Xuất phát từ tâm lý độc chiếm, Lang Trạch chỉ nói với người ngoài rằng Miêu Duyệt không thể biến thành hình thú. Những người khác có lẽ cũng xem thường Miêu Duyệt, nhưng không ai dám công khai nói ra, vì dù sao cậu cũng có người che chở.

Nhờ có Kỷ Hạ nghiên cứu ra các loại vũ khí, việc săn bắt trở nên dễ dàng hơn, bộ lạc thu hoạch được nhiều, và các thú nhân giống đực cũng không có thương vong đáng kể.

Nhưng sau hai tháng bội thu, dã thú gần bộ lạc bắt đầu khan hiếm. Con mồi giảm đi khiến thời gian săn bắt tập thể kéo dài hơn, họ phải đi đến những nơi xa hơn để tìm dã thú.

Lang Trạch không thể dành nhiều thời gian ở bên Miêu Duyệt, nên Miêu Duyệt chủ động đề nghị gia nhập đội thu thập của giống cái. Lang Trạch đi theo cậu một ngày, thấy không có gì nguy hiểm nên cũng để mặc cậu.

Từ đó về sau, khi Lang Trạch không dẫn đội, anh sẽ đi cùng Miêu Duyệt để thu thập. Dù không biết phân biệt thực vật, anh vẫn đi theo sau cậu, giúp cậu mang túi da thú và tiện thể bảo đảm an toàn cho đội thu thập.

Hiện tại, số thực vật được Vu Y xác nhận là có thể ăn rất ít, phần lớn vẫn là quả trên cây và một vài loại rau dại.

Thú nhân giống đực thích ăn thịt, vì thịt cung cấp năng lượng giúp họ trở nên cường tráng hơn, nhưng thú nhân giống cái lại thích rau dại và các loại quả ngọt.

Hôm nay lại là một ngày Lang Trạch đi săn bắt tập thể. Miêu Duyệt cầm túi da thú lên kiểm tra. Loại da này không có lông, vừa nhẹ lại chắc chắn, rất thích hợp để đựng đồ.

Sau khi xác nhận túi không có lỗ hổng, Miêu Duyệt mang nó ra khỏi cửa. Đội thu thập ngoài cậu ra đều là giống cái. Cậu không tiện làm ầm ĩ với họ, nên tìm một chỗ tự mình từ từ nhổ rau dại.

Bên kia, vài giống cái thú nhân lại bắt đầu chuyện trò. Miêu Duyệt vểnh tai lén nghe, đây cũng là một trong những lý do cậu tham gia đội thu thập.

“Tuyết, trên người ngươi thơm quá, dùng gì thế?” Một giống cái tò mò hỏi, những người bạn bên cạnh cũng hùa theo.

“Được rồi, được rồi, nói cho các ngươi này.” Hồ Tuyết ngoài mặt bất đắc dĩ cười, trong lòng thì sung sướng lắm. “Đây là một loại thảo dược ta tìm được, vắt lấy nước bôi lên người không chỉ thơm, mà dùng lâu da còn đẹp lên nữa.”

“Thảo nào da Tuyết trắng thế, đẹp thật đấy.”

“Tuyết, ngươi giỏi quá, có thể tự mình tìm được thảo dược, đời Vu Y kế tiếp chắc chắn là ngươi rồi.”

“Tuyết, ngươi nói cho chúng ta biết đó là thảo dược gì đi~”

Hồ Tuyết thẹn thùng cười cười: “Vu Y đại nhân cũng nói ta làm rất tốt đấy.” Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của các bạn nhỏ, hắn ta hào phóng nói: “Đến đây, ta dạy các ngươi cách nhận biết. Lá của nó…” Sau bụi cây, Miêu Duyệt cũng chăm chú lắng nghe, ghi nhớ vào cuốn sổ nhỏ trong lòng.

Theo mô tả của giống cái kia, cậu quả nhiên tìm được một gốc thảo dược tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Thấy xung quanh không có ai khác, Miêu Duyệt vội vàng đào thảo dược lên, nghĩ đến Lang Trạch, cậu mặt đỏ bừng mà bỏ thảo dược vào túi da thú.

Dùng cái này xong, Lang Trạch có thích cậu không nhỉ?

Quả nhiên, các giống cái có nhiều cách hơn.

