“Cậu… cậu giết người thật hả?” Hách Nhạc lắp bắp.
Mạnh Bạch liếc anh một cái: “Ừ.”
Cô tưởng thiếu niên nghĩ cô máu lạnh, ai ngờ lại nghe anh sốt ruột càu nhàu: “Trời ạ, nể cậu thật! Giết người xong mà còn ngồi tám chuyện được. Nhưng ở hạ thành này, sau lưng mỗi kẻ đều có thế lực cả. Lỡ mấy tên kia còn đồng bọn thì sao? Mau lo làm cư trú chứng rồi dọn ngay vào nội khu đi, ở ngoài này cực kỳ nguy hiểm đó!”
Cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã đứng bật dậy, kéo tay cô đi thẳng về phía cơ quan quản lý.
“Thế còn cậu?” Trên đường, Mạnh Bạch hỏi.
Hách Nhạc khựng lại, nhún vai: “Tôi chưa vội, đợi thêm chút cũng được.”
Cô nheo mắt: “Thiếu tiền đúng không?”
Thiếu niên lập tức lúng túng. Anh vốn chẳng có bản lĩnh gì, chỉ nhờ lá gan lớn mà mò mẫm tích góp, nhưng vẫn thiếu một khoản mới đủ để vào nội khu.
“Còn thiếu bao nhiêu?”
“Năm ngàn…” Anh lí nhí.
“Vừa hay, tôi còn dư. Cậu đi cùng luôn cho tiện.”
Mạnh Bạch quyết định rất nhanh. Mới đến thế giới này, cô cần một người quen thuộc dẫn đường, và nhìn kiểu gì thì Hách Nhạc cũng đáng tin hơn mấy kẻ hôm trước.
“Cậu… cho tôi mượn thật á? Chúng ta mới gặp có mấy lần thôi!”
“Cứ coi như thử vận may đi. Mà cũng chỉ là mượn thôi, tôi không phải loại cho không. Người lần trước mượn tiền tôi… cỏ trên mộ chắc mọc cao cả mét rồi.”
Hách Nhạc: “…”
Lập tức im miệng.
Hai người gom hết tiền rồi đến chỗ làm thủ tục. Không hề đông đúc như tưởng tượng, quầy xử lý cư trú chứng thậm chí chẳng có ai xếp hàng.
“Đi thẳng tới hả?” Mạnh Bạch hỏi.
“Đâu có dễ thế, làm chứng cũng phải có thủ tục đàng hoàng.” Hách Nhạc lắc lắc túi tiền trong tay.
Chẳng bao lâu, đến lượt cô.
“Tên.” Nhân viên công tác hỏi.
“Mạnh Bạch.”
“Có xóa hộ khẩu ở tinh cầu khác chưa?”
Cô lắc đầu. Người kia cũng không hỏi nhiều, chỉ cần tiền vào đúng chỗ thì sẽ dễ dàng lách qua.
“Tuổi?”
“200… Khụ, 23.”
Nhân viên công tác lập tức cau mày: “Không muốn làm cư trú chứng đúng không? Chỉnh lại thái độ đi.”
Mạnh Bạch giật thót, tim muốn nhảy ra ngoài: “Ờ… 24?”
Người kia liếc cô một cái sắc lẻm, nhập thẳng tuổi mười lăm dựa trên kết quả kiểm tra sức khỏe.
“Xong, tự cầm lấy.”
Cô nhận cuốn chứng mới toanh, nhìn thấy số tuổi thì mặt đỏ bừng, lập tức cất đi không dám nhìn nữa. Dù sao có chứng rồi, ít ra từ nay cũng không phải thức trắng lo âu mỗi đêm.
Bên cạnh, Hách Nhạc cũng vừa lấy được chứng, hốc mắt đỏ hoe, chạy tới trước mặt cô: “Cảm ơn cậu!”
Không có cô, chẳng biết anh phải lây lất bao lâu mới tích đủ tiền.
“Chuyện nhỏ thôi. Vào nội khu rồi, hai chúng ta cũng phải hỗ trợ nhau.”
“Đương nhiên! Cậu yên tâm, số tiền này tôi nhất định trả lại! Từ nay cậu chính là ân nhân tái sinh của tôi. Cậu chỉ cần mở miệng, tôi có nhảy vào lửa cũng làm!”
Mạnh Bạch: “…”
Không cần đến mức đó.
Hạ thành ngoại và nội khu chỉ cách nhau một bức tường, nhưng cảnh tượng lại khác biệt một trời một vực.
Hách Nhạc hít căng một hơi, than thở: “Không biết có phải ảo giác không, mà tôi thấy cả không khí ở đây cũng trong lành hơn hẳn, chẳng có chút rác rưởi nào…”
“Ừ, ít nhất không có mùi máu tanh và xác chết như ngoài kia. Đúng là chỗ tốt.” Mạnh Bạch gật đầu đồng tình.
“….”
Hách Nhạc khép miệng, thôi không bình luận thêm.
Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký thân phận, Hách Nhạc quay sang hỏi: “Cậu có tính toán gì tiếp theo chưa?”
Mạnh Bạch liếc hắn: “Hỏi để làm gì?”
