử cũng từ đó mà lan truyền.

Có lẽ vì hôm nay Hoàng thượng đến thăm cho nên bữa tối phong phú hơn thường lệ. Một nồi cháo bí đỏ lớn, một xửng bánh bao nhân rau xanh và miến dong, một xửng bánh bao thịt, kèm thêm mộc nhĩ trộn, đậu phụ xào chay, lạc rang giấm chua, và thậm chí có cả một bát bún thịt.

Đồ ăn trong cung dẫu tốt hơn bên ngoài, nhưng cũng không phải cẩm y ngọc thực, chỉ cần no bụng đã là may mắn lắm rồi, chẳng ai dám mong cầu gì hơn. Hai món thịt và bún thịt hôm nay, hiển nhiên là do Ngự Thiện Phòng đặc biệt chuẩn bị khi hay tin bệ hạ đến thăm.

Thẩm Sơ Nghi đã quá quen với thói đời nâng cao đạp thấp. Nàng chẳng bận tâm mà bước vào phòng trà, vội lấy hai chiếc bánh bao thịt, đưa cho Hồng Đậu một cái, rồi mới bắt đầu ăn.

Bánh bao thịt được nêm thêm chút tiêu và muối, vừa mềm vừa thơm, cắn một miếng, hương vị lan tỏa khắp khoang miệng, ngon đến mức khiến nàng khẽ nheo mắt lại tận hưởng.

Đúng lúc đó, nàng nghe thấy Thính Cúc, một cung nữ quét dọn khác, hỏi Lục Đào: "Lục Đào tỷ tỷ, Liễu Thính Mai đi đâu rồi?"

Hai người ngồi ở một góc phòng trà, giọng nói tuy nhỏ nhưng với thính lực của Thẩm Sơ Nghi, vẫn có thể nghe rõ từng lời.

Lục Đào không trả lời ngay, đợi một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Chuyện không liên quan đến ngươi, lo làm tốt phần việc của mình đi."

Có lẽ bị lời nói đó làm cho mất hứng, Thính Cúc chẳng nói thêm gì nữa. Thẩm Sơ Nghi tiếp tục cúi đầu, lặng lẽ ăn từng miếng bánh bao thịt.

Nàng hiểu rõ, hôm nay bị gọi đến tẩm điện của Lệ tần, vốn đã là chuyện bất thường. Ngày thường, một cung nữ quét dọn như nàng gần như không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt các chủ nhân. Ngay cả việc quét dọn cũng phải tranh thủ lúc chủ tử nghỉ ngơi, làm thật lặng lẽ để không làm bẩn mắt quý nhân.

Vào Vĩnh Phúc Cung hai năm, nàng chưa từng diện kiến bệ hạ. Bù lại, nàng biết rằng người dâng trà cho bệ hạ ngoài Chu ma ma ra, còn có Từ ma ma và hai đại cung nữ khác. Chẳng đời nào lại đến lượt một cung nữ quét dọn như nàng.

Thẩm Sơ Nghi nhập cung vào năm Thiên Bẩm thứ 18, khi ấy mới mười ba tuổi. Vì lanh lợi, hiểu chuyện nên nàng được phân vào cung Lý quý tần của tiên đế, trở thành cung nữ tam đẳng. Lý quý tần tính tình ôn hòa, đối với cung nữ cũng hòa nhã, hai năm đầu tiên của Thẩm Sơ Nghi coi như yên ổn.

Nhưng sau khi tiên đế băng hà, Lý quý thái tần xuất cung đi Hoàng Giác tự tu hành. Đám cung nhân dưới trướng bị điều đi nơi khác.

Thẩm Sơ Nghi ở Thượng Cung Cục được một năm, sau đó Cố chiêu nghi được thăng làm Lệ tần, trở thành chủ vị nương nương, dọn đến Vĩnh Phúc Cung, Thẩm Sơ Nghi cũng được phân đến đây. 

Đáng tiếc, nàng không được Lệ tần trọng dụng, không thể làm cung nữ tam phẩm, chỉ đành làm cung nhân quét dọn.

Thực ra, Thẩm Sơ Nghi cũng chẳng quá khổ tâm. Nàng đã vào cung năm năm, còn bảy năm nữa là có thể xuất cung, đoàn tụ cùng mẫu thân và muội muội. Với niềm tin đó, nàng chẳng ngại gian khổ, không nửa lời oán than.

