Một mét tám với thể trạng vốn dĩ không thể nào đấu lại một mét chín khỏe mạnh, lỡ như Cù Dư Hoành thuận tay quăng cho một cú qua vai, e rằng lại phải quay về nằm viện. Giản Tri Húc muốn nhào tới ôm người, nhưng cảm giác bốc đồng ấy bị cậu kìm nén xuống.

Cậu bước đến cạnh Cù Dư Hoành, theo ánh mắt anh nhìn sang, dừng lại ở một cây tú cầu trắng đã héo rũ trong góc vườn.

“Đi rồi thì đừng quay lại nữa.” Không biết vì sao, Cù Dư Hoành bỗng dưng nổi giận với kẻ định bỏ đi.

Ở nơi tối tăm sâu thẳm suốt bao lâu, bỗng có một đốm sáng nhỏ xuất hiện, luôn ở bên bầu bạn cùng anh. Nhưng rồi một ngày, ánh sáng ấy lại vụt tắt, vậy thà rằng nó chưa từng tồn tại, anh còn dễ chịu hơn.

Nghe giọng điệu anh có vẻ tức giận.

 Giản Tri Húc vội biện giải:

“Anh đừng giận, tôi không đi đâu, tôi cũng chẳng nỡ đi. Đi rồi thì ai ăn sáng cùng anh, ai đưa anh đi làm, ai chờ anh về nhà?”

Giọng cậu nghiễm nhiên giống hệt một người vợ nhỏ nói năng khép nép, nghe cứ như nếu thiếu mình thì Cù Dư Hoành chẳng thể sống nổi.

Nhưng Cù Dư Hoành không hề bị lay động, giọng lạnh nhạt:

“Cái kiểu bám riết lấy Tần Tử An đừng mang ra dùng trên người tôi. Tranh thủ lúc còn sớm, cút đi.”

Không trách anh nổi giận, đừng nói Tạ Lan, ngay cả người mang dòng máu Cù gia cũng chưa bao giờ thật lòng đối xử với anh.

Giản Tri Húc bước tới trước mặt, vừa giải thích vừa dỗ dành:

“Không phải chiều nay tôi phải đi chụp quảng cáo sao? Vừa nghe tin anh đã về, tôi liền đổi lịch sang ngày mai.” Cậu còn thuận tiện oán trách một câu: “Tôi đâu có cách liên lạc với anh, bằng không đã gọi điện báo trước rồi.”

Cù Dư Hoành hừ lạnh:

“Đừng đánh trống lảng.”

Giản Tri Húc lập tức nghiêm mặt, nói dứt khoát:

“Không lảng sang chuyện khác, từ nay về sau anh đừng so sánh mình với kẻ ngốc kia, anh ta không xứng.”

Đôi mắt sáng trong của cậu kiên định mà dịu dàng, giống như mùi hương hoa còn sót lại trong gió, vô tình len lỏi mà chạm đến trái tim. Khuôn mặt lạnh lùng của Cù Dư Hoành cũng vì thế mà dịu đi đôi chút.

“Để chứng minh tôi không phải kẻ lì lợm bám dai, từ nay tiền thuê nhà để tôi trả.” Giản Tri Húc nghiêm trang cam kết, “Đợi lãnh lương là tôi nộp ngay.”

Cù Dư Hoành nhướng mày, giọng ghét bỏ:

“Dựa vào mức lương của cậu, trả nổi không?”

“Không đủ chứ sao.” Giản Tri Húc khổ sở, bắt đầu giơ từng ngón tay ra tính, “Tiền thuê nhà, tiền cơm, khoản nợ công ty, còn cả tiền cho hoa ba ba nữa…”

“Hoa ba ba là ai?” Cù Dư Hoành cau mày, giọng nặng nề, “Cha nuôi à?” Ai ở giới giải trí mà chẳng hiểu hai chữ “cha nuôi” này.

Giản Tri Húc ngấm ngầm vui sướng, nghiêng mắt trêu hắn:

“Ghen rồi hả?”

Ghen? Với Tạ Lan thì chưa từng, với Giản Tri Húc càng không. Cù Dư Hoành lạnh lùng đáp:

“Nghĩ nhiều quá.”

Giản Tri Húc lập tức nói liền:

“Nhưng hoa ba ba đối xử với tôi rất tốt, tôi hết tiền là tìm ông ấy, bao nhiêu cũng có.” Chỉ cần cậu thật lòng tin tưởng, chuyện tiền nong chẳng thành vấn đề.

