“Sờ đủ chưa?”
Tài xế rất thức thời, lập tức bấm nút hạ vách ngăn, cúi mặt, giả vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy gì, hoàn toàn che chắn mọi chuyện ở ghế sau.
Cù Dư Hoành hối hận, đáng lẽ không nên đỡ lấy Giản Tri Húc khi cậu ngã xuống, lại càng không nên bế lên xe, tốt nhất phải bỏ mặc ngoài đường cho tự sinh tự diệt mới phải.
Người này một giây trước còn mắng người khác là lão dê xồm, ngay sau đó hành vi lại thành ra như vậy là có ý gì?
Giống như một con lười, Giản Tri Húc bám dính lấy anh, bàn tay không yên phận vuốt ve khắp nơi trên người anh, chỗ này sờ, chỗ kia nắm, như thể đang tìm kiếm gì đó.
“Chưa đủ.” Ngàn năm mới có một cơ hội tốt thế này, chẳng lẽ không tận dụng, vậy cậu còn xứng là Giản Tri Húc sao?
Mấy phút trước cậu nửa thật nửa giả hôn mêc, thật là vì đúng là bị choáng, nhưng giả là ở chỗ chưa hề đến mức mất ý thức. Ảnh đế mà, dù có xây xẩm một chút cũng có thể diễn ra như thật.
Những chuyện này không quan trọng, quan trọng là hiện tại cậu đang tựa vào trong ngực người mình thích.
Khi sờ soạng, cậu phát hiện dáng người của Cù Dư Hoành cực kỳ hoàn hảo, bụng có tám múi, từng khối cơ đều chắc chắn, độ cong mượt mà, cảm giác khi chạm vào qua lớp áo sơ mi cũng khiến cậu hâm mộ đến muốn phát điên.
Mùi hương gỗ đàn hương hòa cùng tuyết tùng trầm tĩnh trên người anh len lỏi trong khoang mũi, vừa mạnh mẽ vừa sâu lắng, lại mềm mại dễ chịu, Giản Tri Húc thích đến nỗi vô thức dựa sát hơn.
“Có tin là tôi ném cậu ra ngoài không?” Cù Dư Hoành thực sự muốn dừng xe ngay bây giờ. Người này không chỉ động tay động chân mà còn cố tình kề sát môi vào cổ anh, chạm nhẹ, mang theo hơi lạnh, khiêu khích đúng điểm mấu chốt.
“Tin.” Giản Tri Húc đáp rất dứt khoát, nhưng trước khi bị quẳng ra, cậu nhanh tay kéo góc áo sơ mi của mình lên, để lộ bụng với vết bầm tím. “Chỗ này đau.”
Làn da trắng như tuyết, bên cạnh vết sẹo nhỏ do vết dao để lại còn có một mảng tím xanh loang rộng, trông vô cùng chói mắt.
Thế nhưng Giản Tri Húc lại chẳng hề có dáng vẻ đau đớn nào, còn cười cợt, khiến Cù Dư Hoành biết ngay cậu đang cố nhịn.
Nuôi dưỡng hơn một tháng, dù có là mèo hoang hay chó hoang cũng sẽ sinh ra tình cảm, huống hồ lại là một con người sống sờ sờ bên cạnh mỗi ngày, sắc mặt Cù Dư Hoành trầm xuống.
“Đánh không lại thì chạy.” Giọng anh mang theo một tia đau lòng khó nói thành lời. Nhưng ít nhất, anh có thể khẳng định, Giản Tri Húc trước mắt này hoàn toàn không giống với tư liệu mà anh đọc được.
“Được.” Giản Tri Húc gật đầu, rồi bỗng nói thêm, “Xin lỗi, đã làm anh bỏ lỡ khách hàng.” Khi giả vờ bất tỉnh, cậu nghe được cuộc trò chuyện giữa Cù Dư Hoành và trợ lý, biết rằng lẽ ra họ đến câu lạc bộ để gặp một khách hàng quan trọng.
Bệnh viện Minh Hoa.
Bác sĩ ở đây rất quen với Giản Tri Húc, mỗi lần kiểm tra đều đặc biệt cẩn thận. May mắn là cú đấm vào bụng không ảnh hưởng đến vết thương cũ đang hồi phục, cũng không gây tổn thương nội tạng. Những chỗ khác chỉ là thương ngoài da, bôi thuốc tiêu sưng một thời gian là ổn.
Bác sĩ còn dặn kỹ, tuyệt đối tránh ăn đồ kích thích dạ dày như chua cay, rượu mạnh và các loại thực phẩm khó tiêu khác.
Giản Tri Húc không ở lại bệnh viện mà cùng Cù Dư Hoành trở về nhà.
Dì Mai nhìn thấy vết thương trên mặt cậu thì hoảng hốt, Giản Tri Húc liền nói là do đóng phim sơ ý mà bị, rồi nhanh chóng trấn an bà, lại giả vờ đói bụng để đánh lạc hướng.
