Tính tình của nguyên chủ vốn dĩ đã lạ lùng, lúc thì khoa trương đến mức khiến người ta khó chịu, lúc lại yếu đuối chẳng hiểu ra sao.
Từ ngày đoàn văn công giải tán, cô ta về nhà, Điền Kim Hoa liền thường xuyên nói móc sau lưng, còn sợ cô mách lẻo nên lấy Châu Văn Thanh ra dọa.
"Nếu như em dám nói xấu chị với người nhà, chị sẽ nói xấu em với Châu Văn Thanh, xem cậu ta còn cần em nữa không?"
Chính câu này khiến nguyên chủ sợ đến mất mật, lần nào cũng nhịn, còn Điền Kim Hoa thì được đà lấn tới.
Điền Kim Hoa chẳng để ý ánh mắt lạnh như băng của Lục Giai Giai, vừa ăn hết bát cháo đã vớ lấy cái bánh trứng gà trên bàn gặm ngon lành.
"Ăn no chưa?" Lục Giai Giai hỏi.
Bàn tay đen nhẻm của Điền Kim Hoa vẫn cầm bánh: "Chưa, chị hai ăn thêm vài miếng nữa."
"Sợ là chị không có thời gian đâu!"
"Cái gì?"
"Cha, anh hai…" Lục Giai Giai hít sâu, gọi lớn ra ngoài.
Điền Kim Hoa sợ đến mức bánh rớt xuống giường đất, vội nhào tới định bịt miệng Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai cầm cái gối sau lưng quật lên người cô ta, tránh bàn tay dính dầu mỡ với vẻ ghê tởm.
Điền Kim Hoa tức đến giậm chân: "Em có tin không? Có tin chị nói xấu em với Châu Văn Thanh không?"
Lục Giai Giai nhếch môi cười lạnh: "Có bản lĩnh thì chị nói đi, tôi còn sợ chị không nói đấy."
"Em gái, chị sai rồi, chị sai rồi, em đừng gọi nữa!" Sắc mặt Điền Kim Hoa lập tức trắng bệch.
Bình thường mỗi lần dùng chiêu này, Lục Giai Giai đều ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay sao lại khác?
Chẳng lẽ đã thật sự không còn để mắt đến cái gã gầy nhom Châu Văn Thanh kia?
Cô ta xoa tay lấy lòng: "Chị hai sai rồi, em gái, cầu xin em."
"Sai cũng vô dụng." Lục Giai Giai nhìn nụ cười giả lả kia mà thấy chướng mắt.
Không hiểu nguyên chủ trước đây nghĩ kiểu gì mà lại để Điền Kim Hoa nắm thóp dễ như trở bàn tay.
Lục Giai Giai cố nhịn cái ý muốn úp cả bát lên đầu cô ta, nhướng mày: "Chị ở sau lưng chửi tôi không biết bao nhiêu lần, hôm qua còn cố ý đuổi tôi lên núi, chị tưởng tôi bỏ qua cho chị sao?"
Điền Kim Hoa cứng đờ cả người.
Sáng nay khi Lục Giai Giai vừa về, cô ta quả thực có hơi lo sợ, nhưng thấy đối phương im lặng lại tưởng mọi chuyện như cũ, nên mới không kiêng nể mà mò vào đây ăn uống.
Lục Giai Giai hít sâu, giọng càng lớn: "Cha, anh hai…"
Điền Kim Hoa suýt thì quỳ tại chỗ.
Người đầu tiên lao vào là anh tư Lục Nghiệp Quốc. Tính nóng như lửa, hơn cô một tuổi, từ nhỏ đã là “lá chắn” của em gái. Ai dám ức hiếp Lục Giai Giai, anh chắc chắn là người vung nắm đấm đầu tiên.
Vừa vào, ánh mắt anh đã trừng thẳng vào Điền Kim Hoa: "Em gái, sao vậy, ai bắt nạt em?"
Lời định nói ra của Lục Giai Giai nghẹn lại — anh tư vốn dễ nổi nóng, lỡ ra tay với chị dâu thì chẳng hay ho gì.
Cô bĩu môi: "Em không muốn nói với anh, em muốn nói với cha và mẹ."
Gương mặt nhỏ của cô vốn đã xinh xắn, dù hôm nay trải qua nhiều chuyện khiến sắc mặt hơi tái và mệt mỏi, nhưng sau một giấc ngủ, ánh mắt đã có chút sức sống. Đôi mắt to ươn ướt kia, nhìn thôi đã thấy xót xa.
Cha Lục vừa bước vào, đã thấy con gái út mặt mày tủi thân, đôi mày rậm lập tức sầm xuống, ánh mắt lạnh như băng quét qua Điền Kim Hoa đang cúi gằm, hai vai run rẩy:
"Sao thế?"
