Kể từ lần chia tay bên bãi rác, đã bảy ngày rồi cô mới thấy lại anh. Giờ thiếu niên kia trên mặt một mảng bầm tím, chân trái còn khập khiễng, trông chật vật thấy rõ. Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Bạch, anh sững ra vài giây rồi nhanh chóng nặn ra nụ cười: “Lần trước chia tay xong, tôi có quay lại chỗ cũ tìm nhưng không thấy cậu. Cũng hơi lo đấy, may mà cậu vẫn ổn.”
Anh ngồi phịch trên bậc thềm, nói thì chân thành, nhưng mặt lại né sang một bên, dáng vẻ xấu hổ chẳng giấu được.
Không khí im lặng vài giây. Hách Nhạc càng thêm lúng túng, đang định đứng lên thì bị đè chân lại. Anh giật mình, quay xuống nhìn, là Mạnh Bạch.
Cô nghiêm túc nửa ngồi xổm trước mặt anh, một tay sờ lên chỗ thương trên đùi, tay còn lại đặt trên cổ tay anh.
“Cậu… cậu định làm gì vậy?”
Mạnh Bạch không đáp, chỉ nhíu mày. Không khí căng thẳng đến mức Hách Nhạc không dám thở mạnh.
Vài phút sau, sắc mặt cô giãn ra, khẽ gật đầu: “Ổn, ngoài cơ thể hơi suy nhược thì không có gì nghiêm trọng. Nhưng phải ăn bổ sung dinh dưỡng ngay, nếu không sẽ suy kiệt. Còn chân, xương không gãy, chỉ là máu bầm nặng. Để tôi bôi…”
Cô chợt sững lại, theo thói quen sờ sang hông, rồi im bặt. Bôi cái gì chứ? Bộ ngân châm rèn từ huyền thiết của cô đã mất lâu rồi!
Đáng chết! Đúng rồi, thứ cô quên chính là cái này. Chỉ cần lo xong vụ nội khu, việc đầu tiên là mua lại dụng cụ. Không có chúng, cô như thợ không có đồ nghề.
Mạnh Bạch bực dọc.
Trong khi đó, Hách Nhạc vẫn ngơ ngác. Anh chẳng hiểu cô nói gì, chỉ cố phụ họa: “À… ừ, đúng là không sao cả. Đợi tôi gom đủ tiền, đi tiêm trị liệu châm thì khỏi ngay thôi.”
“Trị liệu châm? Là cái gì?” Mạnh Bạch tròn mắt.
Hách Nhạc không thấy lạ, lần đầu gặp nhau cô còn hỏi mấy thứ kỳ quái hơn. Anh kiên nhẫn giải thích: “Trị liệu châm là dụng cụ y tế. Chích một mũi vào, vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục.”
“???”
Mặt Mạnh Bạch hiện nguyên một dấu chấm hỏi to tướng. Cô có linh cảm xấu.
Quả nhiên, vài phút sau, Hách Nhạc tóm tắt cho cô nghe về công nghệ y tế Liên Bang: từ thuốc đặc hiệu, khoang trị liệu cho tới thiết bị sinh mệnh.
Nghe xong, Mạnh Bạch sốc toàn tập. Cái gọi là “khoang trị liệu” ở đây, trong mắt cô chẳng khác gì thần khí nghịch thiên. Ở tu chân giới, thứ này chắc chắn sẽ bị trời đánh sét. Ở đây, nó lại phổ thông đến mức có tiền là được dùng.
“Chỉ cần có tiền, người chết cũng kéo sống lại được.”
Một câu than thở vu vơ của Hách Nhạc lại thành nhát dao chí mạng với Mạnh Bạch. Tinh thần cô sụp đổ hoàn toàn.
Cô bàng hoàng nhận ra — thế giới này hoàn toàn khác với nơi cô từng sống. Ở đây, không ai cần tu luyện, không có yêu ma quái thú, cũng chẳng ai cần đan dược chữa thương. Vậy những gì cô giỏi nhất, hóa ra chẳng còn đất dụng võ?
Huống hồ, muốn hành nghề y, còn phải có bằng cấp và giấy phép. Học viện y chỉ tuyển sinh viên dưới mười bốn tuổi.
Mười bốn!?
Mạnh Bạch suýt phun máu. Cô tu đạo hai trăm năm, giờ lại bị loại chỉ vì tuổi tác?
Thế thì đường sống của cô chẳng phải bị chặt đứt sao?
Hách Nhạc thấy cô mặt mày tái nhợt, hoảng hốt hỏi: “Cậu… cậu không sao chứ?”
“… Tôi ổn.”
Ổn cái nỗi gì!
Mạnh Bạch vô thức siết chặt tay áo. Ngón tay chạm vào hạt giống linh thảo may mắn còn giữ lại, lòng mới hơi bình tĩnh. Không, vẫn còn cách khác. Nếu không thể làm y sư, cô vẫn có thể luyện đan! Khoang trị liệu thì sao, nếu cô luyện ra đan dược hiệu quả tương tự mà tiện dụng hơn, chắc chắn sẽ được ưa chuộng.
Cô hít sâu, trấn định lại. Việc gấp bây giờ là giải quyết giấy cư trú nội khu. Có chỗ đứng rồi tính sau.
“Bây giờ tôi đi làm thủ tục cư trú nội khu.” Cô nói thẳng.
Hách Nhạc ngẩn người. Lần đầu gặp, cô còn nghèo rớt mồng tơi. Sao chỉ vài ngày mà đã đủ tiền mua danh ngạch? Chẳng lẽ anh nhớ nhầm?
Mạnh Bạch nhìn ra ngay, gật đầu: “Cậu không nhớ lầm đâu. Lúc đó tôi thật sự không có tiền. Nhưng bây giờ có người đưa.”
“Đưa? Ai đưa cậu nhiều thế?”
“À, mấy tên đêm hôm xông vào nhà tôi. Muốn giết tôi nhưng không thành, ngược lại bị tôi giết. Tiền là bọn họ tự mang tới.”
Cô nói rất thản nhiên.
Hách Nhạc: “…”
Từ từ, cho tôi hỏi một câu: Đây gọi là… “tiền trợ cấp kẻ địch” hả???