Khoảnh khắc đó, Chúc Lê khẽ thở phào, như thể vừa trút được gánh nặng đè nặng trong lòng.
Bởi lẽ, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình lại có thể đường đường chính chính nhìn vào mắt Thẩm Chước dù chỉ trong giây lát.
Chính vì vậy, sự bất ngờ lần này khiến cô vừa bối rối, vừa hoảng hốt, không biết nên làm gì, nên phản ứng ra sao.
Thẩm Chước siết lại quai cặp, ánh mắt đảo qua dãy bàn để xác định vị trí của mình, là ở tổ hai, gần cuối lớp.
Không chút ngập ngừng, cậu chọn lối đi hẹp giữa tổ một và tổ hai để đi đến chỗ ngồi. Con đường ấy, vừa khéo sẽ ngang qua vị trí của Chúc Lê.
Lúc này, Chúc Lê vẫn đang chăm chú lật sách giáo khoa, tai nghe tiếng thầy Đào giảng đều đều, hoàn toàn không hay biết rằng Thẩm Chước đang tiến lại gần, chính hướng về chỗ cô ngồi.
Mãi cho đến khi bóng dáng cậu lướt qua, một luồng gió mát khẽ thổi theo, làm mép bài thi trên bàn khẽ động, phát ra âm thanh sột soạt mơ hồ. Mái tóc mai bên má cô cũng bị cơn gió đó hất khẽ, rũ xuống che lấp vành tai đã ửng hồng từ lúc nào.
Chúc Lê khẽ run, tay dừng lại giữa trang sách, tim lại lỡ một nhịp.
Hơi thở của cậu ấy chỉ vô tình lướt qua lại khiến cảm xúc cô rung động không cách nào khống chế.
Chúc Lê không biết mình đã vượt qua tiết học ấy bằng cách nào. Cô cứ có cảm giác như sau lưng đang có một ác ma kéo giật linh hồn mình, trái tim như bị thiêu đốt, toàn thân như đang ngồi trên than nóng.
Thật vất vả đến giờ tan học, cô chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài hít thở, giải tỏa một chút áp lực và tiêu hóa hết những chuyện vừa xảy ra. Nhưng thân thể lại mềm nhũn, tay chân như không còn chút sức lực nào, cả người tựa hồ muốn tan ra thành từng mảnh.
Một cơn bực bội chợt âm ỉ dâng lên trong lòng, mơ hồ, mông lung rồi nhanh chóng bị cô đè xuống.
Bởi cô biết, những cảm xúc thất thường ấy, tất cả đều bắt nguồn từ Thẩm Chước.
Chúc Lê mềm nhũn dựa người lên bàn, đầu tựa lên cánh tay, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không, bên tai là đủ loại âm thanh hỗn tạp: Tiếng người đi lại, tiếng trò chuyện, tiếng sách vở va chạm.
Cho đến khi một tiếng "Bang!" vang lên.
Âm thanh khô khốc đầy lực vọng lên ngay bên tai Chúc Lê, vang dội đến mức khiến cô giật mình. Âm thanh ấy, cô không thể nào quen thuộc hơn.
Ngồi sát lối đi như cô, việc va chạm, rơi vỡ mấy món đồ nhỏ là chuyện không thể tránh khỏi.
Chúc Lê khẽ thở dài, không buồn truy cứu ai là người làm rơi đồ. Cô dứt khoát cúi người xuống định nhặt quyển sách Vật lý vừa rơi xuống sàn.
Nhưng không ngờ lần này, không chỉ có một bàn tay vươn tới.
Ngón tay cô vừa chạm vào quyển sách thì trước mắt đã xuất hiện một bàn tay khác trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, mơ hồ có vài đường gân xanh nhạt. Trong khoảnh khắc, lòng bàn tay rộng ấy khẽ lướt qua đầu ngón tay cô. Trước khi cô kịp phản ứng, quyển sách đã bị người đó cầm lên.
Một giọng nói trầm mát gọi tên cô, âm cuối khẽ nhấc lên, mang theo chút thờ ơ, hờ hững.
“Chúc... Lê?”
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhưng đôi tai lập tức nhận ra ngay, đó là giọng của Thẩm Chước.
Đầu ngón tay cô khựng lại, vô thức co lại rút về, bàn tay khẽ siết.
Cô không cúi người thêm nữa, mà chậm rãi đứng thẳng dậy, giống như đang âm thầm chuẩn bị tâm lý để đối diện với cậu. Cho mình thêm một vài giây, để đỡ bối rối hơn.
Nhưng đến khi hoàn toàn đứng thẳng, cô lại không nhìn thấy Thẩm Chước ở bên cạnh mình nữa. Quyển sách đã được đặt ngay ngắn trở lại trên bàn, mặt ngoài còn có tên cô viết ngay ngắn.
Ánh mắt Chúc Lê dần hạ xuống, trên khuôn mặt thoáng hiện một nét buồn nhạt nhòa.
Dù mỗi lần chạm mặt Thẩm Chước, cô đều không biết phải làm gì, đều hoảng hốt đến mức đánh rơi cả lý trí... Thế nhưng, trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn luôn chờ mong. Chờ mong cậu có thể vì mình mà dừng ánh mắt lại, dù chỉ một giây.
Ngay sau đó, Chúc Lê khẽ lắc đầu, như muốn xóa bỏ ngay ý nghĩ vừa thoáng qua ấy.
Vốn dĩ, họ thuộc về hai thế giới khác nhau. Từ đầu đã không nên vì cô mà dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc.
Anh làm sao có thể chú ý đến cô được chứ?
Từ lần đầu chạm mặt, định mệnh giữa họ đã được sắp đặt như vậy rồi. ✮