Chương 5

Mặt trời treo lơ lửng trên cao, ánh nắng chói chang đến mức dường như cả mặt đất đều bị thiêu cháy, trắng bệch một mảng. Ngay cả khi rừng cây nằm ngay bên cạnh, cũng chẳng cảm nhận được chút mát mẻ nào. Trước mắt như thể đang có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, đến cả không khí cũng bị nung đến vặn vẹo.

Mảnh đất từng trù phú nay đã biến thành cát bụi, chỉ cần đưa tay chạm vào là tán loạn.

Võ Nham dựa lưng vào thân cây, môi khô nứt, đang chậm rãi nhai một cọng cỏ khô. Hai mắt trống rỗng nhìn xa xăm.

Bên cạnh hắn là một người phụ nữ đang ôm đứa trẻ nhỏ, cũng ngồi bất động, cả ba người giống như những pho tượng gỗ, không ai hé miệng nói một lời.

Để tiết kiệm sức lực, họ đã im lặng rất lâu.

Thậm chí… đã quên mất phải nói chuyện như thế nào.

Lúc này, mẹ con Thảo Nhi lặng lẽ tiến lại gần. Đôi mắt của cả ba người lập tức đờ đẫn quay về phía họ.

Cô làm như không thấy, cúi người thì thầm gì đó vào tai Võ Nham.

Đôi mắt vốn mờ mịt của Võ Nham lập tức sáng rực. Hắn kinh ngạc há miệng, môi khô khốc mấp máy vài lần, chỉ phát ra được tiếng “a… a…” khàn khàn.

Vì tiết kiệm thể lực, hắn đã lâu không nói, giờ muốn mở miệng thì lại quên phải nói thế nào.

Mẹ Thảo Nhi thì thầm lặp lại:
“Hoàng hôn nay, đi vào rừng với ta.”

Thấy Võ Nham gật đầu, bà nhanh chóng ẩn vào sau một gốc cây, đợi thêm lát nữa mới đi về phía một nhóm người khác.

Mẹ con họ chia nhau hành động. Không tốn lời, cũng chẳng lấy ra chút đồ ăn nào, nhưng chỉ cần mấy câu nói suông, những người kia cũng không thể không tin.

Lúc này trong rừng, Diệp Chu vẫn đang quan sát. Nhìn thấy mẹ con Thảo Nhi dừng hành động, cùng ngồi chờ đến hoàng hôn, hắn mới âm thầm thở phào.

Hắn cố kiềm chế bản thân không nhìn đám dân chạy nạn kia. Chỉ cần liếc thêm một cái, sự thương cảm sẽ lập tức dâng trào. Nếu nhìn nhiều hơn, lý trí có thể bị lấn át hoàn toàn.

Thời gian trôi qua chậm chạp, từng giây như kéo dài vô tận.

Chiều nay, hắn đã uống hơn nửa bình nước nhưng vẫn khát khô cổ. Môi cũng sắp nứt toác.

Đám dân chạy nạn thiếu nước, thiếu ăn mà vẫn sống sót đến giờ – đó không đơn thuần là ngoan cường, mà còn là ý chí sống sót bền bỉ đến đáng sợ.

Bầu trời dần tối, nhiệt độ có giảm vài độ nhưng chẳng rõ rệt là bao. Gió từ rừng cây thổi tới vẫn nóng hầm hập, càng thổi lại càng nóng.

Chậm rãi, từng người bắt đầu lảo đảo tiến vào rừng.

Những người còn lại không hề đưa mắt nhìn theo.

Thảo Nhi và mẹ dẫn đường phía trước, Diệp Chu cuối cùng cũng có thể trực tiếp nhìn thấy những người sắp trở thành “công nhân” của siêu thị.

Họ cũng nhìn thấy hắn.

Diệp Chu giữ vẻ lạnh lùng, cố tỏ ra như một “tiên nhân” cao cao tại thượng, không nói một lời nào với đám người kia. Hắn chỉ khẽ gật đầu với mẹ Thảo Nhi rồi xoay người, đi sâu vào rừng.

Đám dân chạy nạn hoảng loạn, lo lắng nhìn về phía mẹ con Thảo Nhi.

Võ Nham cất tiếng, giọng khàn đặc, nói vài chữ liền phải dừng lại nghỉ:
“Tiên nhân… có phải… không muốn gặp chúng ta?”

Thảo Nhi tiếp lời:
“Tiên nhân không đuổi các ngươi đi, vậy là đã coi trọng rồi!”

Mẹ cô lập tức trừng mắt nhìn cô, kéo tay cô lại, rồi quay sang nói với mọi người:
“Tiên nhân từ bi, nhưng người cũng không phải cha mẹ ruột của các ngươi. Sao, các ngươi còn muốn người cúi xuống hỏi han từng đứa à?”

Đám người vội vàng lắc đầu.