Chỉ là, nàng không được phép vào Tẩy Y viện. Một khi bước chân vào đó, sẽ chẳng ai còn nhớ đến nàng. Mà nơi ấy, chỉ cần thiếu người, dù đã đến tuổi thì cung nhân cũng sẽ không được phép xuất cung.

Đang miên man suy nghĩ, giọng Hồng Đậu vang lên, kéo nàng về thực tại: "Thẩm tỷ tỷ, chúng ta về thôi."

Thẩm Sơ Nghi gật đầu. Vừa đứng dậy, nàng nghe thấy một tiểu thái giám bên cạnh hỏi Phùng Xuyên: "Phùng ca, sao hôm nay không thấy dưỡng phụ?"

Trong Vĩnh Phúc cung, mọi người đều quen gọi Lưu Thành là dưỡng phụ

Bước chân Thẩm Sơ Nghi hơi khựng lại. Nàng quay đầu nhìn bàn ăn, chần chừ giây lát, tựa như đang cân nhắc xem có nên gói phần thức ăn đem về không.

Phùng Xuyên có chút chậm chạp: "Dưỡng phụ xin nghỉ hai ngày rồi."

Tiểu thái giám nọ lập tức phấn chấn: “Phùng ca, hay chúng ta đến thăm dưỡng phụ? Ít ra cũng phải có người hầu hạ dưỡng phụ dùng cơm…”

Phùng Xuyên tỏ vẻ không kiên nhẫn: 
"Ngươi hiếu thuận thế từ bao giờ vậy? Lo làm tốt phần việc của mình đi, đến lượt ngươi hầu hạ dưỡng phụ sao?"

Nghe đến đây, lòng Thẩm Sơ Nghi chợt nhẹ nhõm. Nàng nhanh chóng lấy một cái bánh bao rau, rồi theo Hồng Đậu trở về phòng nhỏ phía đông.

Một đêm tĩnh lặng trôi qua, không ai nhắc tới chuyện xảy ra tối hôm trước.

Sáng sớm, khi mặt trời vừa lấp ló ngoái song cửa, Hồng Đậu mới ngáp dài, đột nhiên nhận ra:
“Liễu tỷ tỷ… tối qua không trở về.”

Thẩm Sơ Nghi khẽ nghiêng đầu, đáy mắt thoáng hiện tia trầm ngâm. Nàng không đoán được Liễu Thính Mai đã đi đâu nhưng cũng chẳng hỏi thêm. Điều cần để tâm lúc này là đến nhà kho, hoàn tất công việc ngày hôm qua còn dang dở.

Dọc hành lang, đám cung nhân lục tục qua lại sau bữa sáng, ai nấy đều vội vã. Khi đi ngang qua Đông thiên điện, thấy gian sương phòng bên hông điện đã mở toang, một đại cung nữ khác là Hồng Quả đang đứng đó, chỉ huy người dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc.

Thính Cúc tò mò, ghé tai hỏi nhỏ:
 "Hồng Quả tỷ tỷ, nơi này sắp có tiểu chủ mới chuyển vào sao?"

Cửu tần là chủ vị của một cung, ở tại chính điện. Lệ tần vì là hàng cuối trong cửu tần, chỉ có thể ở hậu điện Vĩnh Phúc Cung. Theo cung quy, hai sườn điện phía đông và tây đều có thể có người ở. Thông thường, phải có ba vị tiểu chủ đến ở để hầu hạ tần vị nương nương, chịu sự quản lý của chủ vị.

Nhưng đương kim thánh thượng vừa lên ngôi, tâm lực đều dồn vào quốc gia đại sự, không màng chuyện hậu cung, thế nên trong cung tạm thời không có nhiều phi tần như vậy.

Hồng Quả liếc nhìn Thính Cúc một cái, lại nhìn vào trong phòng, rồi mới cười nói: "Không phải tân tiểu chủ, chỉ là nương nương muốn đề bạt người trong cung mình thôi."

Lời vừa dứt, mọi người không khỏi ồ lên. Thính Cúc thì lại không kìm dược hiếu kỳ, lại hỏi dồn: 
"Là ai vậy ạ?"

Hồng Quả còn chưa kịp trả lời, một bóng người yểu điệu chậm rãi bước ra

"Còn có thể là ai nữa?"

Người kia đã thay bộ cung trang màu lam nhạt, khoác lên mình váy phán đào tơ nhẹ, từng cánh bướm thêu bay lượn theo mỗi bước chân, đẹp đẽ vô cùng.

