Chạy? Không thể. Chắc chắn không nhanh bằng bọn họ.

Kêu cứu? Mới mở miệng ra có khi đã bị bịt lại.

Đánh lại? Đừng nói đùa, cô thậm chí còn không đánh nổi một đứa.

Đưa tiền? Cô không mang theo xu nào, đến điện thoại cũng không có.

Cô cố giữ bình tĩnh, cố thở đều, trong lòng chỉ mong có người đi ngang. Nhưng hôm nay trời âm u, con hẻm vốn đã vắng, nay càng không một bóng người.

Tên tóc vàng mất kiên nhẫn, gằn giọng: “Còn không nói gì, tao sắp kéo mày vô góc rồi đấy.”

Lời hắn vừa dứt, Chúc Lê hoảng quá, bật thốt lên: “Đừng... đừng... anh, anh... anh muốn bao nhiêu tiền?”

Nghe vậy, tên tóc vàng như bắt được vàng. Hắn cười phá lên, vẻ mặt hớn hở như vừa vớ được mồi ngon:“ Tự nhiên là càng nhiều càng tốt!”

Nghe giọng hắn dịu đi một chút, Chúc Lê vội vàng tiếp lời: “Anh ra giá đi, tôi sẽ đưa... gấp đôi. Chỉ cần bây giờ anh chịu để tôi rời khỏi đây.”
Chúc Lê cũng không nhận ra giọng nói của mình lúc ấy run đến mức nào. 

Tên tóc vàng nghe đến chữ “gấp đôi”, mắt sáng lên như bắt được vàng. Hắn cười khẩy, lặp lại bằng giọng không tin tưởng: “Gấp đôi? Hử?”

Rồi hắn đổi giọng, thái độ đột ngột trở nên hăm hở: “Tao không cần gấp đôi. Mày có bao nhiêu, đưa hết đây!”

Chúc Lê bắt đầu cảm thấy bất an thật sự, cổ họng khô khốc, cô nuốt nước bọt theo bản năng.

Vốn dĩ chỉ muốn kéo dài thời gian, hy vọng sẽ có người lớn đi ngang qua giúp mình thoát khỏi tình huống này. Nhưng cô lại quên mất hôm nay trời âm u, mưa phùn rả rích từ sáng, mấy bác hàng xóm quanh đây chắc đều ở nhà, không ai ra đường.

Hy vọng duy nhất vụt tắt. Lợi thế duy nhất để đàm phán cũng không còn.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, giọng run nhẹ: “Anh... anh ơi, em hôm nay không mang theo tiền, cũng không đem điện thoại... Hay là để em gọi người nhà mang tiền đến đưa cho anh?”
“Không thì... anh để em đi trước, ngày mai em mang tiền tới cũng được...”

Chúc Lê càng nói, giọng càng nhỏ đi. Cô biết rõ đối phương sẽ không dễ dàng buông tha mình, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, như một nỗ lực cuối cùng để thoát khỏi tình huống này.

Tên tóc vàng biết mình bị lừa, sắc mặt lập tức sa sầm. Hắn chậm rãi tiến về phía trước, từng bước ép sát Chúc Lê, cả thân hình cao lớn như muốn nuốt chửng cô gái nhỏ đang run rẩy.

Hắn giơ tay, dùng đầu ngón tay nâng cằm Chúc Lê lên, buộc cô phải ngẩng đầu đối diện với mình.

Khoảnh khắc đó, hơi thở của Chúc Lê gần như nghẹn lại. Cô đứng cứng người, run rẩy rõ rệt, không dám động đậy dù chỉ một chút, bị ánh mắt đầy uy hϊếp của hắn khóa chặt không cách nào trốn tránh.

Dù vậy, trong mắt Chúc Lê không hề rơi một giọt nước mắt. Trái lại, ánh nhìn của cô lại ánh lên sự kiên cường, đầy thách thức, không hề trốn tránh khi đối mặt với kẻ trước mặt.
Bàn tay phải của cô lặng lẽ luồn ra sau lưng theo quai cặp, nắm chặt lấy chiếc ly pha lê nhỏ được kẹp bên hông cặp sách.

Chúc Lê đã sớm chuẩn bị tinh thần. Một khi hắn dám ra tay, cô sẽ không ngần ngại mà đáp trả.

Là con gái, đúng là thể chất yếu đuối nhưng không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng khuất phục.

Hoàng Mao không hề nhận ra những động tác nhỏ của Chúc Lê. Đám con đồ phía sau hắn cũng chỉ khoanh tay cười cợt xem như một trò vui, đầy vẻ tự tin. Bởi trong mắt họ, Chúc Lê chẳng qua chỉ là một cô nữ sinh yếu ớt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

“Em gái à, tao đã cho mày cơ hội. Là mày không biết trân trọng đấy thôi.” Giọng hắn trầm thấp, mang theo đe dọa, vang lên giữa bầu trời u ám như một tiếng sấm rền dội xuống đầu.

Chúc Lê từ từ nhắm mắt lại, nín thở. Bàn tay run rẩy nắm chặt chiếc ly pha lê giấu sau lưng, rồi bất ngờ rút ra, khi chuẩn bị ném thẳng về phía hắn thì...

“Xoạt!”

Một âm thanh xé gió vang lên, đánh tan không khí căng như dây đàn.

Một lon nước rỗng bay đến, rơi ngay trước chân tên tóc vàng.

Mọi chuyển động lập tức khựng lại.

Tất cả ánh mắt đều dồn về một hướng.

Thẩm Chước xuất hiện, mặc sơ mi trắng giống hệt đồng phục của Chúc Lê, vạt áo thả lỏng, cặp sách vắt nghiêng trên vai. Một tay đút túi quần, miệng nhai kẹo cao su, bước chân lười biếng nhưng đầy khí thế, từng bước từng bước tiến về phía họ.

Dáng vẻ ấy thậm chí còn “ngổ ngáo” hơn cả đám con đồ đang vây quanh, nhưng chỉ một cái liếc mắt nhìn sang, Chúc Lê đã biết: cậu ấy là cứu tinh của mình.

Phải, là cứu tinh thật sự.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play