Sau bữa tiệc thịt cá thịnh soạn, Miêu Duyệt vô cùng vui vẻ. Cậu biến thành một chú mèo đen nhỏ, trèo lên người Lang Trạch. Thú nhân giống đực rất thích biến thành hình thú, vì khi ở hình thú, họ cảm thấy thoải mái hơn.

Lang Trạch khẽ chớp mắt, ôm lấy chú mèo đen nhỏ vào lòng.

Chú mèo đen nhỏ xíu chỉ vừa vặn trong một bàn tay Lang Trạch. Anh xoa xoa móng vuốt bé xíu của cậu, chú mèo đen ngoan ngoãn thu móng lại, dù những cái móng nhọn xíu xiu đó cũng chẳng thể làm Lang Trạch bị thương.

Thật ngoan… Lang Trạch thầm cảm thán trong lòng.

Xoa móng vuốt xong, anh gãi gãi cằm nhỏ, rồi vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng cậu. Chú mèo đen nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm lì trên người anh, thoải mái đến mức bẹp dí như cái bánh mèo, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy khẽ khàng. Lang Trạch lần đầu tiên nhận ra, hóa ra kỹ năng vuốt ve mèo của anh lại điêu luyện đến vậy.

Mãi đến khi anh chạm vào đuôi của chú mèo đen nhỏ, Miêu Duyệt chợt run lên bần bật, toàn thân như bị điện giật. Chưa kể, Lang Trạch còn làm tới, vùi đầu vào lòng cậu mà hít hà hai hơi thật mạnh.

Miêu Duyệt không kìm được biến trở lại hình người, mặt đỏ bừng, lần đầu tiên đuổi Lang Trạch ra khỏi hang động.

Lang Trạch đầy vẻ thỏa mãn, ngoan ngoãn ngồi trước cửa hang mà kiểm điểm lại bản thân. Chậc, cái cảm giác đó, đáng giá thật.

Cách đó không xa, gã to con ngốc nghếch Hùng Lợi đang cầm cung tên nói gì đó với Kỷ Hạ. Kỷ Hạ mỉm cười với hắn ta, Hùng Lợi liền căng thẳng không biết phải làm sao. Lang Trạch nhìn vành tai đỏ ửng của huynh đệ mình, thầm phì cười trong lòng: Thật vô dụng.

Nhưng Lang Trạch không để ý rằng, chỉ khi đối mặt với Miêu Duyệt, anh mới có thể tự nhiên mà… học được cách tán tỉnh người khác.

Một buổi chiều nhàn nhã cứ thế trôi qua. Miêu Duyệt vẫn không nỡ để Lang Trạch ở bên ngoài một mình, chẳng mấy chốc liền gọi anh vào hang động, chỉ là không dám biến trở lại hình thú nữa.

Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống. Các thú nhân đều trở về hang động của mình, dĩ nhiên, việc đến hang động của người khác cũng là chuyện bình thường.

Miêu Duyệt cầm con dao Lang Trạch tặng, đang xử lý con mồi anh mang về trước đó. Lang Trạch ngồi một bên ngắm nhìn cậu. Không phải anh không muốn giúp, mà là anh căn bản không giúp được. Mỗi lần tiểu gia hỏa cầm dao lên là như biến thành một người khác vậy, ánh mắt chuyên chú, động tác dứt khoát gọn gàng, một nhát dao nhẹ nhàng rạch bụng, sau đó từng khối thịt được cắt rời, khiến Lang Trạch mỗi lần nhìn đều thấy lạnh sống lưng.

Da thú dễ dàng bị cắt thế sao? Khi săn bắt, anh thấy da chúng rất dày…

Xử lý xong xuôi mọi thứ, Lang Trạch cùng Miêu Duyệt tiến vào hang trong chuẩn bị ngủ. Thực ra, Lang Trạch có thể đào thêm một hang trong nữa, nhưng cả hai đều ăn ý bỏ qua chuyện này, cứ thế yên tâm thoải mái mà tiếp tục ngủ chung.

Miêu Duyệt tự giác rúc vào lòng Lang Trạch, rồi ôm lấy một bàn tay của anh.

Thở dài một hơi, Lang Trạch cũng ôm lấy cậu. Chỉ là có chút phiền muộn, tiểu gia hỏa dính anh đến vậy rồi, sao vẫn còn cảm thấy không thông suốt đây?

Thực ra, trong lòng Miêu Duyệt cũng có chút hoang mang. Cậu nhớ lại những gì Lang Trạch đã làm với mình hôm nay, liền không kìm được đỏ mặt. Cậu cảm thấy tình cảm của mình dành cho Lang Trạch rất kỳ lạ, nếu là giống đực khác làm như vậy, cậu chắc chắn sẽ rất tức giận, chứ không phải là ngượng ngùng.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cậu chợt nghe thấy tiếng động từ không xa truyền đến, loáng thoáng như có người đang khóc.

