Khắp nơi đều là cây cối to lớn, lá cây đan xen vào nhau, che khuất cả ánh mặt trời.
Một nhóm thú nhân chỉ mặc váy da thú giản dị từ bộ lạc lên đường, tiến sâu vào rừng rậm tìm kiếm con mồi.
Dẫn đầu là Hùng Lợi thuộc tộc Hùng, thân hình cao lớn, vạm vỡ, nhìn qua đã thấy rất có sức mạnh.
Thấy Lang Trạch đi theo đội ngũ, Hùng Lợi vô cùng kinh ngạc: “Trạch, sao hôm nay ngươi cũng ra ngoài săn thú vậy?”
Hắn và Lang Trạch là bạn tốt, cũng là hai thú nhân mạnh nhất bộ lạc. Thường ngày bọn họ thay phiên nhau dẫn thú nhân đi săn. Đương nhiên, đôi khi hắn cũng sẽ giúp đối phương dẫn đội, vì Lang Trạch quá đỗi lười biếng.
Lang Trạch có một mái tóc dài màu bạc, đôi mắt vàng khẽ híp, cả người toát ra vẻ lười nhác, cơ bắp rắn chắc nhưng không hề khoa trương, có một sức hút độc đáo. Nhưng thế giới thú nhân luôn sùng bái sức mạnh, bọn họ thích những thú nhân thoạt nhìn đã thấy đầy uy lực như Hùng Lợi hơn.
Lang Trạch mỉm cười với Hùng Lợi, không giải thích nguyên do: “Không đi săn, chỉ là tiện ra ngoài đi dạo một chút thôi.”
Tiến vào phạm vi săn thú thường ngày, Lang Trạch liền rời khỏi đội ngũ và đi một mình. Hùng Lợi cũng chẳng lo lắng cho sự an toàn của anh, dù sao hắn biết rõ Lang Trạch mạnh đến thế nào. Nếu không phải vì quá lười, danh hiệu thú nhân đệ nhất bộ lạc vốn nên thuộc về Lang Trạch.
Càng đi sâu vào, thực vật càng thêm dày đặc. Những bụi cây mọc tùy tiện ở đây cũng cao hơn cả người, rất dễ ẩn mình.
Thoát khỏi đội ngũ, Lang Trạch cất đi vẻ lười nhác thường ngày. Anh cởi chiếc váy da thú trên người, tiếp đó tứ chi bắt đầu kéo dài, trong khoảnh khắc đã biến thành một con ngân lang lông lá lấp lánh, tứ chi khỏe khoắn.
Ở nơi này, thú nhân giống đực có thể biến thành hình thú, nhờ đó sở hữu sức mạnh cường đại hơn. Còn thú nhân giống cái chỉ có nửa hình thú, chỉ hơn hình người tai thú và đuôi thú, tuy sức mạnh rất yếu nhưng lại có khả năng sinh sản.
Lang Trạch ngậm lấy chiếc váy da thú, chạy theo cảm ứng trong lòng đến một hướng khác.
Cảm giác lo âu trong lòng càng lúc càng nặng, Lang Trạch liền tăng tốc độ. Từ sáng sớm nay, trong lòng anh đã bắt đầu bất an, cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó.
Cuối cùng, Lang Trạch nghe thấy một tiếng gầm gừ, còn nghe thấy một vệt mùi máu tanh. Đây là máu thú nhân, có thú nhân bị thương!
Cách đó không xa, Duyệt đang kéo lê một chân bị thương, chạy trốn một cách khó khăn. Cậu bị một con lỗ lỗ thú theo dõi. Lỗ lỗ thú thân thể to lớn, cậu lợi dụng địa hình để cầm cự một hồi, nhưng chính bản thân cũng chẳng còn mấy thể lực.
Hơi thở phả ra từ mũi tựa hồ mang theo mùi máu tanh, cậu chịu đựng đau đớn, tiếp tục chạy.
Không cẩn thận, Duyệt bị một sợi dây leo vướng phải và ngã xuống đất. Lỗ lỗ thú đang đến gần, nhưng cậu đã không còn sức để đứng dậy.
Duyệt siết chặt nắm tay, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt. Trước lằn ranh sinh tử, cậu không sợ nỗi đau khi cái c·hết đến gần, chỉ là trong lòng dâng lên cảm giác mất mát và khổ sở vô bờ… Cùng với sự tủi thân.
Rõ ràng nên có người ở bên cậu… Nhưng cậu lại không thể tìm thấy… Cũng vĩnh viễn không tìm thấy.
