“Ha ha ha…”
Tô Dật bật cười điên cuồng.
Từ khi phát hiện Thực Ảnh cho đến nay, thứ quỷ dị kia cùng ranh giới sống và chết như ngọn núi khổng lồ đè nặng trong lòng hắn, suýt nữa khiến hắn phát điên. Giờ đây, ngọn núi ấy tan biến, nguy cơ được hóa giải — hắn làm sao có thể không vui mừng, phấn khích?
Không từng trải qua cái chết đáng sợ, làm sao hiểu được giá trị của sự sống?
“Hửm?”
Ngay lúc tâm trạng hân hoan chưa kịp lắng xuống, ngực hắn đột nhiên nóng lên. Từng đợt dao động quỷ dị, vô hình như gợn sóng, lan tỏa ra từ nơi đặt 《Quỷ Lục》.
“《Quỷ Lục》?”
Tô Dật giật mình, lập tức rút cuốn sách từ trong áo ra, nhanh chóng mở ra.
“Sách… biến đổi?!”
Khi lật đến trang vẽ về Thực Ảnh, hắn kinh hãi thốt lên.
Bức tranh vốn hắc bạch mơ hồ, nay lại chuyển thành màu sắc rực rỡ, sống động đến mức như có linh hồn. Khí tức lạnh lẽo, u ám của Thực Ảnh tựa như đang len lỏi ra từ từng nét vẽ, khiến hắn rùng mình.
Tô Dật theo bản năng lật sang những trang khác — tất cả vẫn xám xịt, mơ hồ, không hề thay đổi.
“Chẳng lẽ… là do mình đã giết Thực Ảnh?”
Hắn nhíu mày suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu:
“Quả nhiên, 《Quỷ Lục》 này… không hề tầm thường. Có lẽ, ngay từ đầu ta nhìn thấy được Thực Ảnh… cũng là nhờ nó.”
Theo những gì cuốn sách từng ghi, Thực Ảnh vốn là thứ chỉ xuất hiện trước mắt người sắp chết dưới tay nó. Nhưng hắn lại nhìn thấy nó từ sớm — vậy chỉ có một khả năng, 《Quỷ Lục》 chính là chìa khóa.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, trong đầu hắn bỗng vang lên một loạt thông tin lạnh lùng:
---
【 Tru diệt quỷ dị cấp oán ghét — Thực Ảnh. Khen thưởng: Ảnh Quỷ chi thuật. 】
【 Ảnh Quỷ chi thuật: Lấy bóng làm hình, lấy niệm làm gốc, lấy chú làm pháp, luyện thành quỷ ảnh nghe lệnh bản thân. Có thể biến hóa vạn dạng, trừ tà hàng quỷ, hộ thân bảo vệ, uy lực vô cùng. 】
【 Tu luyện yêu cầu: Trong vòng bảy ngày, quán tưởng “Vô Tướng Ảnh Quỷ”, ghi nhớ Ảnh Quỷ chi chú, rèn luyện tinh thần. 】
【 Tới đêm thứ bảy, dùng rượu mạnh hòa với “Thực Ảnh chi tẫn”, tụng niệm chú ngữ, tế luyện bóng ảnh, gieo pháp chú, hoàn toàn có thể kiểm soát. 】
【 Cảnh báo: Ảnh Quỷ có thể nuốt luyện quỷ dị để trưởng thành. Tu luyện phải giữ lòng thanh tỉnh, Giữ tâm tĩnh, trí sáng, nếu không dễ bị Ảnh Quỷ phản phệ. 】
【 Ghi chú: Đánh quái không có thưởng thì còn gọi gì là quỷ dị? Từ khoảnh khắc ngươi nhìn thấy bóng tối kia, cuộc đời ngươi đã không còn tầm thường. Hoặc trở thành kẻ thống trị quỷ dị… hoặc thành mồi trong miệng chúng. 】
【 Lưu ý: Khi nuốt “Thực Ảnh chi tẫn”, nhất định phải dùng rượu mạnh. Ảnh phối rượu, càng uống càng hiệu quả. Thiếu rượu… Diêm Vương vẫy tay. 】
---
“Ảnh Quỷ chi thuật?”
Tô Dật sững sờ, mất một lúc lâu mới phản ứng.
“Đây… chẳng phải chính là… pháp môn đối phó quỷ dị sao?”
Nghĩ lại cũng hợp lý — đã có quỷ dị, thì tất nhiên cũng tồn tại thủ đoạn để khắc chế chúng.
Theo lời giải thích, chỉ cần luyện thành Ảnh Quỷ chi thuật, hắn có thể dùng chính bóng của mình tế luyện thành quỷ ảnh, tùy ý điều khiển, biến hóa khôn lường, uy lực vô biên.
“Đây là tiết tấu tại chỗ thăng cấp còn gì nữa…”
Tô Dật ôm chặt 《Quỷ Lục》, lòng kích động không thôi.
Hít sâu vài lần, hắn cố gắng trấn tĩnh, rồi tiếp tục đọc kỹ những thông tin hiện lên trong đầu.
Chú ngữ luyện Ảnh Quỷ ngắn gọn, chỉ 99 chữ, nhưng từng chữ đều u tối, khó hiểu, phải phối hợp với 36 thủ ấn phức tạp.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn hiện lên bóng ảnh kỳ dị — một thực thể hình người, ngồi xếp bằng, mặt mờ ảo, sau lưng mọc ra 36 cánh tay, mỗi tay kết một thủ ấn khác nhau, lan tỏa hơi thở uy nghiêm mà tà dị.
