Ngoài cửa sổ, gió nhẹ lướt qua khiến tán lá khẽ lay, ánh nắng xuyên qua kẽ lá loang lổ rơi xuống trang giấy, phản chiếu lên nét chữ gọn gàng, thanh tú.
Trong lớp học, tiếng nói chuyện rì rầm vang lên không dứt. Từng nhóm nhỏ bốn năm người tụ lại trò chuyện rôm rả. Chỉ có một góc bên cửa sổ, một thân ảnh an tĩnh nhưng lại đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Chúc Lê mặc một chiếc váy dài màu trắng đơn giản, trước ngực cài một huy hiệu hoa hướng dương nhỏ màu vàng. Nước da trắng mịn nơi cổ lấp ló trong ánh nắng, khiến cô toát lên một vẻ dịu dàng, trong trẻo.
Viết xong đáp án của câu hỏi cuối cùng trong bài kiểm tra, cô đặt bút xuống, nhẹ nhàng đưa bài thi cho Giản Tưu , bạn cùng bàn của mình. Giọng nói của cô mềm mại, chậm rãi: “Tưu Tưu, câu cuối mình không chắc lắm... cậu cứ để lại đó, đừng chép vội.”
Giản Tưu nhận lấy bài kiểm tra mà chẳng buồn nhìn, liền đặt chồng lên bài của mình, sau đó thoải mái cầm bút bắt đầu chép lại, vừa cười vừa nói: “Không sao, đúng sai không quan trọng, miễn là nộp được là được rồi. Không thì tí nữa thầy Đào lại lải nhải cho coi.”
Chúc Lê không nói gì thêm. Ánh mắt cô vô thức nhìn sang phía đối diện. Lớp Chuyên đề thi đặc biệt, nơi tập trung toàn những học sinh ưu tú của khối.
Cô ngẩn người một lúc, cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, kéo cô về thực tại.
Cô thu lại ánh nhìn, lấy sách bài tập môn Toán ra, đặt ngay ngắn ở góc phải bàn. Tay cầm lấy cây bút đen, cô bắt đầu viết gì đó lên nháp, thoạt nhìn như đang vẽ vời lung tung, nhưng thật ra từng nét đều ngay ngắn, có trật tự.
Các bạn khác lần lượt trở về chỗ, lớp học dần yên ắng trở lại, tất cả cùng chờ giáo viên bước vào lớp.
Thầy Đào là giáo viên dạy Toán, cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp. Cả lớp không ai dám làm ồn quá mức, nhưng đợi mãi không thấy thầy đâu, không khí lại bắt đầu xôn xao.
Chúc Lê nhìn đồng hồ treo trên bảng đen, nhớ lại lời thầy: “Nếu năm phút sau thầy chưa tới, chắc là quên. Em đến văn phòng gọi thầy giúp thầy nhé.”
Năm phút vừa tròn, cô đứng dậy định đi thì đúng lúc đó, thầy Đào thong dong bước vào lớp.
Tay phải cầm bình giữ nhiệt, tay trái ôm tài liệu và bài kiểm tra. Khuôn mặt thầy tươi rói như vừa trúng số.
Chúc Lê vừa mới bước ra được một bước, liền rụt chân lại trở về chỗ. Nhưng khi ánh mắt lướt qua người đứng phía sau thầy, cô bỗng khựng người, ánh mắt mở to kinh ngạc, thân thể như bị đóng băng tại chỗ.
Một nam sinh mặc đồng phục đen, vai đeo balo lệch một bên. Dáng người cao gầy, vai rộng, cổ áo khẽ trễ để lộ một khoảng da thịt tinh tế, toát lên vẻ bất cần.
Chúc Lê nín thở. Cô còn nghi ngờ mình hoa mắt, nhưng nhịp tim đập điên cuồng trong l*иg ngực là thật.
Là Thẩm Chước.
Giản Tưu liếc nhìn thấy Chúc Lê vẫn còn ngơ ngác, liền kéo tay cô ngồi xuống, hỏi nhỏ: “Sao còn đứng đó? Thầy tới rồi kìa.”
“À... mình lơ đãng quá, chưa kịp phản ứng.”
Chúc Lê khẽ cúi đầu, môi mím nhẹ, các đầu ngón tay đan vào nhau xoắn nhẹ, cố gắng che giấu sự bối rối đang dâng lên trong lòng.
Thầy Đào đặt tài liệu và ly trà lên bục giảng, cười tươi rồi ho nhẹ: “Trước khi vào bài học, thầy có một việc muốn thông báo. Lớp chúng ta vừa được điều tới một học sinh mới! Chắc các em đều biết rồi, chính là Thẩm Chước, từ lớp thi đua đặc biệt chuyển sang.”
Cả lớp lập tức xôn xao.
Thẩm Chước, ai mà chẳng biết.
Một người như bước ra từ thần thoại, không chỉ là học sinh được thầy cô công nhận học giỏi Toán, mà còn là nam thần trong mắt cả trường, được mọi người nhất trí bầu chọn làm “giáo thảo”, vừa nổi bật về thành tích, vừa có ngoại hình thu hút.
Nhưng chuyện cậu ấy đột nhiên chuyển lớp thì quả thật là khó hiểu.
Lớp chuyên đề thi đua được thành lập vào học kỳ I năm lớp 11, gồm hơn mười học sinh ưu tú, đều là những “hạt giống” được thầy cô tuyển chọn kỹ lưỡng.
Sau đó, nhà trường còn mời đội ngũ giáo viên giỏi về chuyên môn đến giảng dạy tăng cường suốt một học kỳ, mục tiêu là bồi dưỡng để các bạn ấy tham gia các kỳ thi học sinh giỏi môn Toán và Vật lý.
Việc Thẩm Chước rời lớp đó rõ ràng khiến nhiều người không khỏi bàn tán.