Nhóm này có tám nam giới trưởng thành, sáu người già, bốn phụ nữ, sáu đứa trẻ từ năm đến mười tuổi, và một đứa sơ sinh.

Họ dìu nhau, vất vả lắm mới đi tiếp được.

Trời tối hẳn, nhóm người dừng lại. Hoàng hôn qua đi, họ gần như không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể bám víu vào nhau để tiến về phía trước. Giờ thì đến cả người bên cạnh cũng chẳng nhìn rõ.

Ngay lúc ấy, một tia sáng chợt lóe lên phía xa.

Giống như một tia chớp rạch ngang trời đêm.

Có người hét lên kinh hãi, nhưng mẹ Thảo Nhi lập tức quát:
“Đó là tiên pháp của tiên nhân! Không được ồn ào!”

Mọi người kinh ngạc nhìn phía trước.

Ánh sáng đó không phải là lửa, mà rực rỡ như ban ngày.

Đó là đèn pin công suất cao. Ngay cả Diệp Chu cũng bị giật mình khi mở nó lên lần đầu – nếu không phải trời vẫn tối, hắn đã tưởng như đang ở giữa ban ngày.

Hắn đi trước dẫn đường, mẹ con Thảo Nhi và nhóm dân chạy nạn lặng lẽ đi theo sau.

Đi suốt hai ba tiếng đồng hồ, Diệp Chu mới dừng bước.

Hắn ngoắc mẹ Thảo Nhi lại.

Diệp Chu cảm thấy bà là người lớn tuổi, hiểu chuyện, đáng tin hơn cô con gái nhỏ.

Mẹ Thảo Nhi nhanh chóng bước tới:
“Tiên nhân, xin cứ phân phó.”

Dù gầy gò, bà vẫn toát lên tinh thần tỉnh táo và lời lẽ rành rọt.

Diệp Chu hạ giọng:
“Cho bọn họ nghỉ tạm ở đây. Phân phát vật phẩm – mỗi nhà một chai nước, một gói bánh quy.”

Bà nhận lấy ba lô:
“Ta hiểu rồi.”

Diệp Chu gật đầu, rồi đi ra xa, giữ khoảng cách với đám người, duy trì hình tượng “thần tiên”.

Mẹ Thảo Nhi quay về, ra lệnh cho con gái:
“Đi nhặt chút củi khô, chất thành vòng đá nhỏ, đừng để lửa bén sang cỏ dại xung quanh.”

Thảo Nhi vâng lời, từ bé cô đã quen nghe lời mẹ.

Sau khi bố mất, cô lại càng nghe mẹ hơn.

Mẹ cô lấy nước khoáng trong ba lô ra, đưa cho các nam nhân trong nhóm, để họ phân chia cho gia đình mình.

Mấy người đàn ông cầm lấy chai nước, ngẩn ngơ nhìn chiếc vỏ trong suốt, giữa có dán một vòng giấy màu lam. Không giống loại giấy họ từng thấy – vừa bóng vừa mịn, lại không phải giấy dầu.

Đây… không phải thứ phàm trần.

Mẹ Thảo Nhi lấy chai nước trong tay Võ Nham, mở nắp ra cho mọi người xem:
“Thấy không? Tiên thủy là mở như thế này.”

Rồi bà xé bao gói bánh quy:
“Thứ này có thể no bụng, mỗi người một miếng là đủ rồi.”

Võ Nham nhận lấy miếng bánh, lập tức bỏ vào miệng nhai nuốt – hắn chẳng còn biết vị gì, nhưng cảm giác có thức ăn trong miệng thật quá tuyệt vời.

Hắn nhắm mắt lại, khóe mắt rưng rưng, nhưng nước mắt ít đến mức không thể rơi.

Người phụ nữ cạnh hắn chia bánh quy cho con, dỗ đứa nhỏ ăn rồi mới ngủ được.

Cả nhóm người vây quanh đống lửa, tựa vào nhau ngủ gục. Một chút thức ăn đã đủ an ủi cả thể xác lẫn tinh thần của họ, giúp họ ngủ trong mệt mỏi.

Nhưng thanh niên thì không ngủ.

“Để ta canh đêm.” – Võ Nham nói, dù chỉ ăn hai miếng bánh cũng đã thấy no.

Một người khác ho nhẹ:
“Ngươi mệt rồi, để ta gác tiếp.”

Mọi người phân công gác đêm rất nhanh, nhưng không ai ngủ – ánh mắt đều nhìn về phía đống lửa bên kia.

Nơi đó… là chỗ của tiên nhân.

Mẹ Thảo Nhi thấy vậy, nhỏ giọng nhắc:
“Tiên nhân cái gì cũng biết. Đừng có suy nghĩ bậy bạ. Ta nói vậy là vì muốn tốt cho các ngươi.”