Chỉ liếc nhìn vài ấn pháp, đầu hắn đã choáng váng, tinh thần như sắp kiệt quệ.
“Không dễ luyện chút nào…”
Nghĩ vậy, hắn mới nhớ đến một chi tiết quan trọng.
“Khoan đã… Thực Ảnh chi tẫn là thứ gì?”
Ánh mắt đảo quanh, Tô Dật chợt dừng lại trên nền nhà. Ở đó, giữa đống tro tàn màu đen to cỡ nắm tay trẻ con — tàn tích còn sót lại sau khi hắn tiêu diệt Thực Ảnh.
“Chẳng lẽ… chính là nó?”
Hắn cẩn thận lấy giấy, gom đống tro tàn lại. Khi chạm vào, chất tro này mềm dẻo, lạnh lẽo, nặng hơn tro giấy bình thường.
“Ăn… cái thứ này?”
Nhìn đống tro đen trên tay, Tô Dật cau mày. “Ăn cái này mà không xứng rượu… Diêm Vương vẫy tay thật không đây?”
Dù phàn nàn vậy, hắn biết rõ: Ảnh Quỷ chi thuật — nhất định phải luyện.
Dù 《Quỷ Lục》 xuất hiện có phần trùng hợp, nhưng hắn chẳng có gì để người khác mưu đồ. Hơn nữa, nếu quỷ dị thật sự vẫn tồn tại và mỗi vài trăm năm lại thức tỉnh… hắn tuyệt đối không thể để bản thân lại lâm vào cảnh bị động như hôm nay.
Chỉ khi nắm giữ sức mạnh, hắn mới đủ tự tin khám phá bí mật của 《Quỷ Lục》.
“Nhưng… trước tiên, ngủ một giấc đã.”
Trận chiến vừa rồi gần như vắt kiệt cả tinh thần lẫn thể lực của hắn. Giờ phút này, cho dù trời có sập, cũng không gì ngăn hắn chìm vào giấc ngủ.
---
Nửa đêm.
Thành phố vốn náo nhiệt giờ đã lắng xuống, chỉ còn yên tĩnh và tịch mịch.
Bên trong khu dân cư An Dương, ánh đèn đường lác đác hắt xuống, nhuộm cả khu vực thành một bức tranh tĩnh lặng, như mơ, như thực.
Bất chợt — một vị khách lạ lặng lẽ xuất hiện, phá vỡ màn đêm yên bình ấy.
Đó là một lão nhân, tuổi chừng hoa giáp. Ông mặc áo dài kiểu dân quốc, tay chống gậy trúc, tóc hoa râm chải gọn ra sau, toát lên vẻ nho nhã, trầm tĩnh.
Nhưng khuôn mặt ông trắng bệch như tờ giấy, không một chút huyết sắc, đồng tử trắng đục, không chứa lấy một tia sinh khí — khiến người ta lạnh sống lưng.
Ông bước rất chậm, cử động cứng nhắc, nhưng mỗi nơi ông đi qua, đèn đường đều lập lòe, chập chờn sáng tối, càng làm bầu không khí thêm phần tà dị.
Khi đi đến quảng trường nhỏ giữa khu dân cư, bên cạnh bồn hoa, lão nhân dừng lại, ngẩng đầu quan sát xung quanh, lẩm bẩm:
“Chính là nơi này.”
Giọng ông nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ, nhưng sự lạnh lẽo len lỏi khiến người nghe rợn cả da đầu.
Ông gõ nhẹ đầu gậy xuống đất.
Cạch!
Một âm thanh giòn vang lên, gợn sóng vô hình khuếch tán ra xung quanh. Lão nhân nghiêng đầu, đôi tai khẽ rung như đang lắng nghe điều gì.
“Không có sao…?”
Một lát sau, ông nhíu mày nhìn về những tòa nhà xung quanh.
“Đi thôi…”
Ông lấy từ túi ra một xấp người giấy nhỏ, tiện tay ném lên không.
Những mảnh giấy ấy thô sơ, tưởng như sản phẩm cắt ghép tùy tiện, nhưng khi bay lên, chúng lại đứng thẳng lơ lửng giữa không trung, không hề rơi xuống.
“Đi, tìm nó cho ta…”
Theo mệnh lệnh, những người giấy nhỏ như bừng tỉnh, cất những bước chân ngắn, nhanh chóng tản ra, len lỏi vào từng tòa nhà.
Khoảng mười phút sau, chúng lần lượt quay về, lơ lửng quanh lão nhân, vo ve tựa như báo cáo.
“Vẫn… không có sao?”
Ông khẽ cau mày:
“Ba mạng kia rõ ràng đều chết trong tay Thực Ảnh. Theo lý, nó phải còn ẩn trong khu này. Sao lại không tìm thấy? Kỳ lạ…”
“Hay là… sau khi nuốt hết ba cái bóng kia, nó đã rời khỏi nơi này?”
Ông lắc đầu, thở dài, giọng điệu pha chút mệt mỏi:
“Thôi, phiền phức này giao cho bọn trẻ lo liệu. Già rồi, xương cốt này chẳng chịu nổi nữa…”
Phất tay, ông ra hiệu thu hồi người giấy. Những hình nhân lập tức rơi xuống, ngoan ngoãn trở về túi. Lão nhân chậm rãi quay người, từng bước cứng nhắc rời đi, bóng lưng chìm dần trong màn đêm.
Chỉ khi ông biến mất, ánh sáng đèn đường hai bên mới thôi chập chờn, trở lại bình thường.