“Sàn sạt… sàn sạt…”
Trong phòng, khi đang chăm chú chỉnh sửa bản thảo, Lưu Minh bất chợt nghe thấy một âm thanh quái dị, như tiếng tằm gặm lá dâu.
Thế nhưng… trong nhà hắn nào có nuôi tằm?
Theo bản năng, Lưu Minh quay đầu. Ngay lập tức, hai mắt hắn trợn to, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hãi khó tin.
Dưới ánh đèn bàn hắt xuống, ngay trên bóng dáng của hắn, một khối đen mơ hồ đang chậm rãi ngọ nguậy. Hình dạng của nó giống hệt một con tằm khổng lồ, từng chút một gặm nhấm chính cái bóng của hắn.
Âm thanh “sàn sạt” ghê rợn kia, chính là do thứ bóng đen ấy phát ra trong lúc gặm nuốt bóng của hắn.
Càng quỷ dị hơn, theo từng nhát cắn của bóng đen, bóng dáng của hắn dần trở nên hư ảo trong suốt.
Lúc này, phần lớn thân hình của hắn đã tan biến, chỉ còn lại duy nhất chiếc đầu là còn rõ ràng nhìn thấy được.
“Cái… cái gì thế này?”
Lưu Minh bật dậy. Không hiểu vì sao, khi ánh mắt chạm vào khối bóng đen đang gặm nuốt cái đầu của mình, một nỗi sợ hãi tận cùng bất chợt dâng trào trong lòng hắn.
Đó là nỗi sợ trước cái chết.
Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt như tờ giấy. Cố kìm nén trái tim đang đập thình thịch, Lưu Minh lao tới, dẫm mạnh liên tiếp mười mấy cái lên khối bóng đen. Đến khi nó bất động, hắn mới khựng lại.
“Chết rồi sao?”
Lưu Minh cúi xuống, thận trọng quan sát. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc đó, khối bóng đen lại khẽ rung động, từ trong đó chậm rãi hiện ra hai gương mặt.
“Lão Đàm… Lão Viên?”
Hai gương mặt ấy, không phải ai khác mà chính là lão Đàm và lão Viên — hai người hàng xóm thân thiết mới mất cách đây vài hôm.
Chỉ có điều, giờ phút này, trên khuôn mặt bọn họ lại treo nụ cười quái dị, âm trầm. Bốn con mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hắn, miệng phát ra tiếng cười khàn khàn:
“Lão Lưu… tới bồi chúng ta chơi cờ đi…”
“Tới đi… cùng nhau chơi…”
“Hắc hắc hắc… Mau tới a…”
“A—!”
Lưu Minh hét to, lùi về phía sau, tay vơ lấy chiếc bình giữ nhiệt trên bàn chắn trước ngực. Hắn run rẩy gào lên:
“Là ngươi hại chết lão Đàm, lão Viên? Ngươi… rốt cuộc ngươi là thứ gì?”
Nghe vậy, hai khuôn mặt bỗng biến đổi. Từ khóe mắt chúng, từng dòng huyết lệ nhỏ xuống. Trong thoáng chốc, nụ cười méo mó kia biến thành gương mặt dữ tợn, đầy oán độc. Giọng nói tràn ngập hằn học vang lên:
“Tại sao ngươi không chịu đến?”
“Mau tới bồi chúng ta… Ngươi mau tới a…”
Theo tiếng gào oán hận, hai cánh tay ghê tởm từ trong bóng tối thò ra, chộp thẳng về phía hắn.
“Không! Đừng lại đây! Cút đi… cút đi!”
Lưu Minh thét lớn, vung loạn chiếc bình giữ nhiệt trong tay, đập thẳng về phía lão Đàm và lão Viên.
Thân ảnh của họ tựa như ảo ảnh trong mộng, vỡ nát từng mảnh, rồi tan biến vào hư vô.
“ Là ảo giác…?”
Lưu Minh ngẩn người. Rồi hắn bật cười ha hả, tiếng cười xen lẫn hoảng loạn:
“Đúng rồi, tất cả chỉ là ảo giác. Chắc chắn do mấy ngày nay ta quá mệt mỏi, mới sinh ra ảo giác thôi… Ha… ha ha ha…”
Chỉ là tiếng cười của hắn chưa kịp tan, thì một trận âm thanh “sàn sạt” quái dị lại vang lên.
Nụ cười trên môi Lưu Minh đột ngột đông cứng. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong bóng mình phản chiếu có một đoàn bóng đen mờ mịt, đang ôm chặt lấy đầu hắn, gặm nhấm từng mảnh một cách điên cuồng.
Như thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Lưu Minh, bóng đen kia chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với hắn.
Lưu Minh trợn to mắt, hơi thở nghẹn lại. Bởi vì… gương mặt kia chính là gương mặt của hắn!
Đoàn bóng ma kia lại mang khuôn mặt giống hệt hắn, từng đường nét, từng biểu cảm đều không khác một ly.
Trong ánh nhìn run rẩy của Lưu Minh, khóe môi gương mặt kia dần cong lên, hiện ra một nụ cười quái dị, châm chọc. Sau đó, nó cúi đầu, từng chút một nuốt trọn bóng hình còn sót lại trong phản chiếu.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Lưu Minh như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Kinh hoàng, sợ hãi tràn ngập toàn thân:
“Không… Không cần…”
Nhưng lời còn chưa kịp thoát hết, ý thức hắn đã mơ hồ, cơ thể đổ gục xuống đất, hơi thở hoàn toàn dừng lại.
Bóng ma kia quỷ dị đứng lên, nhìn xuống thi thể lạnh lẽo của Lưu Minh. Khuôn mặt vặn vẹo, nụ cười méo mó không phát ra âm thanh, chỉ càng thêm quái lạ. Rồi nó dần dần tan biến vào trong hắc ám, không để lại chút dấu vết.
……
“Ô ô…”
“Mẹ, đừng khóc nữa, coi chừng thân thể.”
“Đúng rồi, ba nếu còn sống cũng không muốn thấy mẹ đau buồn thành ra thế này đâu.”
“Ô ô… Ông ấy còn trẻ như vậy, sao lại ra đi đột ngột thế chứ? Bỏ lại mình ta… ta phải làm sao đây…”
“Mẹ, người đừng quá thương tâm. Ba đi rồi vẫn còn chúng con. Chúng con nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
Tần Thành, khu Trường Lăng, tiểu khu An Dương.
Tô Dật nhìn theo mấy người vừa đi ngang, quay sang hỏi Dương Khai, trong mắt đầy nghi hoặc:
“Phàn dì và mọi người sao lại thế?”
Dương Khai – hàng xóm, cũng là bằng hữu của hắn – gương mặt nặng trĩu bi thương:
“Cậu không biết sao? Lưu thúc… đã mất rồi.”
“Cái gì?” – Tô Dật sững sờ, không tin nổi, gương mặt đầy vẻ không tin được. – “Lưu thúc qua đời? Khi nào vậy? Sao mình hoàn toàn không hay biết gì?”
Người bọn họ nhắc tới – Lưu thúc – chính là trượng phu của Phàn dì, tên Lưu Minh, một thầy giáo Ngữ văn trung học.
Dương Khai khẽ thở dài, giọng trầm thấp:
“Ngay tối hôm qua thôi. Nghe nói khi Phàn dì phát hiện… thì ông ấy đã không còn nữa rồi. Ai…”