Sau bữa tối, rửa mặt xong, Giản Tri Húc cầm lọ thuốc mỡ, gõ cửa phòng làm việc của Cù Dư Hoành.
Bàn làm việc của Cù Dư Hoành rộng rãi, trên mặt bàn bày biện vô cùng gọn gàng. Một máy tính để bàn, một chiếc laptop, ngoài ra chỉ có duy nhất một ống đựng bút thủy tinh cùng vài tập văn kiện đang xem dở.
Giản Tri Húc tùy tiện ngồi xuống một bên ghế trống, kéo vạt áo thun rộng thùng thình lên.
Người này quả thật mặt dày, ai cho phép cậu ta ngang nhiên như vậy? Cù Dư Hoành không nhận lấy lọ thuốc mỡ cậu đưa qua.
Giản Tri Húc nhăn nhó: “Chỉ cần bôi ở vai thôi, nhưng tay tôi đau, không với tới.”
Khi đánh nhau sao không thấy kêu đau?
Cậu lại tiếp tục bào chữa: “Nam nữ khác biệt, buổi tối thế này tôi cũng ngại tìm dì Mai giúp, chỉ có anh mới có thể hỗ trợ.” Vừa nói vừa lắc lọ thuốc mỡ trong tay, ý bảo anh nhanh lên đi.
Cù Dư Hoành bất đắc dĩ, nhận lấy lọ thuốc mỡ, vặn nắp rồi lấy ra một ít, nhẹ nhàng thoa lên bả vai đã bầm tím.
Thân hình thanh niên hơi gầy, xương bả vai đối xứng nhô lên, trông như một đôi cánh nhỏ. Đường nét cốt xương lộ rõ mà không hề yếu ớt, trái lại mang vẻ đẹp lạ lùng.
Một lát sau, Giản Tri Húc khẽ hỏi: “Cù Dư Hoành, bọn họ có đến tìm anh gây rắc rối không?” Cậu đã nhìn thấy danh thiếp mà trợ lý để lại.
“Lo cho bản thân trước thì hơn.” Cù Dư Hoành bôi xong lưng, liền xoay người cậu lại.
Cũng đúng, làm đối thủ với nam chính, vai ác nào có thể dễ dàng chịu thua.
Giản Tri Húc chẳng hề câu nệ, ngậm vạt áo trong miệng, hai tay chống phía sau, để lộ trọn vẹn phần ngực rắn rỏi. Đôi mắt đào hoa long lanh ánh nước cong cong ý cười, quyến rũ đến mức không che giấu nổi.
Cù Dư Hoành nghi ngờ cậu cố ý, nhưng không có bằng chứng.
Giản Tri Húc cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh mắt nóng rực như sói đói đang nhìn con mồi.
Dù một lòng chỉ muốn bôi thuốc, nhưng Cù Dư Hoành vẫn không thể phớt lờ ánh mắt ấy, đành phải tăng tốc.
“Xong rồi, buông áo xuống đi.”
Giản Tri Húc buông vạt áo, còn oán trách: “Tôi cũng đáng giá năm chục triệu đó, anh thật sự không định nhìn thêm vài lần sao?”
“Nếu thật sự đáng giá năm chục triệu, sao cậu không chịu nhận?” Cù Dư Hoành biết cậu ta nợ nần chồng chất, lại chẳng có thông cáo nào. Với điều kiện ngoại hình của Giản Tri Húc, tìm một kim chủ chống lưng vốn không khó, trừ phi…
“Là vì Tần Tử An?”
Giản Tri Húc không vội phủ nhận, ngồi thẳng người, thong dong nói: “Tôi đã nói rồi, anh là người của tôi. Nói cách khác, tôi cũng là người của anh.”
Ngón tay thon dài nghịch ngợm trượt xuống cà vạt của Cù Dư Hoành, ánh mắt sâu thẳm, khẽ hỏi: “Anh có đồng ý không?”
Ánh mắt kia vừa chân thành vừa như say, khiến lòng người xao động.
Cù Dư Hoành cổ họng nghẹn lại, khẽ ho một tiếng: “Người của cậu gì chứ, tôi và cậu không có loại quan hệ đó.”
Giản Tri Húc cười ranh mãnh: “Chúng ta đêm nay liền làm chuyện vợ chồng, liền chẳng phải có quan hệ sao?” Nói rồi, cậu đưa tay tháo cà vạt anh.
Cù Dư Hoành lập tức bắt lấy đôi tay hư hỏng, ra lệnh: “Ra ngoài.”
Giản Tri Húc bĩu môi, buông tay, cầm thuốc mỡ đứng dậy đi ra. Nhưng trước khi tới cửa, cậu còn quay đầu lại, giọng tiếc nuối hỏi: “Qua thôn này rồi thì không còn cửa hàng nữa đâu, anh chắc chắn không cần thật sao?”
