Chương 6

Đám dân chạy nạn tụ lại bên nhau ăn cơm, ngồi vây quanh một vòng. Trước mặt họ là cháo nóng do Thảo Nhi nương mang tới.

Khác với cháo loãng tạm bợ ăn trên đường chạy nạn, cháo mà Thảo Nhi nương mang tới đặc sánh, từng hạt gạo đều được ninh nhừ đến nở bung, phía trên còn rắc một lớp màu vàng nhạt, nhìn rất giống thịt vụn.

Thấy mọi người chỉ cầm bát chứ không dám ăn, Thảo Nhi nương vội giải thích:
“Tiên nhân bảo cháo này giúp dưỡng dạ dày, phải ăn cho dạ dày khỏe rồi mới được ăn đồ dầu mỡ, trên cháo rắc chà bông, làm từ thịt, để mọi người nếm thử mùi vị thịt.”

Nói đến đây, nàng nuốt nước miếng một cái:
“Đây là đồ tốt đấy.”

Sau đó, Thảo Nhi nương đưa một cái bình lạ cho vợ của Võ Nham, cằm hất về phía trước:
“Cho đứa nhỏ uống, không kém gì sữa mẹ đâu.”

Người phụ nữ kia ngây ngốc nhận lấy cái chai, trên núm * cao su có màu trắng sữa, cô đưa tay chạm thử, mềm mềm.

Thảo Nhi nương mất kiên nhẫn:
“Bỏ vô miệng đứa nhỏ là được, nó tự biết bú.”

Người phụ nữ không dám động đậy, ôm bình sữa như ôm vật báu.

Thảo Nhi nương không nhịn được nữa, giật bình sữa từ tay cô, nhét thẳng vào miệng đứa nhỏ.

Đứa bé chẳng cần ai dạy, môi vừa chạm núm * cao su là lập tức hút mạnh.

Thảo Nhi nương thoáng sững người.

Đứa bé nhỏ như vậy mà bản năng sinh tồn đã mạnh mẽ đến thế.


Mọi người ăn cơm bên ngoài, còn Diệp Chu thì ở trong siêu thị tìm quần áo tắm rửa cho họ. Chờ khi dân chạy nạn ăn xong, anh cũng phải sắp xếp kho hàng lại một lượt. May mà trước đó Thảo Nhi nương đã giúp dọn dẹp sơ qua.

Tuy trên mặt đất kho hàng vẫn còn hơi hôi, nhưng chỉ cần lau lại là sạch, trải thêm đệm và chăn bông lên thì có thể ngủ được.

May mắn là anh mở siêu thị lớn, nếu là siêu thị nhỏ, gặp nhiều người như vậy, chỉ riêng chuyện ăn thôi cũng đủ vét sạch hàng dự trữ rồi.

Đợi đến khi Diệp Chu xong việc, dân chạy nạn cũng đã ngồi nghỉ bên ngoài một lúc.

Anh đứng ở cửa, ra hiệu với Thảo Nhi nương.

Thảo Nhi nương tươi cười rạng rỡ bước tới, cúi đầu khom lưng, dáng vẻ cung kính vô cùng. Giọng nàng vốn đã to, chỉ vì trước đó đói quá nên nói nhỏ, giờ dưỡng được một chút rồi, vừa mở miệng liền như sấm rền:
“Tiên nhân lão gia, ngài có gì phân phó?”

Diệp Chu đã quen với giọng nói của nàng, thậm chí còn thấy thân thiết.

Nhị thẩm của anh cũng là kiểu người như vậy, nhìn hung dữ nhưng thực ra lại rất tốt. Mỗi lần anh về quê, nhị thẩm đều mua đồ chơi và nấu món ngon cho anh.

Anh… nhớ nhà.

Trước đây đi làm xa cả năm không về, cũng không thấy nhớ, chắc vì biết bản thân có thể về bất cứ lúc nào.

Còn bây giờ, chỉ mới mười ngày… mà nỗi nhớ nhà đã dày vò không chịu nổi.

Diệp Chu hạ giọng nói:
“Dẫn bọn họ đi rửa mặt. Quần áo ta để trong phòng bảo vệ rồi, mọi người nhớ thay đồ xong mới được vào siêu thị, hiểu chưa?”

Thảo Nhi nương gật đầu:
“Vậy… bọn họ ngủ ở đâu?”

Phòng nàng ở với Thảo Nhi chỉ có hai cái giường, không gian nhỏ, dù trải chiếu ngủ đất thì cũng chỉ chứa được bốn người.

Còn lại biết xếp ai đâu?

Diệp Chu đáp:
“Dẫn họ qua kho hàng.”

Thảo Nhi nương chợt hiểu ra:
“Kho hàng thì tốt rồi! Rộng rãi, còn có cửa sổ nữa!”

Dưới sự chỉ huy của Thảo Nhi nương, dân chạy nạn lục tục đi tắm rửa. Người già, phụ nữ và trẻ nhỏ vào trước, nam giới chờ bên ngoài.

