“Không biết bản thân là cái thá gì mà dám động đến người của Cù tổng, chán sống rồi à?”

“Đừng giả chết, đứng dậy!”

Tiếng quát chói tai khiến Giản Tri Húc đang nằm bệt dựa vào tường chậm rãi mở mắt ra, đối diện ngay một gương mặt dữ tợn như cái bánh nướng méo mó.

Cậu ngẩn ra vài giây, đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khách sạn. Ngay lúc còn đang mơ hồ nghi hoặc, một luồng ký ức xa lạ bất ngờ ập đến như thủy triều, trong đầu thoáng hiện ra từng mảnh hình ảnh khác nhau.

Chỉ một khắc, cậu liền hiểu ra mình đã xuyên sách.

Cuốn tiểu thuyết có tên《Bá Tổng Hung Hăng Sủng Thê》, một bộ đam mỹ cẩu huyết kể về hành trình tổng tài bá đạo công cùng đỉnh lưu minh tinh thụ, với mô típ kinh điển kiểu em chạy anh đuổi, em có chạy đằng trời cũng không thoát.

Còn cậu, chính là một trong những vai pháo hôi chuyên dùng để tăng vị cho tuyến tình cảm.

Nguyên chủ vốn là một sinh viên năm nhất, nhân dịp nghỉ hè đi tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng, bởi gương mặt nổi bật, cậu ta ngoài ý muốn được chọn debut. Những năm sau đó, tài nguyên coi như không tệ, tuy không đến mức đại bạo, nhưng trong dàn idol trẻ mờ nhạt thì cậu ta vẫn được xem là có chút tiếng tăm.

Thế nhưng từ khi gặp được nam chính công, cậu ta như não bị tình yêu ăn mòn, biến thành liếm cẩu, sự nghiệp tụt dốc không phanh, ngày ngày chỉ biết nghĩ cách bôi nhọ nam chính thụ để chen chân làm người yêu của công.

Đáng tiếc, tình yêu của người ta vốn là quan hệ trời sinh, ngày nào cũng tung hứng mấy màn “Anh không yêu em, em chết cho anh xem!”, “Anh hiểu lầm rồi, em thật sự không có!” đầy bi kịch. Làm gì còn chỗ cho kẻ thứ ba chen vào?

Huống hồ nam chính thụ còn mang thuộc tính vạn nhân mê, fan ca tụng cậu ta là “ngàn năm mới gặp một người khiến lòng rực lửa”. Ngay cả kẻ đối địch lớn nhất của công trong truyện, thiếu gia thừa kế tập đoàn Cù thị, một nhân vật ác bá nắm cả hắc bạch lưỡng đạo cũng si mê cậu ta đến tận xương tủy.

Mà nguyên chủ, chính là bị đại phản diện đó hành hạ đến chết. Chỉ vì muốn đoạt lấy nam chính công, cậu ta thuê người tập kích nam chính thụ trong buổi gặp mặt fan. Sau sự việc, đại phản diện bắt cóc cậu ta, dùng đủ loại tra tấn tàn nhẫn, vừa hóa trị vừa đánh đập, sống không bằng chết. Mãi đến khi bác sĩ tuyên bố không thể cứu, anh mới buông tay để cậu ta chết dần chết mòn, cuối cùng chỉ còn một bộ xương khô.

Một pháo hôi, minh tinh hết thời, não yêu đương, buff chồng chất quá hoàn hảo.

Giản Tri Húc vốn đã 30 tuổi, đường đường là ảnh đế, giải thưởng lớn nhỏ đều gom về tay. Ai ngờ chỉ vì lúc quay phim bị đạo cụ rơi trúng mà xuyên vào cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này? Cậu tuyệt đối không cho phép cái tình tiết não tàn ấy xảy ra trên người mình.

Chống tay vào tường đứng dậy, cậu phủi lại bộ âu phục nhăn nhúm, chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!”

Tên mặt bánh nướng kia dang tay chặn trước mặt cậu, lạnh lùng quát: “Cù tổng nói cậu phải ở đây, chờ tiệc cảm ơn fan kết thúc.”

“Tiệc cảm ơn fan?”

Giản Tri Húc cau mày lục tìm ký ức, đột nhiên bừng tỉnh, đây chính là mấu chốt đẩy nguyên chủ xuống vực sâu.