Duyệt cam chịu nhắm mắt lại, nhưng nỗi đau trong tưởng tượng không hề đến, ngược lại má cậu bị một cái đuôi nhẹ nhàng lướt qua, nhồn nhột.
Cố hết sức mở mắt ra, Duyệt thấy một con ngân lang chắn trước mặt cậu, che chắn kín mít cho cậu ở bên dưới. Lòng cậu bỗng chốc yên tâm hẳn, hơi sức cầm cự tan biến, cảm giác mỏi mệt của cơ thể khiến Duyệt chìm vào hôn mê.
Lang Trạch nhìn thẳng con mồi đối diện, tìm kiếm thời cơ thích hợp để tấn công.
Lỗ lỗ thú có thân hình đồ sộ, móng vuốt khỏe khoắn, một chưởng có thể khiến một thú nhân giống đực mất khả năng hành động, nhưng nhược điểm cũng rõ ràng, đó là phản ứng chậm chạp và tốc độ chậm. Con trước mắt này còn chưa trưởng thành, anh có thể ứng phó được.
Sau một hồi triền đấu, ngân lang chớp lấy cơ hội cắn một miếng vào yết hầu lỗ lỗ thú. Chẳng mấy chốc, lỗ lỗ thú liền ngừng giãy giụa.
Xác nhận lỗ lỗ thú đã c·hết, Lang Trạch nhanh chóng biến về hình người, quấn chặt váy da thú rồi chạy đến bên Duyệt.
Thú nhân trước mắt rõ ràng anh không quen biết, nhưng nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ trên người đối phương, anh không khỏi đau lòng. Vết cào sâu đến tận xương trên đùi càng khiến Lang Trạch không nhịn được mà muốn băm vằm con lỗ lỗ thú kia thành vạn mảnh!
Cẩn thận tránh đi những vết thương ấy, Lang Trạch ôm thú nhân vào lòng. Cảm giác đầu tiên là nhẹ, quá nhẹ. Anh càng thêm đau lòng.
Không màng đến con lỗ lỗ thú mới săn được, Lang Trạch nhanh chóng ôm thú nhân đang hôn mê chạy về bộ lạc.
Bộ lạc Đoàn Kết của anh là một bộ lạc nhỏ bình thường, nhưng khác với những bộ lạc chỉ có một tộc thú nhân, bộ lạc của bọn họ được tạo thành từ các tộc thú nhân khác nhau, tọa lạc trong rừng rậm Nam Qua, tựa núi gần sông. Các thú nhân trong bộ lạc cũng sống hòa thuận.
Thú nhân của bộ lạc Đoàn Kết không nhiều lắm, Vu Y còn kiêm luôn công việc tế tự. Tên của các thú nhân trẻ tuổi trong bộ lạc đều do ông đặt, chính là tên động vật tương ứng cộng thêm một chữ. Mặc dù Vu Y nói như vậy để tiện phân biệt, nhưng Lang Trạch cứ cảm thấy ông chỉ là lười mà thôi.
Có lẽ đây là sự đồng cảm giữa những người lười.
Không kịp báo trước, Lang Trạch trực tiếp ôm thú nhân xông vào nơi ở của Vu Y, sốt ruột gọi: “Vu Y đại nhân, mau, giúp ta xem hắn một chút!”
Vu Y đang sắp xếp thảo dược bị vẻ mặt nghiêm trọng của anh làm hoảng sợ, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng đứng dậy xem xét.
Nhìn Lang Trạch nhẹ nhàng đặt thú nhân trong lòng xuống, Vu Y còn tưởng là một tiểu giống cái nào đó bị thương, trong lòng toát mồ hôi. Giống cái trong bộ lạc bọn họ thưa thớt lại mảnh mai, y thuật của ông cũng bình thường, nếu bị bệnh thì rất khó cứu chữa.
Kết quả…
Vu Y mặt không biểu cảm bôi thuốc cầm máu lên thú nhân giống đực trên giường đá, Lang Trạch đứng bên cạnh liền sốt ruột hỏi: “Hắn thế nào rồi?”
Vu Y liếc anh một cái, “Không có gì to tát, dưỡng vài ngày là tốt thôi.”
Thú nhân giống đực có sức hồi phục rất mạnh, vài vết thương nhỏ mà thôi, tự nằm nghỉ chục ngày cũng có thể lành lặn.
“Vậy sao hắn còn chưa tỉnh?”
