Dựa vào mấy tấm phiếu lương ấy, tám đứa con nhà họ mới không đứa nào chết đói, đứa nào cũng sống sót được.
Một người đàn ông cao lớn, da đen sì mà ngồi khóc như thế, nhìn vào cũng đủ khiến người ta thấy run.

Điền Kim Hoa thấy cảnh đó thì biết ngay, chỉ cần cô ta hé răng nói xấu Lục Giai Giai thêm câu nào nữa, Lục Cương Quốc chắc chắn dám vung tay đánh thật.
Cô ta chỉ còn biết bĩu môi yếu ớt: "Biết rồi, biết rồi, ai không tốt với em gái? Em cũng tốt với con bé, chỉ là lo lắng cho em ấy mà thôi."
Ngày nào chuyện phiếu lương cũng bị nhắc đi nhắc lại, cô ta nghe đến phát chán.
Hơn nữa, tiền của ai chẳng phải đưa về nhà, con gái còn trẻ kiếm được tiền thì giao cho gia đình là chuyện đương nhiên.

Ở bên này, Lục Giai Giai ăn no, mắt díp lại, cả người không còn chút sức lực.
Mẹ Lục thấy vậy thì xót, đưa tay vỗ nhẹ vai con, dỗ cho cô ngủ.
Đợi con gái ngủ say, cha Lục và mẹ Lục mới bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, mẹ Lục đã quát om sân: "Đúng là tạo nghiệp, cô út bây đang ở trong phòng nghỉ mà tụi bây lại ầm ĩ như chợ vỡ! Cái lũ vô ơn, ngày xưa ai lo cho tụi bây sống qua đói kém? Không phải cô út của tụi bây thì ai? Cha mẹ tụi bây chỉ biết đẻ chứ có biết nuôi là gì!"

Trương Thục Vân nghe xong cũng thấy ngượng. Nói thật, cô ta đẻ bốn đứa con, mấy năm trước nếu không có Lục Giai Giai giúp, e là chẳng sống nổi.
Cô ta chạy ra gọi đứa con trai út đang chạy loạn: "Thạch Đầu, lại đây giúp mẹ nhóm lửa."

Thạch Đầu mới sáu tuổi, nghịch như quỷ sứ. Bị bà nội mắng thì cũng biết mình sai: "Bà nội, mẹ, cháu sai rồi ạ."
Đại Sơn, con trai thứ hai của Điền Kim Hoa, cũng cúi đầu: "Bà nội, là cháu rủ em chơi, cháu cũng có lỗi."

Mẹ Lục chỉ hừ một tiếng, rồi quay vào bưng cơm canh trưa ra.
Đợi bà ta vừa khuất bóng, Điền Kim Hoa liền kéo Đại Sơn vào phòng.
Trong lòng cô ta đã chửi Lục Giai Giai không biết bao nhiêu lần là của nợ.

Trẻ con trai thì phải nghịch mới đúng, không nghịch thì còn gọi gì là con trai. Cô ta thật chẳng hiểu trong đầu mẹ Lục nghĩ gì, con trai ruột không chiều lại cứ nâng niu một đứa con gái.

Cô ta mở đầu giường, lấy ra từ chỗ giấu một bọc nhỏ: "Nào, đây là khoai lang khô mẹ để dành cho con, mau ăn đi, không lại bị đồ của nợ ăn mất."
"Mẹ, ai là đồ của nợ ạ?" Đại Sơn ngây thơ hỏi.

Điền Kim Hoa giật mình, vội nhét khoai vào miệng con: "Đừng hỏi, chỉ cần nhớ, con mà không ăn thì sẽ thành phần người khác ăn."

Đại Sơn vừa nuốt vừa ho sặc, khoai khô quá, chưa kịp nhai đã suýt nghẹn. Cậu lấy tay che miệng: "Mẹ, bà nội nói cô bị thương, để khoai cho cô út ăn đi ạ."
"Để cho cô ta làm gì? Chỉ là một đứa con gái thôi mà." Điền Kim Hoa dạy con: "Con phải nhớ, con là cháu trưởng nhà họ Lục, sau này mọi thứ trong nhà đều là của con."
"Đều là của con sao?"
"Đúng. Bây giờ cô út con ăn hay uống gì cũng là dùng đồ của con, con còn thương cô ta làm gì?"
"Nhưng bà nội nói chúng ta phải thương cô út…"
Điền Kim Hoa lập tức ngắt lời: "Đừng nghe bà nội con nói vớ vẩn, từ xưa đến nay đều là cháu trưởng kế thừa mọi thứ…"

Cô ta còn chưa dứt lời thì cửa đã bị gõ ầm ầm, giọng mẹ Lục vang lên: "Vợ thằng hai, cô khóa cửa trong phòng làm gì? Có phải lại lén ăn gì không? Nếu bà bắt được thì bà lột da cô ra cho coi!"