Diệp Chu liếc mắt nhìn đám đàn ông kia, trong lòng hy vọng họ là người tốt — nhưng đó chỉ là hy vọng mà thôi.

Nếu họ nổi lòng tham, anh nhất định sẽ không nhân nhượng.

Anh muốn sống sót trở về, đó là điều quan trọng nhất. Còn người hay chuyện gì khác, đều phải nhường bước cho điều đó.

Nghĩ xong, Diệp Chu quay về siêu thị.


Đám đàn ông bên ngoài lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh, đây là lần đầu tiên họ thấy rõ mặt Diệp Chu.

“Tiên nhân… Quả nhiên là tiên nhân.” – Võ Nham ngẩn ngơ nói – “Không giống chúng ta chút nào.”

Có người bên cạnh nhỏ giọng nói:
“Nghe nói những công tử thế gia đều da trắng, người sạch sẽ.”

“Kể cả như vậy cũng không đẹp bằng tiên nhân!”

Mọi người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn tay mình. Ngón tay họ vừa ngắn vừa thô, lòng bàn tay cũng dày. So với tiên nhân, cánh tay anh thon dài, bàn tay trắng trẻo, cứ như phát sáng.

Rõ ràng đều là một đôi mắt, một cái mũi, mà sao mặt tiên nhân lại giống như được Nữ Oa nương nương tự tay nặn, còn mặt bọn họ thì giống như… bùn đất bị ném đại.

Sao nương nương không chịu khó thêm chút, nặn hết một lượt cho rồi?

Ai…

“Không ngờ chúng ta lại gặp được vận may thế này.” Một người đàn ông mặt đầy đốm nói, “Hồi nhỏ thầy bói từng bảo ta mệnh có quý nhân phù trợ, ta cứ tưởng là lừa đảo!”


Bên trong, các phụ nữ thì đang giúp nhau cạo đầu.

Tuy cổ nhân nói “Thân thể tóc da là do cha mẹ”, nhưng các nông phụ chân đất này đâu giữ quy củ?

Nếu ai cũng giữ mấy cái đạo lý đó, dân quê làm sao mà sống nổi?

“Cạo đầu cũng tốt, tóc mọc lại sẽ bóng mượt hơn.” Một bà lão ngồi trên ghế nhỏ, để con dâu giúp mình cạo đầu.

Cô con dâu cười nói:
“Dao này bén thật, lại có vỏ bọc bên ngoài, không lo đứt tay.”

Một cô con dâu trẻ xen vào:
“Đồ tiên nhân cho, chắc chắn là tốt! Mẹ ta kể, trong truyện tiên nhân chỉ cần thổi một hơi là đất trời rung chuyển, cây dao cạo thì đã là gì.”

“Ăn no là nói năng mạnh miệng ha.” Mọi người cười ầm lên.

Cô gái cười nói tiếp:
“Về sau theo tiên nhân, cái gì cũng sẽ được thấy!”


Sau khi họ chuẩn bị xong xuôi, Thảo Nhi nương dẫn cả đoàn tới kho hàng.

Kho hàng nằm sau siêu thị, rộng hơn bất kỳ căn nhà nào họ từng thấy. Trống trải, có thể chứa được vài trăm người.

Điều khiến họ vui mừng chính là… trên mặt đất đã trải đầy giường đệm!

Dù chưa chạm tay cũng nhìn ra nguyên liệu rất tốt, quần áo mặc trên người cũng là loại vải thượng hạng, đường may tỉ mỉ, mềm mại – cả đời họ chưa từng thấy đồ tốt thế này.

Người quê mặc đồ đều là loại vải bố rẻ nhất, mới mặc thì thô ráp, phải mặc đến rách mới thấy thoải mái.

Nhưng quần áo họ đang mặc là đồ mới, mặc sát người mà không hề ngứa.

Chỉ là… kiểu dáng có hơi lạ – toàn lộ tay lộ chân. Nam thì không sao, chứ nữ đành khoác thêm áo dài tay bên ngoài.

Dù vậy, không ai than phiền gì.

Tiên nhân vốn không phải người trần, nên cũng chẳng cần tuân thủ lễ nghi thế gian.

“Biết đâu tất cả tiên nhân đều mặc như vậy.” – Có người nhỏ giọng nói.

“Đúng rồi! Tiên nhân sao lại để ý mấy chuyện áo lộ da chứ!”


Mọi người chọn xong giường chiếu. Số lượng vừa đủ. Võ Nham cùng vợ chọn giường sát tường, vừa ngồi xuống đã phát hiện giường rất mềm.

Vợ anh vén chăn lên xem, phía dưới là nệm xơ cọ, còn phủ hai lớp nhung.

“Loại nhung tốt thế này lại dùng để làm chiếu…” – Cô vuốt lớp nhung, lẩm bẩm.

Võ Nham cười:
“Tiên nhân chỉ thổi một hơi là có đồ, thứ mà chúng ta xem như báu vật, với họ chỉ là vật bỏ đi thôi.”

Vợ anh gật đầu, ôm con ngồi bên mép giường. Dù bên ngoài đang nóng, bên trong lại mát mẻ.