Khi nam chính thụ nhờ đại phản diện giúp tổ chức buổi tiệc cảm ơn fan, cũng chính tại sự kiện đó, hung thủ tập kích đã ra tay!

Không được, cậu phải ngăn cản chuyện này.

Giản Tri Húc vội vàng móc điện thoại trong túi, nhưng lập tức bị tên kia giật lấy, ném xuống đất rồi giẫm mạnh, màn hình tối đen.

Biết không thể đấu lại tên to con này, cậu chỉ còn cách viện cớ đi toilet để tìm lối thoát.

Một lát sau, Giản Tri Húc giả vờ hoảng sợ gọi người đàn ông kia bước vào, nhân lúc hắn vừa đi qua cửa liền nhanh tay đẩy mạnh, rồi lập tức lách ra ngoài, đóng cửa cái rầm. Cậu túm lấy giá treo quần áo bằng gỗ chặn ngang tay nắm cửa, nhặt chiếc điện thoại vỡ tan trên đất bỏ vào túi, tiện tay kéo luôn chiếc tạp dề của nhân viên gác cửa để ngụy trang.

Tầng một khách sạn, hội trường yến tiệc.

Fan đặt câu hỏi cho Tạ Lan:

“Khi quay bộ phim này, anh có được kỷ niệm hay thu hoạch gì đặc biệt không?”

Tạ Lan mỉm cười, đưa ra một câu trả lời rất chính quy, khiến fan vỗ tay rần rần.

Lại có người hỏi:

“Trong đời sống thật, chuyện tình cảm của anh có ngọt ngào như trong phim không?”

“Xin lỗi, hôm nay tôi không bàn đến vấn đề tình cảm cá nhân.”

Người đại diện lập tức nhanh mắt xen vào, khéo léo cắt ngang, “Đừng hỏi loại câu này nữa, hôm nay là sân khấu của ai thì mọi người tự hiểu. Thôi, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta bắt đầu chương trình bốc thăm đi.”

Lúc này, Giản Tri Húc đã thay bỏ bộ vest hồng nhạt, tẩy sạch lớp trang điểm trắng bệch như quỷ, cào rối tóc rồi vuốt ngược, vài sợi dài che khuất nửa khuôn mặt, ngụy trang thành nhân viên hậu trường. Cậu lặng lẽ đứng phía sau một máy quay cố định.

Thật ra, cậu chưa từng đọc hết bộ tiểu thuyết đam mỹ này. Chỉ là thỉnh thoảng người đại diện nhắc đến, nên cậu cũng biết sơ qua cốt truyện, nếu nhớ không nhầm, kẻ tập kích là nam, nguyên chủ đã thuê hắn ta trên mạng.

Ở đây fan nữ chiếm đa số, hẳn là dễ nhận ra, Giản Tri Húc vừa lợi dụng máy quay làm chỗ che chắn, vừa quan sát trong đám đông, tìm bóng dáng nam giới khả nghi, tìm được người lập tức len lén khống chế, tránh làm vai ác để ý.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong màn hình xuất hiện một bóng dáng cao lớn bước vào khung hình.

Người nọ dường như cảm nhận được ánh nhìn, lập tức xoay người, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía ống kính của cậu.

Giản Tri Húc ngẩn người trong chốc lát.

Ngũ quan người đàn ông kia sắc bén, giống đao khắc, cả người toát ra khí chất cứng rắn, đôi mắt đen hẹp lóe lên ánh sáng lạnh lùng, giống như báo đen đang rình mồi, chuẩn xác nhìn rõ mọi động tĩnh xung quanh.

Vệ sĩ bên cạnh khẽ hỏi: “Cù tổng, có chuyện gì sao?”

Cù tổng?!

Khoan đã, không ai nói với cậu rằng nhân vật phản diện khét tiếng trong truyện lại đẹp trai đến vậy chứ! Vest đen, giày da bóng loáng, dáng người cao ráo vững chãi, khí thế đàn ông cuốn hút đến thẳng tim cậu.

Nói thật, Giản Tri Húc vốn thích đàn ông, chỉ là trước kia mải lo sự nghiệp nên chưa từng nghiêm túc tìm hiểu ai, cũng chẳng có ai lọt mắt xanh.