Nàng thoa chút phấn mỏng, búi tóc kiểu tiểu bàn, cài đôi trâm hoa điệp luyến vào mái tóc, khiến ngũ quan vốn đã thanh tú của nàng càng thêm rực rỡ.

Liễu Thính Mai, sau khi thay đổi y phục và trang sức, tuy chưa đến mức lột xác hoàn toàn, nhưng cũng đã trở thành một giai nhân kiều diễm.

Thính Cúc ngỡ ngàng: "Thính Mai?"

Liễu Thính Mai mỉm cười, thần sắc đắc ý lộ rõ, đứng giữa ánh sáng rực rỡ như chủ tử thật sự: 
"Được Nương nương cất nhắc, ban cho ta cơ hội này, ta nhất định không phụ kỳ vọng. Tự khắc sẽ vì Vĩnh Phúc cung mà nỗ lực."

Hồng Quả hơi cau mày, lạnh nhạt nói: 
"Liễu cô nương, đừng vội khoe khoang."

Trước kia, Liễu Thính Mai luôn dè dặt trước Hồng Quả, nhưng giờ thì không. Ánh mắt nàng khẽ lóe lên, nhìn về phía Thẩm Sơ Nghi vẫn lặng lẽ đứng ở cuối hàng, không nói một lời.

“Người như ngươi” Liễu Thính Mai cười nhạt, ánh mắt lạnh băng, “Ngoan ngoãn nghe lời thì còn được để mắt, chứ cứ ôm mãi gương mặt u ám kia, chủ tử nào mà thích cho nổi?”

Hồng Đậu nghe vậy thì nóng mặt, không nhịn được: 
"Liễu tỷ tỷ, ngươi…"

Nhưng Thẩm Sơ Nghi nhẹ nhàng kéo tay nàng lại, rồi thuận tay chạm vào tay áo của Thính Cúc. Ba người đồng loạt cúi chào Hồng Quả, sau đó rời đi không nói thêm một lời.

Khi đến phòng kho, Hồng Đậu giậm chân, không cam lòng: 
"Nàng ta được thế rồi liền lật mật, trước kia còn chẳng phải nhờ tỷ tỷ giúp bao lần! Đúng là vong ân phụ nghĩa…"

Rồi nàng hạ giọng, phẫn uất nói tiếp:
"Theo muội thấy, tỷ tỷ còn xứng hơn nàng ta…"

Thẩm Sơ Nghi lấy tay bịt miệng Hồng Đậu, khẽ nói: 
"Hồng Đậu, đừng nói nữa."

Nàng nói tiếp, giọng bình thản nhưng từng chữ nặng tựa như đá: "Ta… còn muốn trở về nhà."

Hồng Đậu im lặng trong một khắc, rồi khẽ nắm tay Thẩm Sơ Nghi: "Tỷ tỷ, muội sẽ cùng tỷ về nhà."

Việc xả ra đêm qua vốn chưa ai tường tận. Giờ đây khi thấy Liễu Thính Mai được đích thân Lệ tần chọn để nâng đỡ, Thẩm Sơ Nghi khẽ thở phào - ít nhất lần này, người được chọn khong phải nàng.

Dù vậy, trong lòng nàng vẫn có cảm giác bất an.

Lệ tần chỉ mới đôi mươi, xuân sắc rạng ngời, lại được sủng ái nhất hậu cung. Vì cớ gì lại vội vàng chọn người thay mình tiếp nhận thánh sủng?

Chuyện này rõ ràng không hợp lẽ thường.

Nhưng tẩm điện của Lệ tần canh phòng nghiêm ngặt, Chu cô cô và Lục Đào đều giữ kín như bưng. Dù nàng có muốn, cũng chẳng dễ biết thêm điều gì. Đành phải nhẫn nại, chờ thời, từng bước dò xét.

Tin Liễu Thính Mai được Lệ tần đề bạt làm cung nữ thị tẩm đã lan truyền khắp Vĩnh Phúc Cung. 

Kẻ thì ghen tỵ, người thì bàn tán, cũng có kẻ dửng dưng. Ai nấy đều có suy tính riêng, nhưng rốt cuộc đều là thân phận thấp hèn, không thể làm gì hơn ngoài nghe theo số mệnh

Thẩm Sơ Nghi còn chưa kịp suy nghĩ, Vĩnh Phúc Cung lại xảy ra một chuyện lớn.

