Chương 4

Theo lời miêu tả của mẹ con Thảo Nhi, vị trí hiện tại của Diệp Chu cách rìa rừng ít nhất cũng mất ba đến năm ngày đường bộ.

Trong rừng không có lối mòn người đi, chủ yếu là dựa vào những lối đi dã thú giẫm đạp tạo thành. Trước kia trong rừng vẫn còn thú hoang và rau dại, mọi người còn vào được, nhưng sau này chẳng còn gì để hái hay bắt, liền không ai bước vào nữa.

Vỏ cây đều đã bị lột sạch, khu rừng chẳng còn thứ gì có thể cung cấp cho con người.

Hơn nữa, càng đi sâu vào trong, chưa nói đến việc có thể thoát khỏi nanh vuốt dã thú hay không, chỉ riêng việc xác định phương hướng đã là một vấn đề lớn.

Huống chi, dân chạy nạn thể lực cạn kiệt, căn bản không thể gắng gượng đi tiếp.

Tuy rằng kiểu càn quét cả rừng như vầy đã gây tổn hại nghiêm trọng đến hệ sinh thái, nhưng cũng có cái lợi: không còn dã thú, dù không mang theo vũ khí vào rừng cũng không lo nguy hiểm đến tính mạng.

Điều này vô hình trung đã tạo ra một lớp bảo vệ cho Diệp Chu.

Không có mẹ con Thảo Nhi dẫn đường, Diệp Chu hoàn toàn không biết nên đi hướng nào mới có thể ra khỏi khu rừng.

Tuy hắn có mang theo la bàn, nhưng lại không biết lối ra nằm ở hướng nào trong bốn phương tám hướng.

Tác dụng duy nhất của la bàn là giúp hắn không đi lòng vòng tại chỗ.

Hắn chỉ còn cách đi liều, cứ chọn một hướng đi tới cùng, nếu thật sự không ra được thì vòng lại đổi hướng, phương pháp này không chỉ nguy hiểm mà còn vô cùng tốn thời gian.

Hiện tại, điều khiến Diệp Chu đau đầu là làm sao chiêu mộ được người. Đợi khi đã tìm được người, hắn mới phải bắt đầu lo chuyện chọn người phù hợp.

Tuy siêu thị nằm sâu trong rừng, khá an toàn, nhưng nhược điểm cũng là rất vắng vẻ, ít người lui tới.

Lúc này còn vào rừng, hoặc là như mẹ con Thảo Nhi – tìm nơi để chờ chết, hoặc là người chỉ định men theo bìa rừng kiếm ăn, chẳng may lạc đường.

Trải qua bốn ngày, tình trạng sức khỏe của mẹ con Thảo Nhi đã khá hơn. Các nàng giống như những ngọn cỏ dại, dù đã rơi vào tuyệt cảnh, chẳng có giọt mưa nào, vẫn cố gắng cắm chặt rễ vào lòng đất. Chỉ cần một giọt nước, một chút ánh nắng, liền có thể hồi sinh.

Diệp Chu tự nhận không bằng họ, vô cùng bội phục.

Là người hiện đại, hắn hưởng thụ thành quả công nghiệp hiện đại, nhưng điều đó có liên quan gì đến hắn?

Hắn chưa từng sản xuất ra một chiếc đinh, cũng chẳng lắp ráp được một cỗ máy nào. Hắn chỉ may mắn sinh ra vào thời hiện đại, nên được thừa hưởng những thành quả mà tiền nhân đã gây dựng.

Hắn không hề có cảm giác ưu việt kiểu “người ta không có mà ta có”, nếu đặt hắn vào dòng người chạy nạn, rất có thể sẽ là kẻ đầu tiên chết đói.

Mẹ con Thảo Nhi dù ở trong siêu thị vẫn không yên lòng. Cảm thấy mình ăn không ngồi rồi, thế nào cũng sẽ bị đuổi đi, nên liền nghĩ mọi cách để giúp đỡ, ngày nào cũng quét dọn lau chùi. Một siêu thị lớn như vậy, họ có thể quét sạch mỗi ngày không thiếu một góc.

Ngày hôm sau sàn vẫn sạch, họ vẫn quét.