“Đây là quá mệt, ngủ rồi!” Vu Y chưa từng thấy bộ dạng ngốc nghếch này của Lang Trạch bao giờ, có chút buồn cười. Ông ném những thảo dược cần dùng tiếp theo cho Lang Trạch, cười nói: “Được rồi, đưa hắn về đi, mỗi ngày đổi thảo dược một lần, vài ngày là ổn.”
Nghĩ đến dáng vẻ của thú nhân kia, Vu Y lại nghi hoặc hỏi: “Đây là ai? Ta hình như chưa từng thấy hắn.”
Phải biết, thú nhân ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải tật bệnh. Ông đã làm Vu Y vài chục năm, gần như đã gặp qua tất cả các thú nhân trong bộ lạc.
Lang Trạch cẩn thận ôm đối phương vào lòng một lần nữa, không biết còn tưởng anh đang ôm một giống cái, cẩn thận vô cùng.
“Hắn hẳn là thú nhân của bộ lạc khác, nhưng bên cạnh không có thú nhân nào khác lại còn bị thương, nên ta cứu hắn về.”
“Một thú nhân đơn độc sao?” Vu Y nhíu mày, “Vậy ngươi tính làm sao? Hắn có thể là thú nhân lưu lạc.”
Thú nhân lưu lạc là thú nhân bị bộ lạc đuổi đi, hoặc là đã phạm phải sai lầm lớn như phản bội bộ lạc, hoặc là thực lực quá yếu không săn được con mồi. Tóm lại đều là những thú nhân có vấn đề.
"Ta muốn giữ hắn lại, mặc kệ hắn có phải thú nhân lưu lạc hay không.” Ánh mắt Lang Trạch vô cùng kiên định, “Ta sẽ đi nói với tộc trưởng.”
Phần lớn thú nhân của bộ lạc Đoàn Kết đều sống trong hang động, mà thế giới thú nhân cũng rất đơn giản, ai mạnh thì người đó là thủ lĩnh, đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn.
Vì thế, Lang Trạch luôn chỉ muốn lười biếng cũng chỉ đành ngoan ngoãn dẫn đội ra ngoài săn thú, thường xuyên biểu lộ một chút sức mạnh cường đại của mình, mới có tư cách ở trong cái hang động rộng rãi và sáng sủa hiện tại này.
Nhưng giống như tất cả thú nhân giống đực độc thân khác, trong hang động của Lang Trạch ngoại trừ những vật dụng cần thiết ra thì sạch sẽ không có chút dư thừa.
Sâu bên trong hang động còn đào một cái hố nhỏ, là nơi Lang Trạch dùng để ngủ vào ban đêm.
Đi vào trong hang, nhìn cái ổ của mình chỉ tùy tiện lót một lớp rơm rạ, Lang Trạch bất giác cảm thấy không hài lòng với tính cách lười nhác của mình.
Anh tìm từ đống tạp vật của mình ra một tấm da thú hoàn chỉnh và thoải mái, cẩn thận trải lên rơm rạ, rồi đặt thú nhân đang ngủ trong lòng lên trên tấm da thú.
Cảm nhận được lớp lông mềm mại phía dưới, Duyệt vô thức dùng má cọ cọ, rồi sau đó ngủ càng thêm sâu.
Có lẽ là do hình thú khác biệt, Duyệt cho dù đã trưởng thành cũng chỉ cao lớn hơn thú nhân giống cái một chút. Lang Trạch đặc biệt so sánh một chút, phát hiện chiều cao của đối phương chỉ tới cằm anh, trông nho nhỏ một cục.
Ngồi bên mép da thú, Lang Trạch nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu, lòng anh mềm nhũn, thật đáng yêu. Anh cuối cùng đã hiểu tại sao những thú nhân kia cả ngày lại cứ đuổi theo sau lưng giống cái. Tiểu gia hỏa nhỏ nhỏ mềm mại như thế, anh cũng muốn ôm đối phương vào lòng.
Lang Trạch từ khi sinh ra đã thông minh hơn những thú nhân khác. Thú nhân tính cách đều thẳng thắn, hỉ nộ ái ố đều thể hiện ra mặt, nhưng anh lại không giống vậy, anh sẽ ngụy trang bản thân để đạt được mục đích.
Thú nhân ít nhiều cũng mang theo chút thú tính, đặc biệt là thú nhân giống đực, có ý thức lãnh địa rất mạnh. Ngoại trừ giống cái và tiểu ấu tể của mình ra, bọn họ thường sẽ không sống chung với thú nhân khác, nhưng Lang Trạch vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa đã muốn nuôi dưỡng cậu trong lãnh địa của mình.