Miêu Duyệt xoay người lại, đối mặt với Lang Trạch, lo lắng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Ta như nghe thấy có người đang khóc.”

Lang Trạch cẩn thận lắng nghe, rồi lại cười đầy ẩn ý: “Ngươi hãy nghe kỹ lại xem.”

Lúc này, tiếng động lớn hơn một chút. Đúng là có tiếng người khóc, nhưng đó rõ ràng là tiếng giống cái và giống đực đang… làm chuyện đó, lại còn thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng khích lệ kèm hơi thở dồn dập, một không khí đầy quyến rũ. Rốt cuộc buổi tối không có hoạt động giải trí gì, lại vừa trải qua những ngày thiếu thốn lương thực khi mùa lạnh mới kết thúc, tâm tư muốn sinh sôi hậu duệ của các thú nhân lại trở nên sôi nổi.

Miêu Duyệt cũng hiểu hàng xóm đang làm gì. Cậu vừa mới thành niên chưa lâu, còn chưa trải qua chuyện như vậy, tức thì ngượng ngùng, vùi đầu vào lòng Lang Trạch.

Đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao… Lang Trạch ghé sát tai Miêu Duyệt, dùng một giọng điệu hơi bí ẩn nói với cậu: “Tiểu Duyệt, ngươi có biết không… giống đực với giống đực cũng có thể làm chuyện này.”

Giống đực với giống đực… Miêu Duyệt lập tức nghĩ đến mình và Lang Trạch, trong lúc hoảng hốt dường như đã hiểu ra điều gì đó, mặt đỏ bừng. Cậu che mặt, có chút hoảng loạn hỏi: “Thật ư?”

“Đương nhiên.” Lang Trạch tiếp tục ân cần dẫn dắt: “Giống đực với giống đực cũng có thể kết thành bạn lữ ở bên nhau, ta trước kia đã từng gặp rồi.”

“Tiểu Duyệt sẽ cảm thấy như vậy đáng ghét sao? Cho rằng bọn họ không nên ở bên nhau.”

Miêu Duyệt nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, giọng nói có chút khàn: “A Trạch nghĩ sao?”

“Ta cảm thấy, chỉ cần yêu mến lẫn nhau, là có thể ở bên nhau.” Nói đoạn, Lang Trạch chậm rãi siết chặt tay đặt trên eo Miêu Duyệt, hai người hoàn toàn dán chặt vào nhau.

Cảm nhận được hơi ấm của đối phương, Miêu Duyệt có chút bối rối. Dù họ ngày thường vẫn thường ôm nhau, nhưng giờ đây dường như có gì đó không giống. Mặt cậu càng nóng hơn, hơn nữa còn cảm thấy có gì đó trong cơ thể muốn bùng nổ.

“Ta, ta cũng nghĩ như vậy.” Miêu Duyệt lắp bắp trả lời, nhưng trước sau không thoát khỏi vòng ôm của Lang Trạch, vẫn ngoan ngoãn để anh ôm.

Hai người dán vào nhau thật gần, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của tim đối phương. Tiểu gia hỏa tim đập loạn xạ, Lang Trạch vui vẻ dùng cằm cọ cọ tóc của cậu.

Đột nhiên, Lang Trạch cảm giác như vừa cọ phải thứ gì mềm mại, rất rõ ràng không giống tóc. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, trên đầu tiểu gia hỏa thế mà chui ra hai cái tai đen tuyền lông xù, nương theo ánh trăng, Lang Trạch thậm chí có thể nhìn thấy chút hồng nhạt trên tai, đây rõ ràng là tai của tiểu gia hỏa khi ở hình thú.

Sửng sốt một chút, Lang Trạch nhìn về phía sau lưng Miêu Duyệt, quả nhiên, một cái đuôi mèo đen chợt lóe qua, nhưng chờ anh nhìn kỹ lại thì tai mèo và đuôi mèo đều đã biến mất.

Chẳng lẽ là anh hoa mắt?

Miêu Duyệt đã dịu lại từ cảm xúc căng thẳng và kích động. Phản ứng vừa rồi đã xác định một điều cho cậu: Cậu đã thích Lang Trạch, cái kiểu thích muốn làm bạn lữ ấy.

Vậy từ giờ trở đi, cậu phải theo đuổi Lang Trạch!

Nghĩ đến đó, cậu khẽ ngẩng đầu lén nhìn đối phương. Lang Trạch bắt gặp ánh mắt cậu, liền mỉm cười với cậu, rất dịu dàng. A a a! Miêu Duyệt lại vùi đầu xuống. A Trạch đẹp trai quá! Anh ấy là của mình!

