Chương 3

Dù gì cũng là ông chủ, lúc sửa sang lại siêu thị, Diệp Chu đã không định để bản thân phải chịu ấm ức. Gọi là phòng nghỉ, kỳ thật chính là văn phòng của hắn, chỉ là diện tích lớn hơn phòng làm việc bình thường một chút — cả một căn phòng bị chia thành hai nửa, một nửa là khu làm việc, nửa còn lại là khu nghỉ ngơi.

Khu làm việc có bàn ghế, giá sách; khu nghỉ ngơi có lò vi sóng, ghế lười, giường đơn và cả phòng tắm có vòi sen — dù không bằng phòng an ninh, nhưng cũng coi như đầy đủ tiện nghi.

Diệp Chu ngồi xuống trước máy tính. Chiếc máy ban đầu vốn tắt, giờ bỗng nhiên bật sáng.

Hắn hơi nhúc nhích con chuột, màn hình lập tức sáng lên.

Trên giao diện nền đen xuất hiện vài dòng chữ xám nhạt — trông cực kỳ âm trầm:

“Nhân viên tạm thời: 2/10”
“Bảo an siêu thị: 0/8”
“Lợi nhuận siêu thị: 0”
“Điểm tích lũy siêu thị: 0”

Ngay phía dưới là một hàng chữ đỏ rực — còn rợn người hơn cả dòng chữ xám:

“Vui lòng nhanh chóng tuyển đủ nhân sự để khai trương.”

Dưới dòng chữ đỏ là hai hàng chữ nhỏ:

“Mỗi 100 doanh thu đổi được 1 điểm tích lũy. Đạt 100 điểm có thể thực hiện một lần nhảy tới vị diện khác.”
“Quầy thu ngân có chức năng quy đổi tiền tệ tự động.”

Diệp Chu im lặng vài giây, rồi quay về phía màn hình lẩm bẩm:

“Cái chỗ hoang vu này mà bảo tôi khai trương? Với lại tại sao tự dưng nhân viên tạm thời lại có 2 người? Người ta đã đồng ý gì đâu, tự tiện tính vào rồi?”

Nhưng chiếc máy tính kia dĩ nhiên không phải AI. Dù Diệp Chu có nói gì thì nó vẫn chỉ là một cái máy vô tri vô giác — chẳng phản hồi lấy một tiếng.

Hỏi không được gì, hắn đành khoanh tay ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình. Những chuyện khác hắn đều không bận tâm lắm, chỉ để ý nhất là hai dòng chữ nhỏ kia — chỉ cần đạt 100 điểm là có thể nhảy về vị diện cũ…

Nghĩa là… hắn còn có cơ hội quay về thế giới ban đầu của mình!

Diệp Chu thở phào một hơi. Đây coi như là tin tốt. Có một con đường để đi còn hơn cứ như ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi.

Chắc là hệ thống đã tính hai mẹ con kia thành nhân viên tạm thời vì hắn đã sắp xếp cho họ nghỉ trong phòng dành cho công nhân.

Vấn đề cốt lõi không nằm ở nhân viên tạm thời mà là ở đội bảo an.

Nhân viên tạm thời có thể là người già yếu bệnh tật, không uy hiếp gì hắn. Nhưng bảo an thì không thể như thế được — nhỡ gặp cướp thật thì còn ai bảo vệ được siêu thị?

Huống hồ… có ai lại hào hứng đi làm bảo vệ cho một cái siêu thị không ra hồn?

Đến lúc đó đừng nói là bảo vệ siêu thị, chỉ cần đừng giết hắn là may rồi!

Diệp Chu đứng dậy khỏi ghế, cảm thấy cứ ru rú trong phòng cũng nghĩ không ra được gì. Chi bằng ra phòng an ninh dọn dẹp khử trùng, vừa làm vừa suy nghĩ tiếp.

