Chúc Lê và Thẩm Chước lần đầu gặp nhau là vào năm nhất cấp ba.
Đó cũng là cuối tuần đầu tiên khi Chúc Lê chuyển đến học tại trường Trung học Nghi Hưng.
Hôm ấy thời tiết không tốt lắm. Mây đen dày đặc, bầu trời âm u.
Chúc Lê như thường lệ, một mình đi bộ về nhà.
Vì nhà ở cũng khá gần trường, cô không cảm thấy cần thiết phải để mẹ đến đón, nên từ trước đến giờ vẫn luôn tự đi về một mình.
Ra khỏi cổng trường, Chúc Lê lập tức rẽ trái, bước vào con hẻm nhỏ quen thuộc.
Con đường này là do mẹ dẫn cô đi khi lần đầu tiên chuyển đến trường mới, nên từ đó Chúc Lê vẫn giữ thói quen đi lối này về nhà.
Thường ngày con đường này khá vắng, hiếm khi gặp học sinh, thỉnh thoảng chỉ có một hai người đi qua. Nhưng cô lại hay bắt gặp các bác sống quanh khu đó, điều này mang lại cho Chúc Lê một cảm giác an toàn khó hiểu.
Cô gái nhỏ cõng chiếc balo hồng nhạt, mặc áo sơ mi trắng và quần short đen đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa cao cao, vài sợi mái bị gió thổi tung lên, lộn xộn mà đáng yêu. Cô cúi đầu nhìn con đường lồi lõm dưới chân, đi từng bước thong thả.
Chúc Lê có một sở thích kỳ lạ: thích dẫm lên những vũng nước hay hố nhỏ, giống như Peppa dẫm vũng bùn, chỗ nào lồi lõm là nhảy tới dẫm ngay.
Đang mải mê dẫm những vũng nước như một thói quen ngốc nghếch từ bé, vừa bước đến khúc ngoặt đầu tiên, Chúc Lê bỗng khựng lại. Bàn chân dừng lại giữa một hố nước nông, rồi cô cứ thế đứng yên, không nhúc nhích.
“Ha ha ha ha...”
“Cười chết tôi mất...”
Tiếng cười của một đám con trai vang lên từ phía góc đường, xen lẫn khói thuốc và giọng nói lỗ mãng.
Chúc Lê không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đứt quãng, lúc xa lúc gần. Giọng nói còn khá non nớt, chắc là mấy học sinh.
Chúc Lê cũng không nghĩ nhiều. Con đường này không quá hẻo lánh, lại gần khu dân cư, có vài tiếng cười vang lên cũng là chuyện bình thường. Cô tự nhủ đừng quá nhạy cảm, đừng tự hù dọa chính mình.
Cô khẽ nhún vai rồi tiếp tục bước đi.
Chỉ là lần này, hai chân không còn vô tư dẫm lên những vũng trũng như trước nữa.
Vừa đi qua khúc ngoặt, khóe mắt Chúc Lê vô thức liếc thấy mấy nam sinh cao lớn tụ tập ở góc tường phía trước. Dưới chân họ vương vãi những chai bia rỗng, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở, trên người mặc đồng phục nhưng không theo quy định, mà cũng chẳng phải đồng phục trường Nhất Trung.
Một cơn lạnh sống lưng bất chợt lướt qua khiến Chúc Lê rùng mình, như thể linh cảm được điều gì không hay sắp xảy ra. Cô lập tức thu lại ánh mắt, cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như không nhìn thấy gì, chỉ tập trung bước tiếp về phía trước.
Từ nhỏ cô đã nhát gan, sợ rắc rối và không dám gây chuyện.
Đối mặt với kiểu “nam sinh hư” này, dù họ tốt hay xấu, phản xạ đầu tiên của Chúc Lê luôn là né tránh. Càng xa càng tốt.
Thế nhưng đám nam sinh kia đã sớm dán ánh mắt vào người Chúc Lê.
Cô còn chưa kịp bước qua khu vực đó, bọn họ đã bắt đầu tiến lại gần, miệng không ngừng huýt sáo khıêυ khí©h.
Âm thanh ấy khiến toàn thân Chúc Lê khẽ run lên, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài. Trong lòng không ngừng tự nhủ: Quanh đây còn có người, họ sẽ không dám làm càn... Đừng hoảng, không được sợ, phải bình tĩnh!
Thế nhưng ngay sau đó, bọn họ đã vây tròn lấy cô, chặn kín lối đi.
Chúc Lê lập tức hoảng hốt. Một tia rối loạn bùng lên trong đầu, tay siết chặt quai cặp, nhịp tim đập dồn dập không kiểm soát nổi.
“Em gái, đừng sợ, bọn anh đâu có làm gì em đâu.”
Kẻ mở miệng là một nam sinh tóc nhuộm vàng, cổ áo sơ mi nhàu nhĩ, trong tay kẹp điếu thuốc còn cháy dở. Mỗi lời hắn thốt ra đều kèm theo từng làn khói trắng cuộn lên, mùi thuốc sặc sụa khiến Chúc Lê không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Thấy phản ứng của cô, tên tóc vàng nhíu mày, bực bội dụi tắt điếu thuốc vào bức tường bên cạnh. Sau đó hắn quay đầu huơ tay ra hiệu cho mấy tên bạn đứng xung quanh. Bọn chúng lập tức tản ra, tựa lưng vào tường, ánh mắt vẫn không rời khỏi Chúc Lê.
“Chỉ cần em đừng bỏ chạy, bọn anh sẽ không làm gì đâu. Mà dù em có chạy thì cũng chẳng thoát nổi tụi này đâu.”
Tên tóc vàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chẳng hề thân thiện. Hắn tiến thêm một bước, giọng rề rà nhưng lộ rõ ý đe dọa.
“Cũng đừng nghĩ hét lên gọi người. Tụi này mà bịt miệng thì sẽ không nương tay đâu.”
Chúc Lê không thể đoán được ý định thật sự của hắn. Cô không dám phản ứng mạnh, chỉ siết chặt quai cặp trong tay, đầu ngón tay vì nắm quá chặt mà trở nên đỏ bừng.
“Chỉ cần em ngoan ngoãn đưa chút tiền lẻ qua đường, bọn anh lập tức nhường đường. Còn nếu không...” Hắn nhếch mép cười nửa miệng: “Đừng trách tụi anh không khách khí.”
Toàn thân Chúc Lê như tê dại. Trong đầu hiện lên đủ loại phương án thoát thân.