Anh đã quen sống một mình, đây là lần đầu tiên có loại suy nghĩ này. Cha gấu của anh đã c·hết từ lâu, còn về mẹ sói, ai mà biết là giống cái thú nhân nào?
Giống cái thú nhân trong bộ lạc bọn họ thiếu, do đó việc kết hợp của thú nhân cũng rất tùy ý, hai bên vừa mắt là có thể lăn cùng nhau, tạo thành một gia đình thú nhân tạm thời. Nhưng nếu giống cái thú nhân lại vừa mắt với giống đực khác, nàng cũng có thể phủi mông bỏ đi.
Thú nhân bạn lữ trung thành với nhau thật sự rất hiếm. Do đó Lang Trạch chưa từng nghĩ đến việc tìm một giống cái để sống chung, cho dù anh có thực lực đó.
Lang Trạch cứ thế nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa trên da thú rất lâu, càng nhìn càng thích, đáng yêu, muốn nuôi cậu.
Nghĩ đến trọng lượng nhẹ bẫng của tiểu gia hỏa, Lang Trạch nghĩ lại số lương thực trong nhà chỉ đủ cho mình ăn, thầm nhủ, xem ra về sau phải chăm chỉ một chút rồi.
Chỉ cần đụng tới chuyện liên quan đến tiểu gia hỏa, Lang Trạch dường như có năng lượng dùng không hết, bệnh lười lập tức được chữa khỏi, lập tức ra khỏi bộ lạc mang về con lỗ lỗ thú đã bị anh săn được kia.
Lỗ lỗ thú khổ người to lớn, thường ngày cũng cần mấy thú nhân giống đực vây công mới có thể săn được. Lang Trạch một mình mang về một con lỗ lỗ thú, tuy còn chưa trưởng thành, nhưng cũng phi thường lợi hại, lập tức thu hút sự vây xem của chúng thú nhân.
“Trạch, con lỗ lỗ thú này là ngươi một mình săn được sao?”
“Thật lợi hại, một con lớn như vậy đủ ăn được mấy ngày rồi.”
Phải biết, con mồi săn được theo tập thể sẽ phải nộp lại một nửa, nhưng săn một mình thì lại khác, đây là tài sản riêng của thú nhân.
Vài giống cái thú nhân cũng liên tiếp hướng ánh mắt về phía Lang Trạch. Thú nhân mạnh mẽ, luôn không thiếu kẻ ái mộ. Nhưng Lang Trạch ngày thường luôn lười nhác, cũng không thích ra ngoài săn thú, dáng vẻ này sao có thể nuôi giống cái được, do đó cũng không có giống cái nào muốn kết đôi với anh.
Lang Trạch cười cười, giả vờ may mắn nói: “Hôm nay vận khí tốt, khi ra ngoài ngủ nướng, con lỗ lỗ thú này tự mình đụng vào cây ngất đi, ta liền nhặt được tiện nghi.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt các thú nhân từ sùng bái biến thành hâm mộ, mấy giống cái thú nhân kia cũng lặng lẽ rời đi.
Lang Trạch thu hết những biểu hiện này vào đáy mắt, vẫn tỏ vẻ rất vui vẻ trò chuyện với bọn họ vài câu, rồi kéo con lỗ lỗ thú đi.
Tộc trưởng đã nhậm chức rất lâu, gần đây cũng đang trong thời gian quan sát để chọn tộc trưởng mới. Không có gì bất ngờ thì tộc trưởng mới chính là Hùng Lợi. Anh mới không ngốc đến mức làm nổi bật mình vào lúc này.
Có lẽ thú nhân khác đều lấy việc làm tộc trưởng làm vinh quang, nhưng Lang Trạch lại không nghĩ vậy, quá mệt mỏi. Anh sẽ không làm loại chuyện tốn công vô ích này. Do đó, cho dù anh mạnh hơn Hùng Lợi, anh cũng sẽ cố ý đè thấp thực lực của mình, để Hùng Lợi đi làm cái thú nhân đệ nhất kia.
Vẫn chưa biết tiểu gia hỏa có phải thú nhân lưu lạc hay không, nếu không phải thì… Cho dù không phải, anh cũng sẽ nghĩ cách giữ cậu lại.
Cậu vốn dĩ nên thuộc về anh.