Không thể để A Trạch bị kẻ khác dụ dỗ đi mất! Miêu Duyệt lại vòng hai tay hai chân lên, biến thành một chú mèo dính người.

Mãi đến khi Miêu Duyệt ngủ say, Lang Trạch mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếng động từ hàng xóm vẫn tiếp tục. Nếu tiểu gia hỏa vẫn còn thức, anh không dám đảm bảo mình sẽ nhịn được.

Nhưng mà… một người hàng xóm khác của anh là thú nhân Tộc Rắn, giờ đã tìm được giống cái, e rằng mỗi tối đều không ngừng nghỉ. Lang Trạch hơi đau đầu. Trước kia anh không để tâm, bây giờ… anh vẫn nên đi đánh nhau với hắn ta một trận vào ngày mai đi.

Cái này chắc không tính là bắt nạt người khác đâu nhỉ?


Ngày hôm sau, ở một nơi vắng người, vang lên một tiếng r*n rỉ.

“Trạch! Ta sai rồi, lần sau ta đến hang của nàng ta làm có được không? Đừng đánh ta!” Xà Thanh ôm lấy chỗ sưng tấy của mình, khóc không ra nước mắt. Trước kia không phải vẫn tốt đẹp sao, sao bây giờ lại quấy rầy anh ta!

Lang Trạch vỗ vỗ tay, vừa lòng: “Được.”

Khó khăn lắm mới gượng dậy, Xà Thanh đang chuẩn bị rời đi, lại bị Lang Trạch giữ lại. Lần này, hắn ta thật sự muốn khóc: “Trạch, lại sao nữa?”

“Sao mà căng thẳng thế.” Lang Trạch mỉm cười ôn hòa nói: “Xin lỗi, ta ra tay hơi nặng, ta đưa ngươi đến chỗ Vu Y vậy.”

Nghe Lang Trạch “chân thành” xin lỗi, Xà Thanh lại cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng là hắn ta làm phiền người khác, Lang Trạch đánh hắn ta một trận cũng không sai… Tức thì lại làm hòa với Lang Trạch như anh em tốt.

Lang Trạch đi cùng đối phương đến chỗ Vu Y, rồi lại cùng hắn ta cho Vu Y xem vết thương. Điều này khiến Xà Thanh cảm động vô cùng, hắn ta thề về sau nhất định sẽ không quấy rầy Lang Trạch nữa!

Hắn ta không biết rằng, thực ra Lang Trạch vốn đã định đến tìm Vu Y, dẫn hắn ta theo chỉ là tiện đường mà thôi.

Chờ đến khi Xà Thanh đi rồi, Lang Trạch mới kéo Vu Y đến một góc nhỏ.

Bị đối phương làm cho ngơ ngác, Vu Y hỏi: “Sao vậy? Lén lút thần bí thế, chẳng lẽ ngươi lại đánh người khác nữa à?”

Lang Trạch cân nhắc một chút, mới nhỏ giọng hỏi: “Vu Y đại nhân, nhưng mà, thú nhân giống đực khi ở hình người cũng sẽ mọc ra tai thú và đuôi thú sao?”

Phải biết rằng dù thú nhân giống đực cũng có thể thú hóa một phần, nhưng chỉ có thể thú hóa những bộ phận như móng vuốt để tăng lực tấn công, khác với giống cái có tai thú và đuôi thú để hấp dẫn thú nhân khác.

Vu Y suy nghĩ một lát, rồi mới ngập ngừng trả lời: “Cũng không phải là không thể, có một số giống đực có hình thú quá yếu, khi cảm xúc kích động có thể sẽ không kiểm soát được sức mạnh mà hiện ra một phần hình thú.”

Lang Trạch: “Như vậy có xảy ra chuyện gì không? Có vấn đề gì không?”

“Vấn đề thì không có, chỉ là có thể sẽ làm tổn hại đến lòng tự tin của thú nhân giống đực.” Nghĩ đến điều gì đó, Vu Y nghiêm túc hỏi: “Ngươi đến tìm ta hỏi chuyện này, không phải là bắt nạt Miêu Duyệt đấy chứ?”

“Không có không có, chỉ là xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.” Anh còn cưng chiều cậu không kịp, sao có thể bắt nạt cậu chứ.

“Được, chuyện này ngươi cứ giấu hắn ta là được rồi.”

Thì ra tiểu gia hỏa tối qua là do cảm xúc quá kích động nên mới hiện ra tai thú và đuôi thú sao? Vậy về sau khi ở bên nhau mà… khụ khụ, Lang Trạch lập tức gạt bỏ những ý nghĩ lung tung trong đầu, nghiêm túc nói lời cảm tạ với Vu Y.


 

Editor: Cũng không có gì ảnh hưởng hết, cùng lắm tiểu Duyệt như đang cosplay mèo thui há há há

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play