Diệp Chu cũng không ngăn cản, thậm chí còn cảm thấy như vậy cũng tốt. Có việc làm thì dễ sinh lòng trung thành, khỏi suy nghĩ linh tinh.

“Nương, cái kéo lau nhà này dùng tốt thật đó.” Vào siêu thị rồi, mắt Thảo Nhi chưa từng ảm đạm, cái gì cũng thấy mới lạ, cái gì cũng phải kinh ngạc. Vào ngày đầu tiên, nàng đã trầm trồ sàn gạch sáng bóng.

“Mấy thứ này thì nhằm nhò gì. Tiên nhân lão gia có thần thông, đây đều là pháp bảo của người ta.” Mẹ Thảo Nhi tỏ vẻ “kiến thức rộng rãi”, chỉ vào đèn: “Cái kia gọi là tiên đăng, thắp lên là có tiên khí, nên không có khói cũng không có lửa.”

Sau đó bà nhỏ giọng nhắc: “Chúng ta phải cẩn thận, tiên nhân lão gia thần thông quảng đại, cái gì cũng biết, phải thành tâm!”

Giờ bà đã xem Diệp Chu không phải người, mà như tượng thần, đầy kính sợ mà cung phụng.

Lúc vừa đi ngang qua, Diệp Chu: “……”

Hắn thực sự bị phong thành “Tiên nhân lão gia”.

Hai chữ “lão gia” này thậm chí còn dọa hắn hơn cả “tiên nhân”, khiến hắn nổi cả da gà, chỉ đành giả vờ không nghe thấy, lặng lẽ dán tường lướt qua.

“Không biết tối nay có được ăn thịt không nữa.” Thảo Nhi nuốt nước bọt.

Giờ nàng ăn toàn bánh bao trắng hoặc cơm gạo trắng, trắng hơn cả phấn trang điểm của các cô nương trong hí kịch.

Thịt thì có, nếu không phải “tiên nhân lão gia” không cho ăn quá nhiều mỡ, Thảo Nhi thậm chí có thể ngày ba bữa đều ăn thịt mỡ.

Cơm có đồ mặn, canh có thịt luộc, đời chưa bao giờ sung sướng thế này.

“Nhỏ tiếng chút!” Mẹ nàng vội nhăn mặt: “Lỡ để tiên nhân lão gia nghe được lại nghĩ ta với con ham ăn thì không hay.”

Thảo Nhi vội gật đầu, no bụng rồi, nói nhiều hơn, gan cũng lớn hơn.

Không chỉ có cơm ăn nước uống, các nàng còn có thể ba ngày tắm giặt một lần, mà không cần tự tay giặt!

Lần đầu giặt là Diệp Chu hướng dẫn.

May là máy giặt trong siêu thị cũng không phải loại công nghệ cao, chỉ vài cái nút bấm là xong. Dùng để giặt khăn lông nhưng giặt quần áo cũng ổn.

“Mấy thứ này đều là tiên nhân tạo ra, chỉ cần thổi một hơi tiên khí là thành.” Mẹ Thảo Nhi khẳng định.

Giặt quần áo vốn là việc cực nhọc, giặt đồ nhỏ còn đỡ, đồ lớn thì giặt đến một canh giờ cũng chưa xong, vắt khô cũng tốn sức. Nếu nhà đông người, quần áo dơ nhiều thì giặt đồ giống như bán mạng.

Giờ thì khác, có máy giặt rồi, chỉ cần ném vào là sạch, lấy ra cũng đã được vắt khô, phơi lên giàn, nửa ngày là khô.

Quần áo tiên nhân đưa tuy mỏng nhẹ, giặt tay cũng không khó, nhưng còn không bằng dùng thời gian đó lau chùi thêm lần nữa cho kệ hàng.

Bởi quần áo là họ mặc, dơ cũng không sao, nhưng lau kệ hàng là vì tiên nhân lão gia, phải làm cẩn thận.

“Nếu không phải tiên nhân lão gia không cho làm việc ban đêm, con còn muốn lau thêm lần nữa.” Thảo Nhi thậm chí còn tiếc nuối.

Nàng mong mình làm đến ngất xỉu, để tiên nhân lão gia thấy mà cảm động vì lòng thành của mình.

Mẹ Thảo Nhi cũng gật đầu đồng ý.