Dọn dẹp xong phòng an ninh, hắn lại chạy ra cửa sau của siêu thị, vứt bỏ mũ tắm và áo mưa đã dùng, sau đó dùng dung dịch khử trùng pha loãng gội đầu lại một lần nữa. Dù không biết có hiệu quả không, hay có làm hỏng tóc không, nhưng ít nhất hắn thấy yên tâm hơn.

Rận — loài sinh vật nhỏ bé này, truyền bệnh cực nhanh, sinh sản cũng nhanh.

Ký ức kinh khủng nhất thời thơ ấu của Diệp Chu là bị nhiễm rận khi về quê chơi, lăn lộn với mấy anh em họ trong bùn đất. Về nhà không những bị mẹ cho ăn một trận đòn mà còn bị lây rận. Không rõ là lây từ người hay từ bùn, nhưng nỗi ám ảnh thì in hằn trong tâm trí hắn.

Hắn chẳng sợ rắn, cũng chẳng ngại nhện, nhưng lại sợ rận đến mức phát khiếp.

Quay lại siêu thị, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một cách.

Người thì phải chiêu mộ, hắn không thể ở mãi chỗ này được — hắn còn phải kiếm tiền để về nhà.

Mà để chiêu mộ người mà vẫn bảo toàn tính mạng, thì chỉ có một cách khả thi: giả thần giả quỷ.

Hắn đi một vòng quanh siêu thị, gom hết đạo cụ phép thuật rồi cất vào ngăn tủ trong văn phòng.

Ý tưởng này là do hai mẹ con kia gọi hắn là "tiên nhân" mà ra — bọn họ vừa sợ vừa kính.

Sợ không phải là điều xấu — người sợ hắn thì mới không dám phản bội.

Nhưng cũng không thể để mình thành kiểu kẻ ác khiến người người hận đến nghiến răng.

Diệp Chu muốn xây dựng siêu thị ở đây thì không thể xem bản thân chỉ là một ông chủ đơn thuần, chỉ biết thỏa thuận lương với nhân viên tạm thời.

Mà phải đóng vai một "quản lý thần bí", tay trái cầm gậy lớn, tay phải cầm kẹo đường.

Nhưng nói thì nói thế, từ lúc tới đây đến nay hắn mới chỉ gặp mỗi hai mẹ con đó.

Muốn tuyển người? Đến một con chim cũng không thấy, còn khách hàng thì biết đào ở đâu?

Tối hôm đó, Diệp Chu mở mắt nhìn trần nhà cho tới tận nửa đêm mới ngủ được.


Thảo Nhi ngủ rất say. Từ nhỏ đến lớn, cô bé chưa từng được nằm trên chiếc giường mềm thế này. Ở nhà, hai mẹ con thường ngủ dưới đất, chỉ trải một lớp cỏ khô là xong. Cả nhà chen chúc trong một phòng, lớp cỏ ấy mỗi ngày đều phải mang ra đập đập để đuổi sâu bọ.

Đêm đến còn nghe tiếng chuột sột soạt tìm thức ăn.

Cô còn nhớ có lần bị chuột cắn rách móng tay, thậm chí còn cắn mất một miếng thịt. Nếu không phải đau quá mà tỉnh, có lẽ đã mất luôn cả ngón tay.

Nhưng ở đây không có chuột, căn nhà vuông vắn, không gió không mưa, thậm chí còn mát mẻ hơn cả bên ngoài. Nằm ngủ còn phải đắp thêm một lớp chăn mỏng mới đủ ấm.

Chăn sạch sẽ, thơm và nhẹ.

Thảo Nhi nhắm mắt lại, khe khẽ hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, trong cung, nương nương cũng chưa chắc ngủ ngon như mình đâu nhỉ?”

Mẹ cô nằm sát cạnh con gái, dù có hai chiếc giường nhưng họ vẫn nằm chung.

