Giữa trưa oi bức, nắng ngoài kia hầm hập như thiêu, nhưng trong rừng sâu lại mát rượi. Tán cây rậm rạp che kín ánh mặt trời, dưới gốc còn phảng phất hơi ẩm lành lạnh.
Lục Giai Giai nằm ngửa trên nền đất, đầu óc mơ màng, trong trí óc bất chợt hiện lên vài mảnh ký ức lạ lẫm.
Một gã đàn ông cầm trứng gà của cô, mặt mày vênh váo nói:
"Lục Giai Giai, tôi chỉ coi cô là em gái, sau này cô đừng mặt dày mày dạn bám theo tôi nữa, tôi không thích cô."
"Tôi chỉ coi cô là em gái chứ không có suy nghĩ gì khác, đúng rồi, công việc của cô có thể nhường cho tôi làm vài ngày được không? Trời nóng quá, cơ thể tôi có hơi khó chịu."
…
"Ưm…" Cô tỉnh lại trong cơn đau đầu dữ dội. Từng dòng ký ức xa lạ như bị nhét mạnh vào não, khiến đầu óc cô choáng váng. Chớp mắt mấy lần, hình ảnh trước mắt mới dần rõ ràng.
… Chẳng phải cô vừa gặp tai nạn và đã chết rồi sao? Sao giờ lại xuất hiện giữa khu rừng nguyên sinh thế này?
Còn chưa kịp nghĩ cho ra lẽ, cô sững người khi thấy trên cánh tay mình có một con rắn đen. Con ngươi lập tức co rút.
Muốn kêu cũng không kêu được, cổ họng khô khốc như bị nhét đầy cát, tiếng chỉ khàn đặc, yếu ớt. Cả người đau nhức, chẳng cử động nổi.
Con rắn nhanh chóng lao đến cắn, cô hoảng sợ nhắm chặt mắt, nhưng chờ mãi vẫn không thấy cơn đau như tưởng tượng.
Hơi hé mắt, trước tầm nhìn xuất hiện một bóng người cao lớn.
Người đàn ông ngồi xổm, ánh mắt sắc lạnh. Trên người là bộ quần áo xám đen đã bạc màu, nửa thân trên lộ cánh tay rắn chắc, quần bó ở ống chân, mép quần còn rách một lỗ, dưới chân là đôi giày rơm cũ kỹ.
Con rắn quấn chặt lấy cánh tay anh. Cơ bắp nổi lên, mồ hôi chảy dọc theo từng đường gân khỏe khoắn. Ngón tay thô chắc kẹp chặt đầu con vật, đôi mắt đen láy lạnh lùng, bên thái dương có một nốt ruồi, giữa mày là nét cứng rắn u tối.
Lục Giai Giai ngây người nhìn anh.
Chỉ chốc lát, con rắn đã nằm bất động, rồi rơi khỏi tay anh. Anh cho nó vào cái gùi sau lưng, nét mặt vẫn dửng dưng, rồi quay sang nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt.
Dù trên mặt lấm lem bùn đất, nhưng từng đường nét vẫn tinh xảo, làn da trắng mịn, đôi mắt tròn long lanh xen lẫn hoảng sợ và tò mò. Chỉ thoáng nhìn cũng biết đây là cô gái được cưng chiều từ bé.
Người đàn ông liếc qua, rồi mặt lạnh quay đi.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng móc ngón tay vào ống quần anh, khẽ kéo lại, môi run run, giọng thều thào:
"Đừng đi, cứu tôi với…"
Bàn tay mềm mại áp lên chân, mang theo hơi ấm len vào da thịt.
Chân Tiết Ngạn khựng lại. Anh cúi đầu nhìn xuống.
Còn cô, không chịu nổi nữa, ngất lịm trong tiếng thở dốc.
Lần nữa mở mắt, cô nhận ra mình đang nằm trên lưng anh.
Vai anh rộng, cô nằm lên vẫn còn dư chỗ.
Đảo mắt nhìn quanh, cô thấy vẫn ở trong rừng. Không rõ vì ngại hay gì, anh đi rất thẳng, cố ý để cô không chạm sát người mình, nhưng chính vì vậy, cô lại thấy bấp bênh, như sắp trượt ngã.
Cố gắng ngẩng đầu, bàn tay cô đặt nhẹ lên vai anh để giữ thăng bằng, rồi vô thức nhích lên, vòng tay quanh cổ anh một cách yếu ớt.
Bước chân Tiết Ngạn lập tức khựng lại, hơi thở chợt nóng hơn. Trên lưng, thân hình mềm mại khiến toàn thân anh cứng đờ, chẳng biết phải làm sao.
Anh cúi mắt nhìn bàn tay trắng nõn đang ôm mình, rồi lạnh giọng:
"Thu tay về!"
Lục Giai Giai co rụt cổ, nghe lời thu tay về, nhưng cả người chông chênh như sắp rơi xuống.
Cô liền đổi thế, giả bộ nhún mình nép lại gần hơn, ngón tay khẽ túm lấy vạt áo anh.
