“Ục ục ——”

Trong khu hạ thành ồn ào hỗn loạn, căn nhà hai tầng rách nát, trên chiếc giường cũ kỹ, bụng Mạnh Bạch lại vang lên từng tràng phản đối. Hai ngày chưa ăn, cái bụng gào thét kháng nghị, không chút khách khí.

“Ục ục —— ục ục ——”

Âm thanh mỗi lúc một to, càng nghe càng phiền. Vốn dĩ đã khó ngủ, Mạnh Bạch nhịn không nổi, siết chặt nắm tay, xoay người một cái “rầm”, đổi tư thế tiếp tục nằm.

“Haizz…”

Ánh mắt nhìn lên cái mái nhà thủng toang, thiếu nữ chống tay gối đầu, thở dài thật sâu.

Hai ngày rồi không được ăn gì. Không phải kén ăn, mà là… không có tiền.

Đời trước, cô từng là thiên tài y tu danh chấn Tu Chân Giới, y thuật đỉnh cao, đến cả chưởng môn các đại phái gặp cũng phải khách khí gọi một tiếng “Mạnh y sư”. Vậy mà một lần độ kiếp, mười sáu đạo thiên lôi không giết chết, cũng chẳng giúp thành tiên, lại bổ thẳng cô đến thế giới xa lạ này.

Tinh tế Liên Bang.

Một từ ngữ xa lạ hoàn toàn.

Hiện tại, Mạnh Bạch đang ở trên một tinh cầu hạng trung trong vô số tinh cầu Liên Bang – D3 tinh.

Khi vừa tỉnh lại, bên cạnh cô chỉ toàn rác rưởi, cạnh đó có một gã nhặt rác tên Hách Nhạc. Anh cũng là người bạn đầu tiên cô quen được ở thế giới này.

Nghe Hách Nhạc nói, nơi này là khu hạ thành nghèo nàn nhất D3 tinh. Lúc ấy, Mạnh Bạch chỉ biết trầm mặc.

Xa xa là cao ốc chọc trời san sát, thỉnh thoảng có bóng đen khổng lồ lướt qua che kín bầu trời. Đây mà gọi là nghèo ư? Trên đường, đủ loại “pháp khí” lao vun vút… à không, Hách Nhạc bảo đó không phải pháp khí, mà là phi hành khí, mô-tô, hay tinh thuyền. Tất cả đều là sản phẩm của khoa học kỹ thuật.

Khoa học kỹ thuật.

Ở Tu Chân Giới, muốn bay phải dùng linh lực thúc giục pháp khí. Ở đây, bất kỳ ai cũng có thể sử dụng, chỉ cần có… tiền.

Thật sự thần kỳ.

Ban đầu, tất cả mới lạ khiến Mạnh Bạch bị cuốn hút, xua tan nỗi mờ mịt và hoang mang. Nhưng chẳng bao lâu, sự hỗn loạn của hạ thành đã kéo cô trở lại hiện thực.

Khu này quản lý lỏng lẻo, tội phạm trộm cướp nhan nhản. Ở đây, hoặc có sức mạnh, hoặc có tiền. Nếu không, chỉ như cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể chết không ai hay biết.

Mà bất hạnh thay, Mạnh Bạch chính là con cá béo ngon mắt nhất.

Cô vốn là y tu. Ở Tu Chân Giới, khi tu vi còn mạnh, đối phó vài phàm nhân ác tâm dễ như trở bàn tay. Nhưng xuyên đến đây, tu vi tan biến, võ công không biết, nếu không nhờ Hách Nhạc kéo đi, có lẽ đêm đó cô đã chết kẹt trong trận chém giết của hai bang phái.

Từ đó, cả hai chạy đông chạy tây. Ban ngày còn dám ra ngoài chút ít, ban đêm thì chỉ dám mở to mắt chờ trời sáng, giống như bây giờ.

Ban ngày còn có đội tuần tra áp chế miễn cưỡng giữ trật tự. Nhưng đến đêm, nơi này biến thành sân khấu của lũ tội phạm. Mạnh Bạch căn bản không dám nhắm mắt.

Đã hai ngày không ăn gì. Bữa cuối cùng chỉ là mấy mầm rau dại, may mà cô còn chút linh lực để thúc giục mọc nhanh. Nghĩ vậy, Mạnh Bạch cay cay sống mũi. Một thời dùng mộc hệ linh lực khởi tử hồi sinh, giờ chỉ còn đủ sức… giục rau dại.

Đã vậy, linh khí nơi đây lại loãng đến mức hồi phục một chút linh lực cũng mất cả buổi dài. Đời đã nghèo, nay càng thêm bết bát.

Nhưng không sao. Cố qua đêm nay, ngày mai chắc cũng kiếm được chút gì ăn.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lộng lẫy. Ở Tu Chân Giới cũng có tinh không, nhưng chưa bao giờ rõ ràng và rực rỡ thế này.

“Đông.”

Một tiếng động nặng nề vang lên, bị ồn ào ngoài kia nuốt trọn. Nhỏ thôi, nhưng Mạnh Bạch nghe rõ.

Tới rồi.

Sắc mặt cô không đổi, lặng lẽ chui vào phía sau giường.

Trong bóng tối, ba bóng người cao gầy cầm dao, bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.

Mấy ngày trước, bọn chúng đã để ý thấy khu hạ thành đột nhiên có một gương mặt mới – thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Ăn mặc quái dị, diện mạo thanh tú, rõ ràng chưa từng chịu khổ. Một con cừu non lọt vào bầy sói. Chúng theo dõi hai ngày, xác nhận cô không có đồng bọn, lòng xấu xa liền nổi lên.

Cừu béo thế này, không ăn thì phí.

Tên cầm đầu vẫn cẩn trọng, nhưng khi đã lọt vào căn nhà cũ, nhìn bóng dáng thiếu nữ ngay trước mắt, hắn vẫn nuốt nước bọt, mồ hôi túa ra.

Phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ, trái ngược hẳn với sự ồn ào ngoài kia.

Ba bóng người tiến sát chiếc giường.

Đúng lúc này—

“Bùm ——”

Tấm chăn cũ đột ngột bị hất tung, tro bụi bay mù mịt, sộc thẳng vào mặt chúng.

“Chết tiệt! Có mai phục! Cẩn thận!”

Tên lão ngũ vốn căng thẳng tột độ, quả nhiên không nhịn được, hét toáng lên, vung đao chém thẳng xuống!

Không ai chú ý, những hạt bụi li ti len lỏi qua mũi miệng bọn chúng. Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Mạnh Bạch ném mạnh tấm chăn, hiểm hóc né được nhát chém, đồng thời học theo động tác kiếm tu, tung một cú đá.

“Bốp!”

Một cước chính xác, lão ngũ bay thẳng ra ngoài.

Hả?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play