“Cút về tìm hoa ba ba của cậu đi.” Cù Dư Hoành xoay người, sải bước dài vào trong nhà.

Giản Tri Húc vội đuổi theo, miệng còn la:

“Hoa ba ba đâu có cao bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng anh!”

Vào đến nhà, Cù Dư Hoành lập tức cầm điện thoại, nhắn cho trợ lý một tin:

【 Tra xem hoa ba ba là ai? 】

Một phút sau, trợ lý nhanh chóng trả lời ngắn gọn:

【 Một sản phẩm tín dụng thuộc cơ quan tài chính. 】

Đến bữa tối, Cù Dư Hoành không thèm liếc Giản Tri Húc lấy một cái, ăn xong liền lên thư phòng lầu hai.

Giản Tri Húc ở lại phụ dì Mai dọn dẹp, tiện miệng nhắc đến cây tú cầu ngoài vườn dường như khó chăm sống.

“Loại hoa tú cầu này còn phải xem phu nhân.”

Dì Mai thở dài, kể lại chuyện trước kia ở sân nhà cũ trồng đủ loại tú cầu, hoa nở vô cùng đẹp, mà phu nhân lại thích nhất. Có khi đại thiếu gia còn dẫn tiểu thiếu gia cùng nhau phụ trồng, cha con quấn nhau một hồi thành ra người đầy bùn đất, phu nhân chỉ có thể đứng bên cạnh lắc đầu bất lực.

Thì ra là vì lý do này.

Thu dọn xong, Giản Tri Húc nghiêm túc nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết. Pháo hôi như cậu vốn chẳng có nhiều đất diễn, chỉ đóng vai chất xúc tác tình cảm cho nhân vật chính. Ở bản gốc, cậu còn được giữ lại một mạng để sử dụng lúc cần, nhưng hiện tại đã khác, muốn giữ lấy cậu thì chẳng còn chỗ nào.

Cậu phải cẩn thận tính toán con đường kế tiếp.

Trước tiên là phải kiếm tiền trả nợ, quan trọng hơn hết, nếu muốn có thể đứng vững bên cạnh Cù Dư Hoành, cậu cần một sự tự tin và bản lĩnh tương xứng. Hiện tại, anh còn chưa có.

Sáng hôm sau, sau khi tiễn Cù Dư Hoành ra cửa, Giản Tri Húc lập tức gọi điện cho Triệu Bân.

Vừa bắt máy, câu đầu tiên của Triệu Bân là:

“Không có tiền cho cậu mượn đâu.”

Giản Tri Húc vội nói không phải đến vay tiền, mà muốn hỏi gần đây có công việc nào sắp xếp cho cậu không.

Chủ động mở miệng hỏi việc làm, khiến Triệu Bân thật sự bất ngờ. Trước đây, Giản Tri Húc kiêu ngạo vô cùng, mấy quảng cáo nhỏ hay tiểu hạng mục cậu ta đều khinh thường, thậm chí còn thường xuyên cho đối tác leo cây. Về sau công ty cũng mặc kệ, không giao việc nữa, cứ để cậu ta tự sinh tự diệt.

Bây giờ chính miệng đồng ý nhận việc, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Dù là hắc hồng (tai tiếng nhưng vẫn nổi tiếng) cũng vẫn là hồng. Huống chi công ty đang gây áp lực, yêu cầu trước khi hợp đồng hết hạn, Giản Tri Húc phải trả xong nợ.

Triệu Bân liền cho cậu một suất tham gia tiết mục xem mắt.

Giản Tri Húc nhìn sơ qua, có kịch bản sẵn, chỉ là vai phụ không quan trọng, hoặc nói trắng ra là diễn lại nguyên bản thân phận của mình, lấy đó làm đề tài để gây sóng gió, cọ nhiệt độ, kiếm lưu lượng.

Danh tiếng đã không thể rơi xuống thấp hơn nữa, nhưng Giản Tri Húc vẫn từ chối.

Triệu Bân bị chặn họng, tức giận nói:

“Chiều nay có một buổi xã giao, công ty tính để cậu đi, xem thử có thể nhận được vai nhỏ trong phim điện ảnh nào không, biết đâu còn cơ hội xoay người.” Trước khi cúp máy, anh ta còn dặn: “Đến lúc đó nhớ khéo léo một chút.”

Năm giờ chiều, Giản Tri Húc bắt taxi đến hội sở Nhã Tôn.

Thấy cậu bước xuống từ xe, Triệu Bân thoáng sững sờ, mắt trừng lớn.