Lục Cương Quốc thoáng rùng mình, tim đánh thịch một cái. Anh ta biết, chuyện hôm nay vợ mình chắc chắn khó thoát liên can.
Lục Giai Giai chỉ thẳng vào Điền Kim Hoa, đôi mắt đỏ hoe:
"Cha, chị hai xông vào phòng con ăn sạch cháo, bánh trứng gà cũng bị chị ta ăn rồi."
"Cái gì?" Sắc mặt vốn trầm ổn của cha Lục lập tức kéo dài ra, hai tay chắp sau lưng, liếc sang Điền Kim Hoa, rồi lại nhìn nửa cái bánh trứng gà rơi lăn lóc trên giường đất. Hơi thở của ông nặng hẳn, từng nhịp như đè xuống.
Con gái ông chịu khổ đến suýt ngất, vậy mà vợ thằng hai còn trắng trợn giành phần ăn của em chồng.
Cơn giận của cha Lục khác hẳn mẹ Lục. Mẹ mà nổi nóng thì chửi đánh ngay, ầm ầm như sấm dậy; còn ông thì chẳng quát tháo nhiều, nhưng cách trừng phạt ngấm ngầm, đủ để người bị phạt sống dở chết dở.
Điền Kim Hoa sợ nhất là ông bố chồng này, vội vàng lí nhí:
"Cha, con sai rồi, con chỉ nếm chút đồ ăn của em gái thôi…"
"Không phải, cha ơi, chị ta vừa vào phòng còn không hỏi con lấy một câu đã trực tiếp ăn hết nửa bát cháo của con, bánh trứng gà cũng đã bị chị ta ăn một cái." Lục Giai Giai nhìn thẳng, giọng không kiêng nể: "Chị ta còn nói nếu như con dám tố cáo chị ta, chị ta sẽ cố tình nói xấu con trước mặt Châu Văn Thanh, khiến cả đời này con không thể gả ra ngoài được!"
Ánh mắt cha Lục sâu như đáy giếng, giọng trầm hẳn:
"Thằng hai!"
"Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ dạy dỗ vợ con tử tế." Lục Cương Quốc lập tức túm lấy áo Điền Kim Hoa, kéo thẳng ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, tiếng mẹ Lục vang ầm trong sân, kèm theo đó là vài tiếng rên nho nhỏ của Điền Kim Hoa.
Lục Giai Giai ngồi yên, không chút thương hại. Trong lòng cô lạnh lẽo vì nghĩ đến nguyên chủ — từ năm bảy mươi đến bảy ba, thời đó nhà khó khăn đến cùng cực, nguyên chủ nhiều lần dùng mối quen biết của mình mua lương thực cứu cả nhà khỏi đói.
Có lần vì muốn nhà còn miếng ăn, cô ta dùng cả nhan sắc, miễn cưỡng đi tiếp khách cùng mấy gã đàn ông mình chẳng ưa.
Đặc biệt, khi con gái thứ ba của Điền Kim Hoa – Tiểu Viên – vừa chào đời, trong thôn nhiều trẻ chết đói, nguyên chủ còn lấy phiếu lương và quan hệ, mua được một hộp sữa mạch nha. Hộp sữa lúc ấy quý hơn vàng, bình thường cơm còn chẳng đủ ăn, sữa mạch nha chỉ dám mơ. Tiểu Viên cũng nhờ hộp sữa ấy mà giữ được mạng.
Thế mà từ ngày đoàn văn công giải tán, Điền Kim Hoa lại bắt đầu ỷ thế bắt nạt nguyên chủ, hôm qua thậm chí còn gián tiếp hại chết cô.
Càng nghĩ, Lục Giai Giai càng thấy lạ. Nguyên chủ lúc nhỏ vốn chẳng ngoan hiền gì, vừa ích kỷ vừa bướng, vậy mà trong ba năm khó khăn nhất ấy lại bỗng dưng thay đổi, biết điều, chịu khổ, thậm chí vì cháu gái mà bỏ công bỏ sức mua sữa. Sau năm bảy ba, khi đoàn tan rã, cô ta lại quay về tính tình ngông cuồng trước kia, si mê Châu Văn Thanh đến mụ mị.
Cảm giác như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Không… phải nói chính xác, ba năm trong đoàn văn công, hành vi của nguyên chủ chẳng giống bản tính thật của cô ta chút nào.
Lục Giai Giai không muốn nghĩ thêm, thân thể yếu nhừ, đầu óc choáng váng, bèn tựa người vào tường nghỉ.
Cô vốn là người ưa nhìn, gương mặt trắng trẻo, mềm mại. Vừa rồi động tác hơi mạnh, gò má ửng hồng, tóc đen buông lơi trên vai, để lộ nửa bên cổ mảnh mai như cổ thiên nga, yếu ớt khiến người ta vừa xót xa vừa muốn chạm khẽ.