Tiên nhân không cần họ dập đầu lạy, không yêu cầu lễ vật cung phụng – dẫu họ cũng không có gì để cúng dường – lại còn không bắt họ làm việc từ sáng đến tối, khiến họ cảm thấy bất an.

Họ là nông dân, cả đời chưa từng dệt vải, nhà nào có khung cửi dệt vải đều là tiểu phú. Vải vóc quý hơn cả tiền đồng.

Còn khâu vá quần áo, chỉ cần vá cho khéo, đường kim không rạn thì đã là giỏi lắm rồi.

Nên tư tưởng của họ rất đơn giản – hoàng đế thu thuế, địa chủ thu địa tô, thì tiên nhân lão gia cũng nên bắt họ làm việc mới đúng với hình tượng “lão gia”.

Hoàng đế thu thuế cũng không định mức, năm nào được mùa thì nhiều, thất bát thì ít, nhìn chung vẫn phải nộp một lượng nhất định.

May mà nhà không đông người, nếu thêm vài miệng ăn, riêng đầu thuế cũng ăn không nổi.

Địa chủ thu đến sáu phần hoa lợi, còn nghe nói có nơi lấy tám phần, vì dân vay lương vay giống, ăn còn không đủ, nợ càng ngày càng chồng chất. Tuy không phải nô lệ nhà địa chủ, nhưng cũng chẳng khác gì.

Còn thần tiên Phật Tổ, chỉ nhận tiền mới phù hộ, dân nghèo thiêu hương cúng bái đều phải trả tiền.

Mẹ con Thảo Nhi tán gẫu trong lúc Diệp Chu đang chuẩn bị đồ, sáng sớm hôm sau, hắn sẽ cùng họ ra khỏi rừng.

Hắn ban đầu chỉ định dẫn một người theo, nhưng lại lo nếu không trông coi siêu thị, lỡ có kẻ lén vào lấy đồ, gây chập cháy thì tiêu đời.

Siêu thị là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào.

Nếu mất nó, hắn chỉ còn nước chờ chết.

Hắn tự biết mình thế nào – người bản địa còn sống thảm như vậy, một kẻ hiện đại như hắn – tay chân vụng về, chắc chắn còn tệ hơn, ngay đến rau dại, nấm rừng cũng không phân biệt được.

Phải thật cẩn thận.

Ba người không gấp gáp lên đường, đi với tốc độ bình thường, ban đêm không đi để đảm bảo an toàn. Dù không có dã thú, nhưng mẹ con Thảo Nhi đều bị quáng gà, đi đêm dễ té gãy chân tay.

Diệp Chu không mang đèn pin, vì nếu gặp người khác thấy hắn dùng đèn pin, dễ bị dòm ngó.

Lỡ gặp kẻ xấu thì hỏng chuyện.

Hắn không có vốn để đánh cược.

Cứ thế đi mất năm ngày, cuối cùng Diệp Chu cũng thấy đường lớn bên ngoài rừng.

Dù chỉ là con đường đất bình thường, nhưng hắn lại có cảm giác như vừa từ thời nguyên thủy bước vào xã hội văn minh.

Cảm giác ấy chỉ thoáng qua.

Hắn không tùy tiện tới gần mà cầm ống nhòm leo lên triền núi quan sát. Bên đường có nhiều dân chạy nạn, quần áo rách rưới, nằm ngồi lẫn lộn, mắt thì thỉnh thoảng nhìn về phía xa chờ mong có quý nhân nào đi ngang phát cho chút đồ ăn.

Tình trạng của họ cũng không khá hơn mẹ con Thảo Nhi bao nhiêu.

Cả đám trông như sắp lìa đời.

So với phim xác sống còn đáng sợ hơn – rõ ràng là người sống, nhưng còn lạnh lẽo cứng đờ hơn cả thi thể.

“Các người đi chung, phải cẩn thận.” Diệp Chu lấy hai con dao nhỏ đưa cho mẹ con Thảo Nhi mỗi người một cái.

Thảo Nhi đỏ mặt, kích động đến mức run tay.

Nàng có sợ, nhưng không bằng vui sướng – được tiên nhân sai làm việc!