“Thì tôi nhắc trước thôi. Trong nội khu, nếu xảy ra án mạng hay thương tích nghiêm trọng là sẽ có đội chấp pháp điều tra tận cùng. Nên đừng nghĩ tới mấy trò kiếm tiền kiểu… đặc thù gì đó, ở đây không qua mặt được đâu.”
Nghe ra hàm ý, cô bật cười: “Ý cậu là tôi chuyên làm chuyện phạm pháp? Tôi là người tốt, nha!”
Hách Nhạc làm bộ gật gù: “Ừ ừ, tôi tin, tin lắm.”
Mạnh Bạch hắng giọng: “Kế hoạch thì tôi có rồi, nhưng cần thời gian mới thực hiện được. Trước mắt ổn định chỗ ở đã. Còn cậu? Định làm gì?”
Nhắc tới, mắt thiếu niên sáng rực: “Tôi muốn đăng ký vào Học viện Quân sự Dự bị!”
Thực ra anh đã tính từ lâu. Học viện này ngưỡng cửa thấp, chỉ cần đủ tuổi và khỏe mạnh là được. Học phí lại rẻ, quan trọng nhất: bao ăn bao ở!
“Quân sự dự bị? Làm võ à? Thế sau này cậu sẽ ra tiền tuyến đánh nhau với dị sinh vật thật à?” Mạnh Bạch nhớ đến biên cảnh Liên Bang quanh năm chiến sự, nhu cầu binh lính luôn cao.
“Đi tiền tuyến á…”
Hách Nhạc gãi đầu. Thú thật anh chỉ nghĩ tới chuyện được bao cơm thôi, còn chiến đấu thì chưa từng nghĩ xa. “Nếu học giỏi thì tốt nghiệp có khi phải đi. Mà cậu có muốn đăng ký cùng không?”
“Khụ khụ…”
Mạnh Bạch xua tay lia lịa. “Thôi, đánh giết tôi không rành, cùng lắm làm hậu cần.”
Hai người nghe theo lời giới thiệu của nhân viên công tác, thuê được căn hộ nhỏ hai phòng một sảnh ở khu C.
Vừa về tới, việc đầu tiên Mạnh Bạch làm là tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm lấy chiếc quang não second-hand vừa mua nằm lăn lên giường. Máy cũ thôi, hai người góp tổng cộng 700 tinh tệ, nhưng chạy vẫn ổn, tám phần mới.
Hách Nhạc nhiệt tình dạy cô cách lên Tinh Võng tìm tài liệu. Cô vốn không quen gõ chữ, nhưng có thể nhập bằng giọng nói – tiện vô cùng. Nhanh chóng, Mạnh Bạch chìm trong mê hồn trận thông tin, trong khi Hách Nhạc thì ra ngoài nghe ngóng tình hình nội khu.
Quả nhiên như lời đồn, nội khu hiện có hai học viện quân sự đang trong đợt tuyển sinh. Không chần chừ, anh chạy thẳng tới học viện học phí thấp để đăng ký.
Nhưng vừa báo danh xong, giáo quan đã thông báo: trước khi chính thức nhập học, tân sinh phải trải qua huấn luyện phong bế nửa tháng để sàng lọc. Huấn luyện xong sẽ có kỳ kiểm tra, ai xếp hạng cao thì được vào ban ưu tú. Ban này mỗi tháng phát dinh dưỡng dịch cao cấp – một ống đủ để nửa tháng không cần ăn cơm!
Nghĩ đến cảnh vừa học vừa được “bao” thêm dinh dưỡng, Hách Nhạc quyết tâm thử. Vội vàng mua đồ huấn luyện cần thiết, anh chạy về báo tin cho Mạnh Bạch.
“Hậu thiên là vào luôn á? Gấp vậy?” Cô kinh ngạc.
“Ờ… có thể chậm hơn, nhưng huấn luyện xong sẽ có thi kiểm tra. Nếu lọt vào top đầu thì vào ban ưu tú, mỗi tháng được phát dinh dưỡng dịch. Một ống có thể chống đói nửa tháng lận!”
Điểm duy nhất Mạnh Bạch để tâm: “Không ăn cơm nửa tháng cũng được?”
Trong lòng cô âm thầm chua xót – trước đây đói đến mức từng thề sẽ luyện ra Tích Cốc Đan, ít nhất để khỏi phải lo chết đói. Chưa kịp làm, hóa ra ở thế giới này đã có đồ thay thế rồi? Nhưng tiếc là chỉ chống đói được nửa tháng thôi.
Hách Nhạc cười ngượng: “Ừ, tôi tính tích góp lại, sau này tốt nghiệp còn có cái mà dự trữ.”
Rồi anh nhìn cô áy náy: “Nửa tháng tới tôi không có ở nhà. Nhưng tôi sẽ mang theo quang não, có gì khẩn cấp cứ liên lạc.”
“Yên tâm, tôi lo được.” Mạnh Bạch gật đầu.
“Được, tôi sẽ cố hết sức. Đợi tôi mang dinh dưỡng dịch về cho cậu thử!” Anh hăng hái vỗ ngực.