Nhưng giây phút này, giống như trong tiểu thuyết lãng mạn, ánh đèn nhạt nhòa chiếu xuống, cậu chỉ cần quay đầu lại, liền thấy được người ấy.

Nhìn kỹ một lần nữa, cậu thầm nghĩ: Chỗ nào kém cạnh nam chính công chứ? Nghi ngờ nguyên chủ có phải mắt mù không, đi liếm sai người rồi?

Dù là nhất kiến chung tình hay vì thấy sắc mà động lòng, Giản Tri Húc đã hạ quyết tâm, một khi đã để mắt đến, chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua.

“Không được quay Cù tổng.” Vệ sĩ lập tức bước đến che ống kính.

Giản Tri Húc vội vã dời máy quay đi, trong lòng thầm trách mình vừa rồi nóng đầu, suýt quên mất nhiệm vụ chính là tìm hung thủ.

Bỗng nhiên, rầm!

Máy quay va vào người khác, Giản Tri Húc phản ứng nhanh, muốn đỡ lấy.

“Đừng chạm vào tôi.”

Một giọng nữ khàn đặc, chói tai như vịt kêu vang lên, chủ nhân giọng nói là một cô gái trang điểm đậm lòe loẹt, vội né tránh cậu.

Phản ứng dữ dội thế, chẳng lẽ trông cậu đáng sợ đến vậy sao?

Nhìn bóng lưng cô ta, Giản Tri Húc thấy bất thường, trong khi tất cả fan đều cầm ảnh chụp hoặc album chờ ký, duy chỉ có cô gái này hai tay đút túi quần.

Trong lòng cậu thoáng rùng mình, chẳng lẽ đây mới là hung thủ? Nhưng không phải hung thủ là nam sao?

Đúng lúc cậu còn nghi hoặc, cô ta đột nhiên dừng bước, hét lớn:

“Tạ Lan, mày đi chết đi!”

Nói xong rút ra một con dao găm sáng loáng, lao thẳng về phía Tạ Lan đang ký tặng fan.

Các fan chưa kịp hiểu chuyện gì, liền hoảng loạn hét chói tai, xô đẩy nhau lùi lại, Tạ Lan hoàn toàn không đề phòng, bị hất ngã xuống đất.

Chết tiệt! Giản Tri Húc vội vàng chen qua đám đông định xông lên ngăn cản, nhưng đúng lúc đó, lưỡi dao sáng loáng trong tay cô gái đã đột ngột đổi hướng…

Đợi chút, đi đâu vậy? Không phải muốn đâm vai chính thụ sao?

Chỉ thấy người phụ nữ kia đột nhiên đổi hướng sang bên phải, ánh mắt khóa chặt mục tiêu là người đàn ông cao lớn phía trước, không chút do dự vung dao nhọn đâm tới.

Khoảnh khắc nguy hiểm, Giản Tri Húc bước nhanh lên, chắn trước mặt người đàn ông ấy.

“Mẹ kiếp!”

Người phụ nữ chửi to, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một kẻ phá đám, liền rút dao chuẩn bị đâm vào lưng người đàn ông kia.

Cù Dư Hoành bắt lấy cổ tay cô ta, dùng lực mạnh bẻ ngược ra sau, người phụ nữ đau đớn buông dao, hung khí rơi xuống đất. Vệ sĩ kịp thời lao tới, nhanh chóng khống chế hai tay cô ta, ép xuống đất. Trong lúc giãy giụa, bộ tóc giả xoăn lớn rơi xuống, lộ ra yết hầu của một gã đàn ông.

Một luồng nóng hổi từ bụng trào ra, Giản Tri Húc cúi đầu nhìn, máu tươi đã thấm đỏ chiếc áo thun trắng. Thân thể mất kiểm soát, loạng choạng sắp ngã, giây tiếp theo liền được một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy.

Trong hỗn loạn, nhân viên công tác vội nâng Tạ Lan lên, bảo vệ phía sau, cậu ngẩng đầu chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng dần khuất xa.

Đau!

Chưa bao giờ trải qua loại đau đớn thấu xương như vậy, khuôn mặt Giản Tri Húc tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, hơi thở dồn dập.

Cậu cố gắng dùng tay ép chặt vết thương vẫn đang tuôn máu, từng giọt rơi xuống chiếc ghế da xa hoa.