Mấy ngày theo đội thu thập, Miêu Duyệt đã lén học được rất nhiều mẹo nhỏ. Cậu có thể cảm nhận được có khi Lang Trạch tiếp xúc với cậu, tim anh cũng đập nhanh hơn, tức thì cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ các giống cái.

Khi Miêu Duyệt đang mừng thầm, cậu tình cờ liếc thấy một loại cây thân leo, trên dây leo nhỏ có rất nhiều chiếc lá tròn tròn. Vì không ai hái, cả một góc này mọc xanh tốt um tùm. Nhìn loại thực vật này, trong mắt Miêu Duyệt lóe lên một tia thâm ý.

Đây là bí mật thứ hai của cậu. Cậu trời sinh đã biết một số thực vật có thể ăn được, thậm chí còn biết cách chế biến chúng. Nhưng bản thân cậu không nhận ra những loại thực vật này, cũng không gọi được tên chúng.

Hồi nhỏ, cậu từng đưa phần ăn được của những thực vật này cho cha nuôi, nhưng lại bị ông mắng một trận. Kỳ thực cậu đã tự mình ăn thử rồi, nhưng không có ai tin cậu cả.

Ngồi xổm xuống, cậu đào lên mấy củ có hình trứng ở rễ. Miêu Duyệt cho cả cây thực vật vào túi da thú. Phần ăn được của nó mọc dưới đất, thế là Miêu Duyệt đặt tên cho nó là “địa quả”.

Kết thúc buổi thu thập, có thú nhân thấy loại thực vật lạ trong túi của Miêu Duyệt liền bàn tán, giọng điệu toàn là khinh thường.

“Đó là cái gì thế? Hắn ta có phải đến cả rau dại ăn được cũng không phân biệt được không?”

“Một giống đực, không biến thành hình thú được đã đành, ra ngoài thu thập lại còn không nhận ra rau dại ăn được.”

“Người ta có người nuôi, vô dụng cũng chẳng sao, ngươi có ghen tị cũng chẳng được.”

Tiếng họ nói không nhỏ, Miêu Duyệt đương nhiên nghe thấy, nhưng cậu không muốn tranh cãi. Những lời khó nghe hơn cậu còn từng nghe rồi. Bộ lạc Đoàn Kết đối xử với thú nhân lưu lạc như cậu rất tốt, cậu cũng không muốn gây phiền phức cho bộ lạc.

Đội trưởng đội thu thập là một giống cái khá lớn tuổi, tính cách hiền lành. Nàng không mỉa mai Miêu Duyệt mà chỉ thiện ý nhắc nhở: “Duyệt, loại thực vật này không ăn được đâu.”

Miêu Duyệt mỉm cười với nàng, chẳng bận tâm nói: “Không sao, ta nhặt về chơi thôi.”

Nói rồi, cậu liếc nhìn những người đang nói xấu mình bên cạnh, kiêu ngạo thêm một câu: “Dù sao ta có người nuôi, không thiếu ăn.”

Có bản lĩnh thì ngươi cũng tìm một người nuôi ngươi đi, hừ!

Dù có nhường, cậu vẫn phải dằn mặt lại một câu mới được!

Chỉ khi đối mặt với Lang Trạch, cậu mới là cái con người ngoan ngoãn, mềm mại, dính người ấy.

Không bận tâm đến việc các giống cái bàn tán về mình ra sao, Miêu Duyệt cõng túi da thú về nhà.

Trở lại hang động, Miêu Duyệt rửa sạch những thực vật mang về, rồi nghiền nát cây thảo dược kia trong một cái chén gỗ để lấy nước, cất vào một cái bình gỗ nhỏ.

Từ một góc bí mật, cậu lôi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, chắc chắn rằng giờ này Lang Trạch sẽ không về ngay, Miêu Duyệt mới mở hộp. Đây chính là rương báu bí mật của cậu!

Mỗi lần Lang Trạch rụng lông, cậu đều cẩn thận nhặt lại và cất vào trong đó! Bên trong cũng có lông của cậu, hơi thở của ngân lang và hơi thở của tiểu hắc miêu đan xen vào nhau, như thể không thể tách rời.

Miêu Duyệt mỗi lần nhìn đều ngại ngùng. Cậu đặt cái bình gỗ nhỏ vào trong rương, tính toán dùng từ từ. Cái này cũng không thể để Lang Trạch phát hiện.

