Tên tóc vàng nhìn thấy Thẩm Chước bất ngờ xuất hiện, lập tức nhận ra tình thế không ổn, chủ động buông tay khỏi Chúc Lê. Đám đàn em đứng bên cạnh cũng liền tụ lại sau lưng hắn, tạo thành một hàng chắn ngang như muốn thị uy.

Chúc Lê lúc này phản ứng rất nhanh. Ngay khi cảm nhận bàn tay kia vừa buông lỏng, cô lập tức bước nhanh đến, chạy núp sau lưng Thẩm Chước.

Thẩm Chước liếc nhìn động tác nhỏ ấy của cô gái, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Không nói gì cả, nhưng dường như đã ngầm đồng ý làm điểm tựa cho cô một lúc.

Cậu thản nhiên hỏi, giọng nói lười nhác mà rõ ràng mang theo áp lực lạnh lẽo: “Làm gì đấy?”

Tên tóc vàng híp mắt nhìn Thẩm Chước, giọng điệu giễu cợt: “Thằng nhóc này tưởng làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc?”

Dáng người hắn vốn không cao bằng Thẩm Chước, khí thế cũng kém xa, nhưng vẫn cố ra vẻ cứng cỏi, làm bộ làm tịch trước mặt người khác.
Không ngờ, Thẩm Chước thậm chí chẳng buồn để ý.

Cậu nhếch môi, giọng nói lười nhác vang lên: “Anh hùng cứu mỹ nhân? Mày nghĩ nhiều rồi. Tao chỉ là thấy có một thằng đàn ông rác rưởi cần phải được dọn dẹp.”

Câu nói buông thả ấy không hề gằn giọng, cũng chẳng có chút nào là thách thức. Nhưng vừa rơi xuống, không khí lập tức lạnh đi mấy độ. Những kẻ xung quanh bất giác rùng mình, cảm giác như vừa nghe thấy một tiếng cảnh cáo sắc bén vang lên giữa chiều âm u.

“Mày nghĩ ai cũng hèn hạ như mày chắc? Chỉ biết bắt nạt con gái để thỏa mãn cái thứ tự tôn rỗng tuếch ấy, có giỏi thì kiếm thằng con trai mà động vào. Làm oai với nữ sinh, mày tự hào lắm sao?”

Thẩm Chước vẫn giữ nguyên tư thế ung dung: một tay đút túi, ánh mắt nhàn nhạt liếc xuống, tựa như đang nhìn lũ cặn bã của xã hội.
Tên tóc vàng bị khí thế của cậu đè nén đến mức ngột ngạt, nhưng ngoài miệng vẫn cố chống chế, giọng gào lên: “Thằng nhãi từ đâu chui ra thế hả? Đừng có lo chuyện bao đồng!”

Thẩm Chước cười nhạt, hai tiếng cười lạnh lẽo vang lên như muốn xé tan bầu không khí âm trầm.

Ngay sau đó, cậu buông tay, thẳng thừng ném cặp sách sang một bên. Một tay tháo khuy áo đầu tiên, cổ áo bung ra, để lộ làn da trắng nõn dưới lớp sơ mi đồng phục.

“Lo thì sao? Hôm nay tao quản chắc luôn mấy thằng khốn như tụi mày!”

Chúc Lê nép sau lưng Thẩm Chước, cảm giác mọi chuyện đang trượt khỏi tầm kiểm soát. Không khí nặng nề đến mức chỉ cần một cử động nhỏ, một lời nói sai, là tất cả sẽ bùng nổ như ngọn lửa bén dầu.

Cô rất mong được cứu, thật đấy. Nhưng không phải bằng cách này. Không phải bằng việc để một người lạ, dù là người vừa giúp mình, phải liều mình đứng ra thay cô gánh vác nguy hiểm.
Giây phút này, cô thà cùng Thẩm Chước chạy đi, thà hèn một chút, cũng không muốn thấy cậu bị thương chỉ vì mình.

Rốt cuộc thì bọn người kia nhìn qua cũng không phải dạng tay mơ. Trông ai cũng to cao, lại có vẻ quen gây sự. Trong khi đó, Thẩm Chước chỉ có một mình.

Chúc Lê cũng chẳng hiểu sao lúc ấy mình lại dũng cảm đến thế, chỉ biết là bản năng thúc giục cô giơ tay nắm lấy cánh tay Thẩm Chước, giữ chặt, như muốn kéo cậu lại khỏi ranh giới nguy hiểm.

Giọng cô rất khẽ, nhưng đủ khiến người nghe chú ý: “Bọn họ... đông người.” Bọn họ đông, còn cậu thì chỉ có một mình. Cậu sẽ bị thương mất...

Câu sau Chúc Lê không nói ra, chỉ giữ lại trong lòng. Nhưng ánh mắt cô, sự run rẩy nơi đầu ngón tay đang bấu chặt lấy tay áo cậu đều đang kể thay.

Thẩm Chước khựng lại một chút, như thể đã nghe ra được điều cô muốn nói.

Chỉ là, cậu hơi nghiêng người, khẽ xoay cổ tay hai cái, nhẹ nhàng như hất đi một vướng víu không đáng kể đã thoát khỏi bàn tay cô. Giọng nói vang lên lười nhác nhưng chắc nịch, xen lẫn vài phần kiêu ngạo: “Xem thường tôi quá rồi.”

Thẩm Chước hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi, cứ thế ung dung bước từng bước về phía đám con trai trước mặt.

Ngược lại, đám kia vừa thấy cậu tiến đến gần, khí thế sắc bén như muốn đâm xuyên qua người, thì sắc mặt lập tức biến đổi, không hẹn mà cùng... chạy.

Chạy trối chết.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play