“Này… đây là cái gì? Vì sao trong bóng tôi lại xuất hiện thứ này?”

Tô Dật nhìn chằm chằm đoàn bóng đen quỷ dị, chỉ thấy toàn thân lạnh toát, nỗi sợ hãi không tên dâng lên trong lòng.

“Gặm Thực Ảnh…? Chẳng lẽ là… Thực Ảnh?”

Trong đầu hắn bỗng lóe lên miêu tả trong 《Quỷ Lục》, thân thể không kìm được run rẩy:

“Chẳng lẽ thế gian này thật sự tồn tại quỷ dị? Đàm đại gia, Viên đại gia, Lưu thúc… bọn họ đều là chết trong tay Thực Ảnh sao?”

Nghĩ đến cái chết liên tiếp của ba người, mà phương thức tử vong lại hoàn toàn khớp với sách ghi chép – bị Thực Ảnh nuốt bóng, thân thể từ đó mà mất mạng – sắc mặt Tô Dật vốn tái nhợt càng trở nên trắng bệch, không còn một giọt máu.

Hắn lảo đảo lùi vài bước, trong lòng tràn ngập sợ hãi:

“Tại sao… tại sao nó lại theo dõi ta? Chẳng lẽ là tối qua…”

Đêm qua hắn tăng ca, về nhà đã hơn mười một giờ, trên đường còn phải đi ngang qua dưới lầu nhà Lưu Minh… Có lẽ khi ấy, hắn đã bị Thực Ảnh bám vào.

“Ta… ta cũng sẽ chết sao? Không, ta không thể chết! 《Quỷ Lục》… đúng, vẫn còn cơ hội!”

Trong tuyệt vọng, một tia hi vọng lóe lên . Tô Dật vội vàng lật đến trang viết về Thực Ảnh:

“Ddao đã dùng để sát sinh, máu gà trống, trở đốt từ tiền giấy cúng Phật , đuốc cháy đỏ thẫm… Chỉ cần có những thứ này, ta có thể giết chết nó?”

Hắn cắn răng:

“Dù thế nào cũng phải thử!”

Trong khoẳng khắc cận kề cái chết , bản năng tìm đường sống trong cơn người bùng phát. Tô Dật nhét 《Quỷ Lục》 vào ngực, lao ra khỏi phòng.

Khoảng cách giờ Tý chỉ còn chưa đến bảy tiếng. Nếu hắn đoán không nhầm, Thực Ảnh đã chui vào bóng hắn từ tối qua. Hiện tại, hơn nửa cái bóng đã bị gặm nuốt, không bao lâu nữa sẽ biến mất hoàn toàn, cũng chính là lúc hắn phải chết.

Muốn tiêu diệt nó, chỉ có thể thực hiện vào giờ Tý – (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng). Chỉ đêm nay, hắn mới có cơ hội.

“Không còn nhiều thời gian nữa… ta phải nhanh!”

 

---

Hoàng hôn buông xuống, bóng Tô Dật kéo dài trên mặt đất, chỉ còn nửa thân trên. Trong đó, một đoàn bóng ma mấp máy, run rẩy khe khẽ như đang cười nhạo, chế giễu.

Suốt mấy tiếng, Tô Dật chạy khắp nơi tìm vật liệu: dao mổ nhuốm sát khí, máu gà trống, tro trước tượng Phật, và những ngọn đuốc đỏ thẫm. Không người thân, không bạn bè, hắn chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Cuối cùng, trước giờ Tý, mọi thứ đã đủ.

Về nhà, hắn đổ máu gà vào chậu nhựa, nhúng lưỡi dao sắc lạnh vào chậu, sát khí tràn ngập. Trên sàn phòng khách, hắn rải một vòng tròn lớn bằng tro hương trước Phật, rồi cắm đuốc đỏ quanh đó.

“Thành bại… chỉ xem đêm nay.”

Nến đỏ cháy sáng, màn đêm trong phòng tối trầm xuống. Trong ánh lửa bập bùng, bóng hắn kéo dài, Thực Ảnh trong đó giương nanh múa vuốt, dữ tợn đến rợn người.

Đến lúc này, bóng hắn chỉ còn lại phần đầu, toàn thân hầu như đã bị nuốt sạch.

“Không thành công… thì liều chết!”

Nắm chặt dao mổ, tay run lạnh lẽo dính đầy máu gà, Tô Dật nhảy thẳng vào trong vòng tro hương.

Ngay khoảnh khắc ấy, Thực Ảnh bị vòng tro hút chặt, co rút lại, cuồn cuộn xoắn thành một khối như đen như mực .

“Chính là lúc này!”

Tô Dật hét lớn, vung dao chém xuống.

“Xuy xuy xuy…”

Âm thanh quái dị vang lên, Thực Ảnh quằn quại kịch liệt.

“! Thật sự tác dụng!”

Hưng phấn gào to, hắn chém thêm, chém thêm nữa.

Thực Ảnh gào thét, biến thành vô số cánh tay bóng tối chộp lấy thân thể hắn. Sức mạnh khủng khiếp muốn kéo hắn vào trong.

“Ta… không tin!”

Trong cơn tuyệt vọng, hắn điên cuồng vung dao. Cánh tay quỷ dù cứng rắn đến mấy cũng bị chém đứt như cành khô.

Máu gà hòa với mồ hôi, mùi tanh nồng nặc. Mắt Tô Dật đỏ ngầu, gầm thét, từng nhát chém rơi xuống như điên loạn.

Cánh tay bóng ma dần biến mất, thân thể Thực Ảnh ngày càng loãng. Nó muốn bỏ trốn, nhưng vòng tròn như bức tường vô hình, nhốt chặt lấy.

“Ha ha ha… Ngươi cũng biết sợ sao? Vậy ta không sợ nữa!”

Tô Dật rống to, tay  không ngừng chém xuống.

Đúng lúc ấy, trên Thực Ảnh hiện lên ba gương mặt quen thuộc – Đàm đại gia, Viên đại gia, Lưu thúc.

Ba người đầy vẻ khẩn cầu:

“Tiểu Dật, đừng… ta là đàm gia gia của ngươi…”

“Ta là Viên đại gia…”

“Ta từng bế ngươi khi còn nhỏ…”

Tô Dật khựng lại một thoáng, ánh mắt mờ mịt. Nhưng ngay sau đó, hắn siết chặt chuôi dao, gầm khẽ:

“Ngươi dám giả làm người thân ta? Chết đi!”

Mấy nhát chém liên tiếp, ảo ảnh vỡ tan.

Thực Ảnh vẫn quẫy đạp trong tuyệt vọng, nhưng không thoát nổi.

“Chết đi! Chết đi!”

Hắn chém đến cuồng loạn, sàn nhà nứt toác, mồ hôi đầm đìa, sức lực gần cạn. Cuối cùng, Thực Ảnh tan biến, chỉ để lại một nắm tro đen cỡ bàn tay.

“Hô… chết rồi… nó chết rồi… ha ha ha…”

Tô Dật ngồi phịch xuống đất, cười như điên, nước mắt rơi lã chã.

“Ta… sống sót rồi…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play