Kể từ khi bệ hạ đến thăm hỏi, thân thể Lệ tần đột nhiên chuyển biến tốt. Chỉ sau một ngày, sắc mặt nàng hồng nhuận, tinh thần phấn chấn.

Buổi tối hôm đó, nàng căn dặn bữa tối thịnh soạn, gọi Liễu Thính Mai cùng dùng bữa. Trong điện rộn tiếng nói cười, ánh nến hồng phản chiếu lên hai gương mặt tươi tắn, cảnh tượng tưởng chừng vô cùng hài hòa.

Nhưng ngay khi nồi đậu hũ hấp chỉ vừa ăn được phân nửa, bên ngoài đã vang lên tiếng huyên náo.

Thượng cung Trình Tuyết Hàn từ Thượng Cung Cục mặt lạnh như sương, bước thẳng vào trong điện.

Thượng Cung Cục nắm quyền quản lý sáu cục trong cung, tất cả cung nữ đều phải nghe theo sự chỉ huy của họ. Thượng cung là nữ quan có phẩm cấp đặc biệt, các phi tần thường không dễ dàng đắc tội.

Dù là phi tần được sủng ái như Lệ tần, cũng chẳng dám xem thường vị này.

Hơn hai mươi năm trong cung, Trình Tuyết Hàn đã nhìn quen sóng gió. Dáng vẻ bà lạnh lùng, chưa từng thấy nụ cười, càng chẳng dễ bị lung lay bởi sắc hay quyền.

Trình Tuyết Hàn bước tới, dáng đi nghiêm cẩn, quỳ gối hành lễ:
"Tham kiến Lệ tần nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

Nàng hành lễ trước, đợi Lệ tần cho phép đứng dậy, mới bắt đầu lên tiếng.

Vừa mở lời, Trình Tuyết Hàn đã đi thẳng vào trọng tâm: 
“Lệ tần nương nương, vừa rồi Tư Lễ Giám đến truyền tin, quản sự nội thị của Vĩnh Phúc cung đã bị sát hại.”

Lệ tần sững người, ánh mắt bàng hoàng như thể không tin vào tai mình. 
“Ngươi nói gì cơ?”

Nàng kinh hãi thật sự, không giống đang diễn. Trình Tuyết Hàn chăm chú nhìn nàng hồi lâu rồi lạnh nhạt xác nhân: 
“Chuyện này là thật.”

Lệ tần thoáng chao đảo như bị cơn gió thổi lùi hai bước, mặt thất sắc. Chu cô cô lập tức đưa tay đỡ lấy, sắc mặt không đổi
“Nương nương đừng hoảng, ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Trình Tuyết Hàn liếc Chu cô cô một cái, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
“Lưu Thành bị hãm hại. Tư Lễ Giám đã lập án điều tra, bởi vụ việc có khả năng liên quan đến phi tần trong cung cho nên Thượng Cung Cục sẽ phối hợp, cùng truy tìm hung thủ.”

Một thái giám chết trong cung, vốn chẳng phải chuyện kinh thiên động địa. Nhưng nếu kẻ ra tay là kẻ tàn độc, thậm chí có thể làm tổn hại đến các vị chủ tử, thì hậu quả không thẻ lường trước được.

Nếu Lưu Thành chết vì bệnh, đơn giản chỉ cần thay người là xong. Nhưng hắn lại bị sát hại - đây là chuyện không thể bỏ qua. Trách nhiệm của Thượng Cung Cục là phải đảm bảo an toàn cho Lệ tần.
“Xin nương nương yên tâm, Thượng Cung Cục và Tư Lễ Giám nhất định sẽ nhanh chóng bắt được hung phạm.”

Lệ tần sắc mặt trắng bệch, bàn tay siết chặt chiếc khăn tay mỏng đến mức khớp ngón tay cũng trở nên căng cứng. Nàng khẽ nói:
“Đa tạ Trình thượng cung đã đích thân đến báo tin. Ta biết ngươi còn nhiều việc, sẽ không hỏi thêm.”

Thế nhưng Trình Tuyết Hàn vẫn chưa rời đi. Đôi mắt dừng lại trên gương mặt của Lệ tần

“Nương nương”, bà chậm rãi hỏi “Ngài vẫn còn nhớ chuyện Lưu Thành từng trộm cắp tài vật của ngài chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play