Mẹ Lục tức muốn bốc khói. Nếu không lo mấy đứa cháu chết đói thì bà đã đuổi cả nhà cái lũ không biết điều này từ lâu rồi.
"Không, không…" Điền Kim Hoa vội vàng gói khoai lại.
Bà già ấy tinh mắt lắm, cả ngày cứ chòng chọc nhìn vào nhà cô ta.

Dường như số khoai lang khô này khó mà giữ nổi, Điền Kim Hoa bèn đẩy cửa bước vào, trên mặt nở nụ cười lấy lòng: "Mẹ, không phải con đang lấy khoai lang khô cho em gái hay sao?"
"Tốt nhất là như thế." Mẹ Lục đưa tay giật lấy.

Bà ước lượng sơ, chừng hai lạng rưỡi, bóc ra sờ thử, thấy khô cứng, con gái vừa mới tỉnh lại, thứ này ăn vào chỉ thêm bực bụng.
Mắt bà thoáng sáng lên, nghĩ đến chỗ dùng, liền cầm khoai lang quay người vào phòng.

Lục Giai Giai mở mắt thì trời đã xẩm tối. Chân đã được bôi thuốc mới, không biết là loại gì, không còn rát buốt mà lại mát lạnh, dễ chịu vô cùng.
Cô chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh gian phòng.

Phòng tuy nhỏ, nhưng được quét dọn gọn gàng, bên trái còn có cửa sổ lớn. Trước mặt là chiếc tủ quần áo sơn đỏ, bên trong treo quần áo nhiều hơn các cô gái khác trong thôn, thậm chí còn có một bộ quân trang của đoàn văn công.

Cô còn đang làm quen với mọi thứ thì cửa “kẽo kẹt” mở ra, một cô bé tết hai bím, tay cầm đèn dầu bước vào.
Từ trí nhớ của nguyên chủ, cô nhận ra đây là con gái của anh cả Lục Ái Quốc – Tiểu Hoa.

Nhà họ Lục đặt tên giản đơn, bốn con trai của mẹ Lục lần lượt lấy chữ từ “Ái Cương Kính Nghiệp”:
Anh cả Lục Ái Quốc, anh hai Lục Cương Quốc, anh ba Lục Kính Quốc, anh tư Lục Nghiệp Quốc.

Còn năm đứa cháu gái thì dựa theo “Hoa Hảo Nguyệt Viên Dạ”: Lục Hoa, Lục Hảo, Lục Nguyệt, Lục Viên, Lục Dạ.
Người vừa bước vào chính là con gái lớn của anh cả – Lục Hoa, mọi người hay gọi là Tiểu Hoa.

Thấy Lục Giai Giai đã tỉnh, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hoa sáng bừng: "Cô út, cô tỉnh rồi, cháu đi gọi bà nội!"
"Không sao, cháu…"
Chưa dứt lời, cô bé đã đặt đèn dầu xuống bàn, lon ton chạy mất.

Chẳng mấy chốc, mẹ Lục bước vào. Bà vừa từ ruộng về, mồ hôi nhễ nhại nên đứng cách xa: "Con gái, con đợi chút, cơm sắp xong rồi."
Dứt câu, bà quay ra cửa quát lớn: "Vợ thằng cả, nấu cơm xong chưa? Sao lề mề thế, muốn con gái tôi chết đói à!"

Lục Giai Giai: "…"

Trương Thục Vân nhanh nhẹn bưng cơm vào, vẫn như buổi trưa, vừa lau tay lên tạp dề vừa cười: "Em gái, mau ăn cơm đi!"
Mẹ Lục nói oang oang: "Tôi bảo cha cô tìm cho cô việc nhẹ, mỗi ngày về sớm nấu cơm cho con gái tôi, mấy việc khác khỏi làm, chỉ lo chăm con bé là được."
Trương Thục Vân mừng rỡ: "Con biết rồi thưa mẹ."

Bên ngoài, Điền Kim Hoa nghe lỏm, trong bụng không vui, liền xông vào: "Cơm toàn là con với chị cả thay phiên nhau nấu, sao mẹ lại thiên vị như thế?"
Lục Giai Giai sững người, chợt nhận ra mình vừa châm ngòi một trận cãi vã trong nhà.

Mẹ Lục liếc cái là thấy bực: "Bà đây thiên vị đấy, ai bảo cô không sạch sẽ bằng chị cả! Khoảng thời gian này cô với tôi thay phiên về nấu cơm, dám oán trách thì tôi đánh gãy đầu."
Điền Kim Hoa co cổ, im thin thít.

Đợi mẹ Lục đi tắm, trong phòng chỉ còn Lục Giai Giai, thì Điền Kim Hoa lại lén bước vào.
Chưa kịp phản ứng, Lục Giai Giai đã thấy chị hai giành lấy cái thìa trong tay, múc ngay một muỗng cháo lớn bỏ vào miệng mình.

"Em gái, em không biết hôm nay chị hai em mệt gần chết đâu, em nói xem em ở nhà cũng chẳng làm gì, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, sướng thật đấy."
Lục Giai Giai khẽ ngẩng mắt nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play