Áo sơ mi trắng phối quần tây đen, cả người toát lên vẻ sạch sẽ, dứt khoát, khí chất thay đổi hẳn. So với bộ dạng tiều tụy tháng trước quả thực khác một trời một vực.

Giống như ảo giác quay ngược về năm năm trước, lần đầu tiên anh ta gặp Giản Tri Húc, một chàng trai trẻ tuổi dáng người cao ráo, cốt tướng đẹp, ngoại hình được công nhận mức độ cao. Không cần bất kỳ biểu cảm gì, chỉ cần chụp thoáng qua cũng đã mang sức hút cảm xúc, vô cùng thích hợp để lên màn ảnh rộng.

Ngày đó anh ta liếc mắt một cái liền chọn trúng, lập tức về báo công ty ký hợp đồng. Đáng tiếc, về sau Giản Tri Húc tự tay chôn vùi bản thân vì những mối tình mù quáng, mười con trâu cũng không kéo lại được.

Giờ đã chẳng còn cứu vãn, thì phải tranh thủ khi cậu vẫn còn chút giá trị để tận dụng, Triệu Bân cực kỳ hài lòng, mỉm cười:

“Hôm nay chuyện này chắc chắn thành công.”

Quần áo trên người quả thật là đồ Giản Tri Húc mặc từ lúc mới xuất đạo. Khi trở về dọn dẹp hành lý, tiện thể trả phòng, cậu phát hiện trong đống quần áo cũ vẫn còn vài bộ có thể mặc, liền mang theo.

Triệu Bân dẫn cậu đến phòng VIP. Trước khi vào, còn đặc biệt dặn dò:

“Lát nữa chú ý ánh mắt mà hành sự, ngàn vạn lần đừng có nổi tính khí.”

Bên trong phòng xa hoa rộng lớn, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc, Giản Tri Húc liếc qua, thấy trên bàn đã có bốn người, rượu thịt đã ngốn quá nửa, hiển nhiên câu chuyện cũng sắp tới hồi kết.

Triệu Bân đi đến chào hỏi, trò chuyện vài câu với một người đàn ông, rồi kéo Giản Tri Húc ngồi xuống.

Cậu vừa định kéo ghế gần cửa, đã bị người đàn ông kia gọi lại:

“Cậu ngồi đối diện.”

Chỗ trống đối diện là vị trí bên cạnh ghế chủ, trên ghế ấy là một người đàn ông trung niên bụng phệ, ánh mắt dâm tà từ khi Giản Tri Húc bước vào đã không rời khỏi.

Trước đây, cậu từng lăn lộn trong giới giải trí đến mức đạt giải ảnh đế, loại người nào mà chưa từng gặp qua. Vậy nên vẫn bình thản đi qua, ngồi xuống, im lặng quan sát.

Triệu Bân lập tức giới thiệu:

“Ngồi bên cạnh cậu chính là Trần tổng của tập đoàn Hâm Đỉnh, cũng là nhà đầu tư điện ảnh, tất cả vai nam chính phụ đều phải qua tay ông ấy quyết định.” Anh ta rót đầy một ly rượu trắng, thúc giục: “Nhanh, kính Trần tổng một ly.”

Cồn vốn gây hại cho dạ dày, nguyên chủ sau này cũng chết vì ung thư dạ dày. Thật ra việc cậu học nấu ăn cũng một nửa là để dưỡng dạ dày, chứ không phải hoàn toàn vì Cù Dư Hoành.

Nhưng có vài xã giao không thể tránh, huống chi hiện giờ cậu đâu còn tư cách từ chối tư bản.

Giản Tri Húc bưng ly rượu, lễ phép nói:

“Con kính Trần tổng một ly.”

Trần tổng cười lớn, ngửa đầu uống cạn, sau đó vỗ vai cậu:

“Người trẻ tuổi có tiền đồ, tôi cũng mời cậu một ly.”

Dưới sự thúc ép của Triệu Bân và những người khác, Giản Tri Húc lại uống thêm một ly nữa.

Sau sáu bảy ly, hơi men nóng hổi bốc lên, kèm theo đó là cơn bỏng rát dữ dội như lưỡi dao cắt ngang cổ họng, thiêu đốt trong dạ dày.

Đồ ăn trên bàn đầy dầu mỡ, dạ dày trống rỗng khiến cậu không sao nuốt nổi, chỉ im lặng không động đến đũa.