Nhìn vị trí mặt trời, Miêu Duyệt buồn chán ngồi trong hang đợi Lang Trạch. Sao anh còn chưa về a, nhớ anh quá đi mất~

Nếu giống đực cũng mặc áo da thú như giống cái thì hay biết mấy, như thế cậu có thể biến thành chú mèo đen nhỏ trốn trong lớp da thú của Lang Trạch.

Trong lúc Miêu Duyệt lẩm bẩm, đội săn bắt cuối cùng cũng trở về.

Hiện tại con mồi khan hiếm, họ cũng dứt khoát đợi đến khi mặt trời sắp lặn mới về, vừa kịp lúc ăn bữa tối.

Hôm nay Lang Trạch được chia một con dã thú lông dài nguyên con. Sau khi xử lý sơ con mồi dưới sông và tắm rửa sạch sẽ, anh mới trở về hang động.

“Tiểu Duyệt, ta về rồi đây!”

“A Trạch!” Miêu Duyệt lập tức nhảy lên người Lang Trạch ôm chặt lấy anh.

Ôm chắc tiểu gia hỏa trong lòng, Lang Trạch đưa cậu đến ngồi cạnh đống lửa.

Trên đống lửa là một tảng đá phẳng nhẵn, trên đó nướng những lát thịt được Miêu Duyệt cắt đều tăm tắp. Mùi thơm tỏa ra, tức thì khơi gợi sự thèm ăn.

Đây là cách ăn mới do Kỷ Hạ phát minh. Không thể không nói, cái người có “đại khí vận” này thật sự biết rất nhiều thứ.

Nghĩ đến địa quả mang về hôm nay, Miêu Duyệt tự cổ vũ bản thân: Không sao cả, nếu Lang Trạch cũng không tin cậu, cậu cũng không… Cậu vẫn sẽ có chút buồn, chỉ một chút thôi!

Nhận thấy sự bất thường của Miêu Duyệt, Lang Trạch dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu tiểu gia hỏa: “Sao vậy?”

Hít một hơi thật sâu, Miêu Duyệt lấy địa quả ra, kể cho đối phương nghe về khả năng đặc biệt của mình. “Ta đã thử rồi, chúng đều ăn được. Thời gian ta lưu lạc là nhờ những thực vật này mới sống sót.”

Nói xong, Miêu Duyệt dùng ánh mắt chân thành nhìn chằm chằm Lang Trạch, sợ anh không tin mình.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của tiểu gia hỏa, Lang Trạch bật cười. Nghe những lời này, anh không cảm thấy hoang đường, ngược lại còn có cảm giác tự hào. Lang Trạch cầm lấy thực vật trong tay Miêu Duyệt, hỏi: “Vậy chúng ta ăn thế nào đây?”

Mắt Miêu Duyệt lập tức sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Chỉ ăn cái củ màu vàng này, phải nướng trên lửa, ăn như vậy rất ngon!”

“Địa quả?”

“À… Đây là tên ta tự đặt.” Miêu Duyệt có chút ngại ngùng nói.

“Ừm.” Lang Trạch gỡ phần ăn được ra, cho thẳng vào đống lửa.

“A Trạch!” Nhìn thấy hành động không chút do dự của đối phương, trong lòng Miêu Duyệt nở hoa.

Vùi vào lòng Lang Trạch, cậu lại bắt đầu ủy khuất mà oán giận: “Hôm nay ta hái địa quả về, nhiều người cười ta lắm đó.”

“Là ai?” Giọng Lang Trạch có chút lạnh.

… Cậu đâu có nhớ có ai đâu, Miêu Duyệt chột dạ nghĩ.

“Không sao đâu, ta không trách họ. Lang Trạch, ngươi dỗ ta là được rồi~” Vòng tay qua cổ đối phương, Miêu Duyệt ôm và đung đưa. Đây mới là mục đích chính của cậu… Thật ra cậu còn muốn nói Lang Trạch hôn cậu cơ.

Lang Trạch nhếch khóe môi, dường như đã hiểu ra điều gì, ôm Miêu Duyệt lên người như ôm một đứa trẻ, còn lắc lư: “Tiểu Duyệt bị ấm ức rồi, vậy ta ôm một cái được không?”

“Ưm… Miễn cưỡng lắm đó.” Miêu Duyệt thẹn thùng nói, nhưng tay chân không yên phận lại quấn chặt trên người đối phương.

Ánh lửa đỏ cam in trên người hai người, trong sự ấm áp lại toát ra sự dịu dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play