Bà nhẹ nhàng vỗ lưng con như khi cô còn nhỏ:
“Mẹ cũng không biết. Nghe nói giường của nương nương đều làm bằng vàng cơ đấy.”

Trong trí tưởng tượng của họ, cuộc sống hoàng gia là Tây cung ném bánh nướng, Đông cung ăn hành tây.

Thảo Nhi cuộn tròn lại, chui vào lòng mẹ, lí nhí nói:
“Giường làm bằng vàng cũng không ngon bằng giường mình đang nằm đâu.”

Mẹ cô vuốt đầu con bé: “Ngủ đi con.”

Thảo Nhi thật ra không muốn ngủ, cũng không dám ngủ, sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng cơ thể đã quá mệt, ăn uống no nê xong, còn chưa kịp nói gì thêm, mắt đã díp lại.

Mẹ cô thấy con ngủ say cũng khẽ nhắm mắt theo.

Ánh mặt trời sáng rực, đáng tiếc nơi này chẳng còn tiếng gà gáy hay chim hót.

Một sự tĩnh lặng… âm u.

Khi tỉnh dậy, Thảo Nhi không mở mắt ngay. Cô đưa tay sờ lên mẹ, cảm nhận hơi ấm — còn sống, còn thở… là đủ nhẹ nhõm rồi.

Mơ màng nghĩ, hôm nay chắc phải vào sâu trong rừng tìm nước, biết đâu sẽ có dòng suối?

Không tìm thấy cũng không sao. Người ta có số mệnh cả, nếu hôm nay hai mẹ con cô phải chết, thì đó cũng là số trời.

“Mẹ?” — Mẹ cô ngồi dậy, nắm lấy tay con gái. Trên khuôn mặt đen sạm lộ chút hồng hào, bà phấn khích nhìn ra ngoài cửa sổ — ánh nắng chói chang khiến cả những người từng ghét mặt trời cũng thấy nó dịu dàng.

Thảo Nhi lúc này mới tỉnh táo hẳn. Cô mở to mắt, nhìn thấy trần nhà trắng tinh, đèn tròn gắn trên tường.

“Mẹ ơi! Không phải mơ! Không phải mơ đâu mẹ ơi!”

Mẹ cô gật đầu liên tục: “Không phải mơ thật rồi!”

Hai mẹ con ôm nhau khóc — khóc đến khản tiếng.

Diệp Chu đứng ngoài cửa, không biết có nên gõ cửa hay không.

Hắn chần chừ một lúc, quyết định chờ hai người khóc xong rồi hẵng vào.

Chờ trong phòng im ắng trở lại, hắn mới khẽ ho một tiếng rồi gõ cửa.

Sau bữa sáng, Diệp Chu mất thêm hai tiếng để hỏi chuyện hai mẹ con.

Kỳ thực chẳng hỏi được gì.

So với hắn — người xuyên không, hai mẹ con này còn giống dân xuyên không hơn.

Họ chỉ biết hiện tại là thời Đại Lương, ngoài ra chẳng rõ gì: không biết vua là ai, hoàng hậu tên gì.

Nói tới vua thì gọi là "hoàng đế lão gia", nói tới địa chủ thì là "địa chủ lão gia".

Diệp Chu cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị gọi là “Tiên nhân lão gia”.

Họ thậm chí còn không nhớ quê mình ở châu nào, huyện nào. Chỉ nhớ nhà có một con sông, sau sông có một ngọn núi.

“Mấy năm nay khí hậu không tốt.” — mẹ Thảo Nhi cúi đầu kể — “Đầu năm chủ nhà đã nói năm nay sẽ hạn.”

“Lúc đó tụi con nghĩ, hạn thì hạn, chẳng phải còn có sông à? Nếu dưới sông không có nước, thì lên núi gánh.”

“Vậy mà vừa vào hạ, nạn châu chấu kéo đến, đất chẳng trồng được gì, có lương thì cũng không sống nổi.”