Trần tổng liếc nhìn, ánh mắt từ đôi chân dài trượt dần lên khuôn mặt tuấn tú, nghe Triệu Bân nói hợp đồng sắp hết hạn, liền cười niềm nở:

“Tiểu Giản, dưới trướng tôi có một công ty giải trí, cậu đến đó đi, muốn đóng phim gì thì tùy chọn.”

Bên cạnh có người mừng rỡ:

“Cậu đúng là gặp vận may rồi, Trần tổng lần đầu tiên chủ động mời người đó.”

Thiên hạ nào có bữa trưa miễn phí, Giản Tri Húc hiểu rõ quy tắc trong giới, nhưng cũng không tiện làm mất mặt ông ta. Cậu chỉ mỉm cười đáp:

“Tôi sẽ suy nghĩ.”

Triệu Bân vội vàng xen vào:

“Suy nghĩ gì nữa, có người muốn đã là may lắm rồi.”

Giản Tri Húc chỉ nghĩ đâm người, không nói lời nào.

Trần tổng cho rằng con cá đã mắc câu, lập tức trở nên lớn gan, cánh tay đặt lên lưng ghế sau Giản Tri Húc, ngón tay như có như không chạm vào bả vai cậu. Ông ta trần trụi nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn ở gần trong gang tấc, yết hầu khẽ nhúc nhích vài cái, tán thưởng:

“Cổ của cậu là đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

Dạ dày Giản Tri Húc cuồn cuộn như muốn nôn, cậu nắm lấy ghế định dịch sang bên phải, lại bị Trần tổng nhân cơ hội ôm chặt vai ngăn lại.

“Đừng đi mà.”

Giản Tri Húc không khách khí đẩy cái móng heo kia ra, lạnh giọng:

“Trần tổng, xin tự trọng.”

“Tự trọng?” Trần tổng cười âm hiểm, “Nói thẳng ra nhé, chỉ cần hôm nay cậu theo tôi, vai diễn này liền chắc chắn thuộc về cậu.”

Triệu Bân vội vàng chớp mắt ra hiệu cho Giản Tri Húc.

Nhưng Giản Tri Húc làm như không thấy. Đã nói đến mức này thì cậu cũng chẳng cần giả vờ, đứng bật dậy:

“Xin lỗi các vị, tôi có việc phải đi trước.”

“Cậu mà dám đi, đừng nói vai diễn, về sau trong giới cũng đừng mong có chỗ đứng.” Trần tổng uy hiếp, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.

Nếu đổi lại là người khác, chắc đã cúi đầu nhận lỗi, nhưng Giản Tri Húc chẳng chút sợ hãi, xoay người định rời đi.

Trần tổng chưa từng bị mất mặt đến thế, ánh mắt lóe lên, ý bảo người ngồi cùng bàn.

Một gã đàn ông lập tức chặn đường, Giản Tri Húc hỏi:

“Thế nào? Muốn dùng vũ lực à?”

Triệu Bân thấy tình thế không ổn, vội chen vào:

“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, Tiểu Giản, cơ hội này ngàn năm có một, qua rồi thì…”

“Bân ca, cái cơ hội nát này tôi chẳng cần, anh thích thì anh đi.” Giản Tri Húc lạnh lùng cắt ngang.

Triệu Bân giả vờ tươi cười, mặt mũi bỗng biến sắc, nghiến răng:

“Đừng quên cậu còn nợ công ty một khoản tiền.”

Giản Tri Húc hiểu ngay, công ty định bắt cậu đi gán nợ, cậu ném xuống một câu “Tiền tôi sẽ trả.” rồi đi thẳng.

Tên đàn ồn vội túm lấy vạt áo cậu không cho đi.

“Cậu phải ở lại bồi Trần tổng.”

Ánh mắt Giản Tri Húc trở nên lạnh lẽo:

“Chỉ sợ anh không có bản lĩnh đó.”

Lời chưa dứt, cậu đã dồn lực, bẻ gãy khớp tay đối phương, đồng thời tung cú đấm thẳng vào hàm dưới.

Tên kia lảo đảo lùi lại, trong miệng rớt ra một chiếc răng, không ai ngờ một người có vẻ gầy yếu như cậu lại ra tay nặng đến thế.

“Bắt lấy cậu ta!” Trần tổng quát lớn.

Trong phòng thuê lập tức loạn cả lên, tiếng bàn ghế va chạm, chén dĩa vỡ, tiếng chửi rủa hòa lẫn tiếng kêu la.