“Gặp người xấu thì cứ chạy, không cần liều mạng. Không chạy được thì rút dao tự vệ.” Diệp Chu dặn dò, “Ta sẽ quan sát từ xa, nếu có chuyện sẽ tới cứu, nhưng vẫn cần thời gian, nên các người phải tự cẩn thận.”

Mẹ Thảo Nhi không lo lắng: “Tiên nhân, chúng ta vốn cũng từng sống lẫn lộn với đám người đó. Chúng ta không phải phú bà hay tiểu thư nhà giàu, ai thèm chú ý đến?”

Họ đều mang tóc giả, quần áo cũng cố tình lăn lộn trong bùn đất cho giống dân chạy nạn.

Tóc giả là thật, từng đắt đỏ khi mua ở hiện đại, giờ lại phát huy tác dụng.

Sau khi xác nhận hóa trang hoàn hảo, Diệp Chu mới gật đầu.

Mẹ con Thảo Nhi cúi người, chậm rãi run rẩy bước ra khỏi rừng.

Ban đầu vẫn có người quay đầu nhìn họ, nhưng rồi cũng quay đi, ánh mắt chết lặng.

Ai cũng nhắm mắt dưỡng sức, bất động như xác chết.

Họ chỉ sống vì tồn tại, chẳng ai dám mơ mộng tương lai, ánh mắt không còn chút ánh sáng hy vọng, chỉ mong sống thêm hôm nay, còn mai thì tính sau.

Mẹ con Thảo Nhi không còn lòng tốt thừa thãi – họ cũng từng là dân chạy nạn, hiểu rõ cảnh ngộ.

Được tiên nhân cứu đã là phúc phần, cứu được bao nhiêu cũng đủ sánh với Bồ Tát.

Bồ Tát còn chẳng xuống phàm cứu họ đâu!

Họ không náo động gì, chỉ chọn chỗ cao, giả vờ chợp mắt.

Từng là dân chạy nạn, họ từng quỳ lạy cản xe ngựa quý nhân, bám chân không buông, gọi là cầu xin, nhưng thật ra là cướp.

Họ muốn sống, muốn ăn no – sợ chết hơn là sợ phạm tội.

Nếu quý nhân không có hộ vệ, bị cướp là chuyện thường. Nếu xui xẻo, có thể bị giết.

Dân chạy nạn không hề yếu đuối, dù nhìn như sắp chết.

Chết đói khiến mọi người bình đẳng. Lễ nghĩa, thân phận, đức hạnh… tất cả đều xếp sau. Nắm đấm mới là chân lý.

Mẹ con Thảo Nhi rất nhanh đã chọn được đối tượng phù hợp – họ có con mắt tinh tường được rèn từ ngày chạy nạn.

Người mang theo gia đình, đặc biệt là già trẻ, thường không phải kẻ xấu.

Tránh chọn kẻ đi một mình, ưu tiên người có mẹ già, con nhỏ.

Họ tiếp cận vài người tách biệt khỏi đám đông – những người này mang theo người nhà, có khí lực, chưa mất hoàn toàn hy vọng sống.

Họ chỉ cần nói một câu: “Theo bọn ta thì có cơm ăn, còn sống tiếp.”

Không ai cự tuyệt.

Bởi bây giờ nếu có kẻ lừa họ thì có thể lừa được gì chứ?

Cái mạng còn sắp mất, xương xẩu không đủ nấu cháo, đã đói đến mất khả năng phán đoán.

Nếu trước mặt có miếng bánh, dù biết ăn xong là chết, họ vẫn sẽ lao vào.

Diệp Chu nâng ống nhòm, tay mỏi nhừ, nhưng vẫn kiên trì không bỏ xuống.

Một khi mẹ con Thảo Nhi gặp nguy hiểm, hắn – là nam giới duy nhất, bắt buộc phải lao ra bảo vệ họ.

Hắn có dao, có bình xịt phòng thân, đủ để kéo dài thời gian cho họ chạy về rừng.

Dĩ nhiên, tốt nhất là không gặp chuyện gì, cứ thế thuận lợi chiêu người.

Tuy Diệp Chu là kẻ vô thần, nhưng lúc này trong lòng cũng không nhịn được cầu khẩn ông trời phù hộ.

Nếu không…

Nếu không, kiếp sau hắn vẫn sẽ không tin thần thánh!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play