“Thấy địa chủ bỏ chạy, bọn con cũng gom đồ mà đi. Ai cũng nói về phía nam, khí hậu tốt, đất đai màu mỡ.”

“Nhưng người đi nạn quá đông, tranh giành, trộm cướp đều có. Làng không có tường thì bị cướp, làng có tường thì không cho vào.”

“Trên đường toàn người chết đói…”

Giọng bà khàn đặc, không nói nổi nữa.

Thảo Nhi tiếp lời: “Chỗ này còn nhiều người lắm, nhưng toàn là người già yếu bệnh tật, không ai dám vào, sợ có quái vật ăn thịt người!”

Diệp Chu: “…”

Chắc là thấy nơi này đã bị cướp sạch nên chẳng thèm vào, chứ đâu ra chuyện “quái vật”.

Thảo Nhi lén liếc nhìn Diệp Chu, rồi nhanh chóng cúi đầu.

Cô chưa từng thấy người đàn ông nào như hắn. Dù không biết chữ, cô cũng muốn dùng hết mọi mỹ từ để miêu tả.

Đôi mắt hắn đẹp hơn cả đêm tối, khiến người ta không dám nhìn lâu, sợ bị hút mất hồn.

Lông mày, môi, tay, từng ngón đều hoàn mỹ.

Giống như người làm bằng ngọc.

Thảo Nhi nhìn lại tay mình — ngắn, thô, nứt nẻ như đất khô — mắt cô đỏ lên, vội giấu tay ra sau lưng.

Rồi lại nhớ tới cái đầu trọc của mình…

Tay còn giấu được, đầu thì giấu sao đây?

Cô co rúm người lại, suốt đời chưa bao giờ thấy mình xấu như vậy.

Diệp Chu không hề để ý đến cô, thậm chí còn chẳng nhận ra ánh mắt của cô.

Suy nghĩ vài giây, hắn nói: “Ta cần thêm mấy người. Hai hôm nữa các ngươi có thể đi cùng ta một chuyến không?”

Một mình hắn ra ngoài không tiện. Dân chạy nạn thì toàn gầy như bộ xương, mặt mày đen sạm, nứt nẻ. Còn hắn thì cơ thể khỏe mạnh, da không trắng lắm ở hiện đại, nhưng so với họ thì cứ như phát sáng.

Nhìn kiểu gì cũng không giống người cùng cảnh ngộ. Ra đường chẳng khác gì tự vác thân đi hiến của.

Dù dân chạy nạn yếu, nhưng một mình hắn không thể địch nổi số đông.

Huống hồ… hắn rất biết mình — không phải loại người máu lạnh cứng rắn.

Biết đâu mềm lòng quá, lại dâng cả cái siêu thị cho người ta cũng nên…

Mẹ Thảo Nhi lập tức đáp:
“Tiên nhân cứ việc sai bảo!”
“Tiên nhân bảo làm gì, chúng con đều nghe theo!”

Diệp Chu bắt đầu nói rõ yêu cầu:
“Muốn tám nam nhân, có gầy cũng được, bây giờ tìm người khỏe đâu ra. Nhưng phải có vợ con, người nhà không quá ba người.”

Có gia đình thì sẽ có ràng buộc.

Người không vứt bỏ gia đình trên đường chạy nạn, ít nhiều vẫn còn lương tâm, gan cũng nhỏ hơn.

Họ sẽ càng khao khát sống yên ổn, không muốn giết người cướp của.

Diệp Chu hiện tại chỉ muốn cho bản thân thêm một tầng lại một tầng đảm bảo.

Hắn phải sống để trở về!

Tiền chưa kiếm được, cha mẹ còn chưa báo hiếu, hắn tuyệt đối không thể chết ở cái nơi quỷ quái này!

Edit :Nam chính tính toán kĩ ghia. Thích mấy nhân vật có IQ thế này, chứ mềm lòng ở thời loạn có mà chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play