Tiết Ngạn hít mạnh một hơi, hơi thở phả ra nóng và nặng, giọng trách móc vọng từ phía trước:
"Đừng lộn xộn, còn nhúc nhích nữa tôi sẽ ném cô lại đây!"
"… Tôi biết rồi." Cô vội đáp, sợ anh thật sự bỏ mình lại, nên ngoan ngoãn không dám động đậy nữa.
Một lát sau, trong lòng chợt nhớ ra, cô vẫn chưa biết tên người vừa cứu mình. Lục Giai Giai khẽ mở miệng:
"Anh tên là gì?"
Trong bụng đã tính sẵn, sau khi được cứu sẽ mua cho anh một bộ quần áo mới, rồi nhờ cha mình tặng thêm căn nhà khang trang.
Nghe câu hỏi, vai Tiết Ngạn chợt cứng đờ, ánh mắt lóe lên như con thú dữ bị khiêu khích:
"Lục Giai Giai, cô đang cố tình sỉ nhục tôi?"
"Anh… anh biết tên tôi?" Cô ngỡ ngàng, thở hổn hển hỏi lại.
"Lục Giai Giai, cô không cần diễn trò trước mặt tôi." Con ngươi anh tối sẫm, cánh tay khẽ căng, môi mím chặt thành một đường lạnh lẽo: "Thu suy nghĩ của cô lại."
Lục Giai Giai mấp máy môi tái nhợt:
"Gì cơ?"
Đúng lúc ấy, từ xa vọng lại tiếng gọi. Anh lập tức cúi xuống, đặt cô dưới tán cây.
"Anh sao vậy?" Cô ngước nhìn, ngơ ngác, dồn chút sức lực bấu lấy tay áo anh, giọng khàn đặc:
"Tôi đã nói gì sai sao?"
Tiết Ngạn hất tay cô ra, giọng trầm thấp:
"Tôi đã đưa cô ra khỏi núi sâu, cô cũng không cần giả bộ trước mặt tôi nữa. Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô, cũng sẽ không lợi dụng ép cô gả cho tôi. Cô không cần tìm cái chết giống như lần trước."
Lục Giai Giai chết lặng tại chỗ, còn chưa kịp hỏi cho rõ, thì bóng anh đã nhanh chóng biến mất.
Tiếng gọi mỗi lúc một gần. Từ xa, một người đàn ông trung niên mặc quần đen chạy tới, vẻ mặt mừng rỡ, vừa chạy vừa gọi:
"Mẹ, con tìm thấy em gái rồi, ở đây…"
Trong đầu cô thoáng lóe lên vài hình ảnh mơ hồ. Lục Giai Giai hé môi, giọng yếu ớt như chỉ đủ cho bản thân nghe:
"Anh cả…"
Không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy có thể dựa vào người trước mặt này. Cảm giác an toàn vừa kịp đến, ý thức cô lại chìm vào hôn mê.
Cách đó không xa, sau tảng đá lớn, Tiết Ngạn dõi mắt nhìn thiếu nữ được mọi người vây quanh. Ánh nhìn anh trầm hẳn xuống, rồi quay người rời đi.
Lục Giai Giai chìm trong cơn mê, bước vào cuộc đời của một người khác.
Bấy giờ là những năm bảy mươi, đất nước còn trăm việc ngổn ngang. Chủ nhân cũ của thân thể này cũng mang tên "Lục Giai Giai", sinh ra ở thôn Tây Thủy, trên có bốn anh trai, là con út được cưng chiều nhất nhà.
Cha mẹ cô ta đều là cán bộ, cha giữ chức đại đội trưởng thôn, mẹ tính tình chua ngoa, lại quen bao che người nhà. Từ nhỏ, "Lục Giai Giai" chưa từng chịu thiệt, thành ra tính khí kiêu căng, ngây ngô.
Vẻ ngoài cô ta xinh xắn tinh tế, mới mười hai tuổi đã lọt mắt xanh một tiền bối trong đoàn văn công, được đặc cách tuyển vào. Nhưng ba năm sau, khi đoàn giải tán, cô lại quay về thôn.
Từ đó, cô ta coi thường những người quanh năm cày cấy, lại mơ mộng cuộc sống hoa lệ, tao nhã của giới có học.
Vài năm trước, khi phong trào thanh niên trí thức về quê nở rộ, "Lục Giai Giai" say mê một người tên Châu Văn Thanh – dáng dấp thư sinh, nho nhã. Cô ta thường lợi dụng quyền thế của gia đình, để anh ta được phân công những việc nhẹ nhàng nhất, thậm chí còn lén dành phần lương thực của mình cho anh.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Châu Văn Thanh chưa từng chính thức đáp lại. Theo góc nhìn của Lục Giai Giai bây giờ, anh ta chẳng hề coi trọng nguyên chủ, chỉ mượn cô ta làm bàn đạp để kiếm lợi.
Nhưng nguyên chủ khi ấy lại mù quáng, đắm chìm trong mối tình si, trong mắt chỉ có mỗi anh ta.
Theo thời gian, bước ngoặt cuối cùng cũng đã tới…