Nơi này… thật tốt.

Nơi này đúng là “đào nguyên” mà cha chồng từng nhắc đến.


Cuộc đời nàng từng có những ngày hạnh phúc. Dù là con gái nông dân, nhưng nhà vẫn cố nuôi một người đọc sách. Dù anh trai thi trượt, nhưng biết chữ vẫn có thể xin việc thu chi ở huyện thành.

Chính vì có người biết chữ, nàng mới lọt vào mắt Võ gia.

Võ Nham nhà có sản nghiệp, tuy không phải đại địa chủ, nhưng có một xưởng ép dầu nho nhỏ. Nhà lại ít người, cũng đủ nuôi anh học hành.

Dù học bao năm cũng không thi đỗ, nhưng nàng vẫn thấy chồng mình là người tốt nhất trên đời.

Lúc chạy nạn, anh không bỏ rơi nàng, cũng không như những người khác bắt vợ ném con.

Anh có một miếng ăn, nàng cũng có một miếng. Anh có nước uống, nàng cũng có.

Những ngày tháng khốn khổ ấy, con gái nàng vẫn chưa chết.

Cuối cùng, cô không kìm được òa khóc:
“Đương gia! Đương gia!”

Võ Nham ôm vợ, để mặc nàng đấm vào ngực mình mà nức nở.

Cô vừa khóc, không khí đang vui vẻ bỗng bị kéo trầm xuống. Đám dân chạy nạn cũng lần lượt rơi lệ.

Khi chạy nạn, họ không dám khóc. Giờ được cứu rồi, lại không kiềm được nữa.


Thảo Nhi nương bước vào, nhìn thấy một đám người ôm đầu khóc rống, gần như muốn đập đầu xuống đất.

Nàng xúc động, nhưng không để lộ ra mặt, quát lớn:
“Hôm nay mọi người không cần làm gì cả. Tiên nhân bảo phải nghỉ ngơi hai ngày cho lại sức rồi mới làm việc.”

“Đừng tưởng được tiên nhân cứu là có thể sống như lão gia bà lớn, trên đời không có chuyện dễ ăn như vậy.”

“Nếu ta thấy ai lười biếng, nhất định sẽ báo tiên nhân, đuổi cổ ra ngoài!”

Sau đó nàng hừ lạnh một tiếng, rồi giọng lại dịu xuống:
“Trước kia chịu khổ, giờ xem như khổ tận cam lai rồi. Đừng nghĩ nhiều, cứ sống cho tốt.”

Thảo Nhi nương xuất thân nông dân, nàng hiểu rõ:
Chỉ cần còn đường sống, đa số người đều sẽ ngoan ngoãn.

Chủ đất có thu tô nặng đến mấy, chỉ cần không chết đói, dân cũng nhịn được.

Có đói chết, cũng vẫn phải nhịn.


Đám dân chạy nạn liên tục gật đầu, thề sống thề chết:
“Không dám đâu! Gạt tiên nhân là sẽ bị trời đánh sét đánh đấy! Chúng tôi không dám!”

Thảo Nhi nương hài lòng, nói tiếp:
“Mọi người nghỉ đi. Có chuyện thì qua phòng nghỉ tìm ta. Đừng trách ta nhiều chuyện, ta là vì mọi người cả thôi. Đừng để một người làm sai mà cả đám bị liên lụy.”

“Giờ ngoài kia loạn đến mức nào mọi người cũng biết rồi. Bán con bán vợ không ít, còn có kẻ đổi con để ăn. Chúng ta đến được đây, không thiếu ăn thiếu mặc, tiên nhân tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng sẽ không tùy tiện giết người. Chỉ cần sống tử tế là được.”


Trong khi dân chạy nạn trò chuyện, Diệp Chu lại đang nghiên cứu quầy thu ngân.

Trong tay anh là một miếng vải — cắt từ quần áo cũ của dân chạy nạn. Anh đã rửa sạch, khử trùng kỹ càng.

Hàng chữ nhỏ trên quầy thu ngân ghi rằng nó có thể tự động quy đổi tiền. Không biết loại “tiền” đó có bao gồm cả miếng vải này không.

Dù sao thì ở thời cổ, vải vóc cũng có thể làm tiền.

Thời buổi loạn lạc, vật đổi vật vẫn phổ biến.

Anh loay hoay mãi mà không tìm được cách quy đổi, đành đưa miếng vải ra quét mã như quét hàng hóa, đánh cược một phen.

Màn hình thu ngân bất chợt sáng lên, anh vội vàng nhào tới xem.

Vải bố × 1

Thu về: 0.5 nguyên

Diệp Chu: “…”

Có 5 xu thôi à?

Thôi thì có còn hơn không.

Sớm biết vậy, lúc trước mấy bộ quần áo cũ của mẹ con Thảo Nhi cũng không nên vứt, gom lại cũng được vài đồng rồi.


Sau khi giải quyết xong chuyện dân chạy nạn, một vấn đề mới lại đặt ra trước mặt Diệp Chu:

Anh nên tìm khách hàng ở đâu bây giờ?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play