Thảo Nhi cũng hùa theo:
“Tiên nhân biết hết! Ngài còn biết cả lúc nào ta đói nữa mà!”

Thấy mẹ không ngăn lại, cô tiếp tục hứng khởi nói:
“Tiên nhân có thể biến ra đủ thứ! Chỉ cần thổi một hơi tiên khí là có thể biến đá thành nhà! Phất tay một cái là tạo ra đèn đuốc!”

Cả đám người đều mắt sáng lên.

Có người thì thầm:
“Tiên nhân muốn dẫn chúng ta đi tu hành sao?”

Ai lại không muốn trường sinh bất tử chứ?

Sắc mặt mẹ Thảo Nhi lập tức sa sầm, quát:
“Ngươi cũng xứng sao?!”

Người phụ nữ kia giật mình lùi về sau, nép vào người đàn ông nhà mình. Hắn cũng chỉ cúi đầu không dám lên tiếng.

Mẹ Thảo Nhi hừ lạnh:
“Chúng ta là cái gì? Đừng tưởng mình là nhân vật gì ghê gớm!”

“Tiên nhân cứu mạng đã là đại ân, còn mơ mộng thành tiên? Ngay cả hoàng đế còn chưa làm được, đến lượt chúng ta sao?”

“Nói cho rõ, ai dám khiến tiên nhân tức giận, liên lụy đến cả nhóm, thì đừng mong sống yên thân!”

Đám người vội cúi đầu đáp:
“Không dám, tuyệt đối không dám.”

Mẹ Thảo Nhi lúc này mới thôi.

Tuy bà tin tiên nhân từ bi, nhưng bà cũng tin ngài có thể nổi giận.

Từ nhỏ bà đã nghe kể:

Thần tiên có thể giơ tay cứu mạng, cũng có thể hủy diệt cả vạn dân.
Tiên nhân tức giận, trời đất rung chuyển, sóng gió cuồn cuộn, lũ lụt vỡ đê.

Bà tin Diệp Chu chính là loại thần tiên ấy.

Vì thế bà chỉ muốn lấy lòng, không dám đắc tội.

Cũng không dám để người khác đắc tội – bởi họ đều cùng một thuyền.

Lúc này, Diệp Chu đang ngồi bên đống lửa riêng, ăn bánh quy. Vị bánh không tệ, không khô khốc như xưa. Giá mà lúc đó mang theo thêm bánh hạt đào.

Hắn uống một ngụm nước.

Có nhiều người như vậy, ký túc xá chắc chắn không đủ. Đành để họ ngủ tạm trong nhà kho.

May mà kho hàng hiện tại trống rỗng, còn có điều hòa và cửa sổ, cũng không quá tệ.

Diệp Chu dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Không ô nhiễm, không mây – sao lấp lánh đầy trời, nhưng hắn lại chẳng thấy đẹp đẽ gì.

Lúc này đáng ra siêu thị của hắn đang mở cửa, nhộn nhịp khách ra vào.

Hắn sẽ tươi cười tiếp khách, bận rộn nhưng đầy kiêu hãnh vì có thể kiếm tiền.

Mở siêu thị tốn bao công sức, còn chưa khai trương đã bị kéo đến nơi này…

Rồi còn phải giả thần giả quỷ, xử lý đống phiền toái phía sau…

Không biết ba mẹ giờ ra sao. Thế giới của mình thời gian có trôi như ở đây không?

Hắn không biết mình ngủ lúc nào.

Dường như chẳng bao giờ ngủ sâu – chỉ cần chút động tĩnh là tỉnh ngay.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa lên, hắn cũng lập tức tỉnh giấc.

Từ lúc hắn và mẹ con Thảo Nhi lên đường đến nay đã năm ngày, vậy mà lúc quay về chỉ mất ba ngày.

Có lẽ do lúc về dùng đèn pin, lúc đi thì không.

Lúc rời đi, hắn chưa chắc phía trước có người, nhưng khi về, hắn có thể khẳng định trong rừng không còn ai khác.

Dù vẫn đang lên đường, nhưng trạng thái của đám “công nhân” giờ đã tốt hơn rất nhiều so với trước.

Đến siêu thị, Diệp Chu mới lần đầu bước ra đối mặt trực tiếp với họ.

Trước đó, hắn luôn giữ khoảng cách.

Khi vừa đến cửa siêu thị, hắn nhẹ nhàng thở ra, quay người lại thì liền ngẩn người.

Dù đã từng bị sốc – nhưng lần nào cũng là lần đầu tiên.

Tất cả mọi người… đều quỳ rạp dưới đất.

Những con người rách rưới ấy, trán dính sát đất, lạy như lạy thần phật, bả vai như muốn rách toạc áo, nhìn mà xót xa.

Dù hắn không chủ động đến đây, cũng không cố ý cứu người.

Nhưng… có lẽ… hắn vẫn đã làm được chuyện tốt?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play