Giản Tri Húc ra đòn nhanh và tàn nhẫn, thân thể trẻ trung linh hoạt nên chiếm thế thượng phong. Nhưng hai tay khó địch nhiều người, cậu vẫn trúng vài đòn, song máu nóng trong người lại bị kích phát, quyền cước càng thêm mạnh mẽ, mỗi cú đánh đều chuẩn xác vào chỗ hiểm.

Trong lúc hỗn chiến, Trần tổng hoảng sợ tìm đường trốn, nhưng bị Giản Tri Húc túm lấy nồi lẩu cay trên bàn úp thẳng lên đầu.

Dầu đỏ cùng ớt cay chảy xuống, Trần tổng bị phỏng đến mặt đỏ bừng, tức giận gào:

“Phế cậu ta cho tôi!”

Triệu Bân sợ bị vạ lây, lén lút men theo cửa định chuồn.

Giản Tri Húc thấy anh ta mở cửa, tiện tay ném chiếc bát về phía đó.

Triệu Bân chẳng buồn nhìn, cuống cuồng lao ra, lại bất ngờ va phải một người đàn ông.

“Đồ—” Lời chửi vừa thốt liền nghẹn lại khi anh ta thấy gương mặt lạnh lùng của đối phương, Triệu Bân thầm kêu khổ, liên tục xin lỗi. May thay, người kia không để ý, chỉ lạnh lùng bước đi.

Trong phòng, bốn gã đàn ông cùng lúc vây lấy Giản Tri Húc.

Cậu hất tóc, khẽ xoay cổ tay, thở gấp một hơi, giọng lộ rõ sự bực bội:

“Lên hết một lượt đi.”

Nếu là cơ thể trước kia, mấy tên này chẳng là gì, nhưng thân thể hiện tại quá yếu, chẳng bao lâu cậu đã bắt đầu mất sức.

Một gã nhân lúc cậu phân tâm, đấm thẳng vào bụng.

Giản Tri Húc đau đớn, che bụng lùi xuống vài bước, nhưng ý chí kiên cường khiến cậu hít sâu, dựng thẳng sống lưng. Bất chợt, cậu cảm giác sau lưng va vào thứ gì đó.

Quay đầu, cậu chạm phải một đôi mắt đen lạnh lẽo.

Người đàn ông trong bộ tây trang chỉnh tề, bên cạnh có trợ lý, không biết đã đứng đó nhìn bao lâu.

Giản Tri Húc cong mắt cười, kinh ngạc hỏi:

“Anh… sao lại ở đây?”

Cù Dư Hoành nhìn cậu, tóc tai rối tung, khóe môi rớm máu, áo sơ mi bung ba cúc, lộ ra nửa lồng ngực. Trông thê thảm nhưng lại kiêu ngạo, nụ cười mang theo dã tính câu hồn.

Trần tổng đỏ bừng cả mặt, tức tối hét:

“Không liên quan thì cút ngay! Khống chế cậu ta đi, mười mấy triệu cũng trả, đêm nay tôi phải có được cậu ta!”

Một gã đàn ông biết rõ nhược điểm, nhắm thẳng bụng Giản Tri Húc tung quyền.

Nhưng nắm đấm chưa kịp chạm, đã bị một bàn tay mạnh mẽ chặn lại, bẻ răng rắc khớp xương, gã đau đớn hét thảm.

Cù Dư Hoành hất hắn ra, ra hiệu cho trợ lý.

Trợ lý tháo kính, nhét vào túi quần, rồi lao tới. Chỉ chốc lát, tiếng xương gãy lách cách vang lên, bốn tên lần lượt ngã gục trên sàn, r*n rỉ không ngừng.

Trần tổng sợ đến mềm chân, ngồi bệt xuống đất, trợ lý định phế ông ta luôn, nhưng Giản Tri Húc kịp ngăn lại.

Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Trần tổng, ánh mắt lạnh băng, nhặt gạt tàn trên sàn, giơ lên định nện vào chỗ hiểm.

Trần tổng run cầm cập, ướt cả quần.

“Lão dê già còn dám mơ ngủ với tôi? Về nhà soi gương lại đi, đỡ mất mặt.”

Giản Tri Húc buông gạt tàn, đi về phía Cù Dư Hoành, khôi phục nụ cười quen thuộc:

“Đi thôi, về nhà ăn cơm, tôi đói rồi.”

Nhưng mới bước được vài bước, trời đất quay cuồng, trước mắt cậu tối sầm, nháy mắt mất đi ý thức.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play