Còn Chúc Lê thì hoàn toàn không bận tâm đến những lời bàn tán ồn ào xung quanh, cũng chẳng mấy để ý đến những lời thì thầm to nhỏ kia.

Lúc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Từ giờ, Thẩm Chước sẽ học cùng lớp với mình.

Tâm trạng vốn bình lặng như mặt biển của Chúc Lê bỗng chốc dậy sóng, tựa như một đàn hải âu bất ngờ bay ngang qua mặt nước, khuấy động từng cơn sóng nhỏ, mãi mà không thể lặng xuống.

Cô vốn luôn cúi đầu, nhưng không hiểu sao lại có một lực kéo vô hình từ trong lòng thôi thúc, khiến cô bất giác ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.

Chàng trai đứng đó có mái tóc đen ngắn, vài lọn rũ xuống trán, đường nét khuôn mặt sắc sảo, sống mũi cao nổi bật. Cả người toát lên vẻ tuấn tú lạnh lùng, có chút bất cần, tùy ý mà vẫn cuốn hút đến lạ. Trên gương mặt cậu chẳng biểu hiện gì, nhưng cái khí chất ngang tàng ấy lại khiến người ta không thể rời mắt.
Không biết có phải ánh nhìn của thiếu nữ quá nóng bỏng hay không, mà khi Chúc Lê còn chưa kịp thu ánh mắt về, đã bất ngờ chạm phải đôi mắt đen láy, sắc lạnh của Thẩm Chước mà không có chuẩn bị.

Không kịp tránh né.

Tim Chúc Lê như lỡ mất một nhịp, đầu óc bỗng chốc trống rỗng. Cô theo phản xạ vội vàng dời ánh nhìn đi nơi khác, né tránh ánh mắt của cậu. Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cô cúi đầu thật thấp, đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đây rõ ràng không phải lần đầu tiên cô và Thẩm Chước gặp mặt.

Càng không phải lần đầu tiên đối diện.

Nhưng ánh nhìn đó... vẫn khiến cô như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, khắp nơi trốn tránh.

Còn Thẩm Chước, ngay khoảnh khắc Chúc Lê cúi đầu tránh né, cậu cũng dời mắt đi, chẳng dừng lại quá một giây.

Tựa như cậu chưa hề nhận ra sự hoảng loạn ẩn hiện nơi cô gái nhỏ đang run rẩy trong im lặng ấy.
Cuối cùng, không chịu nổi tiếng xì xầm bàn tán khắp lớp, thầy Đào dứt khoát lên tiếng giải thích rõ ràng, để tránh những lời đồn đoán không cần thiết lan truyền thêm.

“Đừng suy đoán lung tung, Thẩm Chước không phải do vi phạm kỷ luật mà bị chuyển lớp.” Thầy Đào lên tiếng, giọng dứt khoát: “Lớp chuyên đề thi đua đã hoàn thành mục tiêu nên giải thể, em ấy chỉ đơn giản trở lại lớp học bình thường cùng các em.”

“Còn việc vì sao được phân về lớp mình, đó là quyết định từ phía nhà trường, thầy chỉ làm theo sự sắp xếp.”

“Thẩm Chước, em cao như vậy, tạm thời ngồi dãy cuối cùng đi. Sau này thầy sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi cho hợp lý.”

“Nhanh chóng làm quen với lớp mới nhé. Có gì không hiểu cứ hỏi lớp trưởng, chính là cô bé trắng trẻo, sạch sẽ, ngồi bàn thứ ba tổ một đó.”
Nói xong, thầy Đào còn giơ tay chỉ về phía vị trí của Chúc Lê.

Thẩm Chước đưa mắt nhìn theo hướng thầy Đào chỉ, vô thức khẽ nhướng mày.

Cô gái nhỏ kia đang nghiêng người về phía cửa sổ, ánh nắng rọi lên nửa gương mặt khiến mái tóc đen mềm mại như được phủ một lớp ánh vàng nhạt. Gò má cô hơi ửng hồng, ánh mắt lơ đãng, như đang thất thần nhìn vào khoảng không nào đó, hoàn toàn chìm trong thế giới riêng.

Chúc Lê vẫn đắm chìm trong giây phút ánh mắt chạm nhau khi nãy, tim còn chưa yên, hoàn toàn không chú ý thầy Đào đang nhắc đến mình.

Cuối cùng, Giản Tưu phải khẽ thúc khuỷu tay vào người cô, nhẹ giọng nhắc nhở. Lúc này Chúc Lê mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía thầy Đào.

“Chúc Lê, em đứng lên làm quen với bạn Thẩm Chước một chút. Bạn học mới, em nhớ quan tâm giúp đỡ nhiều hơn nhé.”

“Thẩm Chước, em cũng nên thường xuyên trao đổi với Chúc Lê để nhanh chóng hòa nhập với lớp.”

Trong tiếng nói của thầy Đào, Chúc Lê như người mất hồn mà từ tốn đứng dậy. Ánh mắt cô chậm rãi dịch chuyển từ thầy Đào sang Thẩm Chước.

Từ cánh tay... đến ngực... rồi cổ... và rồi dừng lại.

Tầm mắt cô chỉ dừng lại ở chỗ xương quai xanh của cậu, không dám nhìn cao hơn nữa.

Với tất cả dũng khí mà cô có, Chúc Lê cũng chỉ có thể dừng ánh mắt ở đó.

Cô cảm thấy mình không thể nào nhìn thẳng vào cậu thêm lần nữa, giống như việc không thể trực diện nhìn mặt trời, bởi vì quá chói mắt, quá rực rỡ.

Thẩm Chước chỉ khẽ liếc cô một cái rồi chậm rãi thu hồi ánh nhìn, sau đó chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng xem như đáp lại thầy Đào.

Thầy Đào hài lòng vỗ nhẹ lên vai Thẩm Chước, nét mặt rạng rỡ không giấu nổi sự vui vẻ. Ông quay lại, phất tay ra hiệu cho Chúc Lê, nói:

"Chúc Lê, em ngồi xuống đi. Thẩm Chước, em cũng về chỗ ngồi. Chúng ta không làm mất thời gian nữa, bắt đầu vào bài học thôi."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play