Chẳng lẽ pháo hôi phải chết theo kiểu khác sao?

Không được! Cậu không thể chết một cách mơ hồ thế này.

Giản Tri Húc cắn chặt hàm răng, gắng gượng cử động cơ thể, nghiêng về phía lồng ngực rộng rãi trước mặt.

“Đừng nhúc nhích!”

Giọng nói trầm thấp, từ tính, dễ nghe đến mức khiến xương cốt run lên, cảm giác đau đớn dường như cũng dịu đi vài phần.

Giản Tri Húc ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt men theo đường nét hàm dưới sắc sảo của người đàn ông, môi khép lại gợi cảm, trong lòng lại dâng lên một loại xúc động muốn hôn.

Có câu nói: chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

“Anh lại gần chút, tôi có lời muốn nói.”

Cù Dư Hoành không hiểu, cúi đầu xuống.

“Cù Dư Hoành, người tôi thích… chính là anh.” Vừa dứt lời, Giản Tri Húc khẽ áp môi lên gò má tuấn tú của anh, để lại một nụ hôn vang dội.

Cù Dư Hoành: …… Này hung thủ chẳng phải cậu thuê à?

Tài xế phía trước hai mắt mở to, không nhịn được len lén nhìn qua gương chiếu hậu.

Thân mật nhạt nhẽo thì quá chán, phải mặn ngọt phối hợp mới đủ hương vị, Giản Tri Húc được một tấc lại muốn tiến một thước, “Anh cho tôi một nụ hôn kiểu Pháp đi, cho dù chết tôi cũng cam tâm.”

Cù Dư Hoành ngẩng đầu, nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp đang tựa trong ngực mình, trên đó như viết rõ bốn chữ lớn “dục cầu bất mãn”. Khóe môi anh hơi cong lên, nụ cười bất giác hiện rõ.

“Hôn tôi.” Giản Tri Húc chu môi, giọng đầy khẩn thiết.

Bình tĩnh!!!

Cù Dư Hoành tự nhủ, không thể so đo với một kẻ đang hấp hối.

Chưa kịp hôn, Giản Tri Húc lại định nói gì đó, vô tình động đến vết thương, giữa mày liền nhíu chặt.

“Câm miệng.” Giọng Cù Dư Hoành mang mệnh lệnh.

“Nghe lời anh, ai bảo tôi thích……” Giản Tri Húc liếc thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Không gian chợt yên tĩnh.

Tiếng thở dần yếu ớt, ý thức cũng dần mơ hồ, Giản Tri Húc khẽ nuốt một ngụm, lại thì thào: “Cù Dư Hoành, tôi thật sự thích anh.”

Âm thanh đứt quãng: “Tôi thề… nếu lừa anh, tôi sẽ chết không tử tế……”

Hàng mi dài khẽ chớp vài cái rồi từ từ khép lại, Giản Tri Húc ngất lịm đi, bàn tay che vết thương cũng rơi xuống bên người.

Cù Dư Hoành giữ chặt vết thương vẫn đang chảy máu, giọng trầm khàn thúc giục: “Chạy nhanh!”

Tài xế lập tức nhấn ga, xe lao đi như bão táp.

Trước phòng cấp cứu bệnh viện Minh Hoa.

Người đàn ông đứng chờ, hai bàn tay dính đầy máu.

Mùi máu tanh nồng nặc khiến ký ức phủ bụi trỗi dậy, đứa trẻ khóc gọi “Ba ba, mẹ mẹ……” Nhưng mặc cho anh gào khản cổ, họ vẫn không bao giờ tỉnh lại.

Một vị bác sĩ lớn tuổi bước đến: “Cù tổng, hay là để tôi đưa anh đi rửa sạch trước?”

Máu vẫn còn ấm, lòng Cù Dư Hoành hoang mang không rõ, bàn tay không kiềm chế được run rẩy. Rất lâu sau, anh mới khàn giọng đáp: “Đợi một chút.”

Khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc, nhưng không phải là không biết gì cả. Với năng lực của Minh Hoa, Cù Dư Hoành thừa sức hiểu rõ tình hình bên trong phòng phẫu thuật.

Dao nhọn đâm vào vùng dạ dày, người bị thương rơi vào tình trạng mất máu…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play