Không nhận được câu trả lời, Giản Tri Húc thấy tình thế không ổn thì chuồn mất, Cù Dư Hoành tức giận đến mức túm lấy ống đựng bút muốn ném theo.
Cửa vừa khép lại, anh mới buông ống đựng bút xuống, thở dài nhẹ nhõm, cà vạt trên ngực rối loạn, trái tim cũng bị khuấy động chẳng yên.
Mấy ngày trôi qua, không ai từ công ty liên hệ, Trần tổng cũng chẳng có động tĩnh gì báo thù. Ngược lại, ngoài dự đoán, cậu lại chờ được quảng cáo nệm bùng nổ.
Đây là sản phẩm nệm phòng chống vi khuẩn, đối tượng chủ yếu nhắm đến giới trẻ. Quảng cáo vừa tung ra, hình ảnh tươi sáng, trong trẻo và khí chất thuần khiết của cậu lập tức khiến khán giả mê mẩn. Thậm chí còn có người mua nệm về, tự quay lại cảnh hai người cùng nằm trên một chiếc giường, cắt ghép thành video ngắn rồi đăng lên mạng, tiêu đề là “Bạn giường, ai cướp được thì của người đó.”
Cơn sốt này vừa bùng lên đã được lan truyền khắp nơi, độ nóng liên tục tăng vọt, mgười qua đường không ngừng bàn tán: “Cậu ấy là ai vậy?” Chỉ trong vòng một phút, tin tức đã bị đẩy thẳng lên hot search.
Triệu Bân mãi đến khi nhận được điện thoại từ bên quảng cáo điện thoại mới biết chuyện, phía quảng cáo muốn nhân dịp này mượn sóng lưu lượng để hợp tác thêm một hạng mục khác. Về chuyện ở trụ sở, anh ta cũng không rõ Giản Tri Húc nghĩ thế nào, còn đang do dự không biết có nên liên hệ hay không.
Bên kia, Giản Tri Húc vừa mở xong đơn chuyển phát nhanh thì nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức hưng phấn gọi:
“Mau qua đây, tôi có quà cho anh!”
Trong phòng khách đặt một thùng giấy cực lớn, còn cao hơn cả Giản Tri Húc.
Cậu kéo Cù Dư Hoành lại, còn xoay người anh lại bắt quay lưng, giọng đầy thần bí:
“Phải để có cảm giác bất ngờ chứ.”
Cù Dư Hoành đứng yên không nhúc nhích, chỉ nghe tiếng sột soạt phía sau. Bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại phải phối hợp trò bất ngờ này với cậu.
Một lát sau, nghe Giản Tri Húc nói “Quay lại đi”, anh mới xoay người.
“Cộp cộp cộp!” Giản Tri Húc mặt mày hớn hở:
“Có phải rất bất ngờ không?”
Bất ngờ thì không thấy đâu, chỉ thấy kinh hoàng không ít.
Trước mặt anh là cả loạt gối ôm hình người, từng cái từng cái sừng sững đứng đó. Trên mặt gối in hình một Giản Tri Húc cười rạng rỡ, hàm răng trắng đều tăm tắp, nếu không phải gương mặt có giá trị nhan sắc cao thì nhìn chẳng khác gì một kẻ lỗ mãng.
Giản Tri Húc nhướng mày, thần thần bí bí nói:
“Còn có cái này càng bất ngờ hơn nha!”
Cậu xoay gối ôm sang mặt sau, lại “cộp cộp cộp”…
Mặt trước còn đỡ, mặt sau thì… khoan đã, quần đâu rồi?
Tấm gối in lại hình hôm đó cậu chụp quảng cáo với Vương Ba, áo sơ mi cố ý cài lệch một khuy, vạt áo ngắn nhất rủ đúng giữa hai chân, vừa khéo che phần nhạy cảm, gợi cảm đến mơ hồ. Trên mạng còn có dịch vụ đặt may riêng, căn cứ chiều cao mà in ra, cả mặt trước lẫn mặt sau đều có hình.
Giản Tri Húc nhét gối ôm vào tay Cù Dư Hoành, hoàn toàn không thèm quan tâm đối phương có muốn nhận hay không, tự mình nói hăng say:
“Sau này tôi đi công tác thì nó sẽ thay tôi ở bên anh, nhớ tôi thì ôm một cái.”
Ong ong ——
Điện thoại báo có tin nhắn chuyển khoản, giao diện hiển thị “Thanh toán thành công” cực kỳ bắt mắt.
Giản Tri Húc cầm lên vừa xem, WeChat chuyển khoản 10.000 tệ, ghi chú: “Thu nhập quảng cáo, trừ đi 40.000, còn thiếu công ty 620.000.”
Ơ, thế mà còn nỡ chuyển cho cậu một vạn, Giản Tri Húc lập tức bấm “Xác nhận nhận tiền”.
Vừa nhận xong, điện thoại Triệu Bân đã gọi tới, chẳng lẽ hối hận?
Giản Tri Húc bật loa, nhàn nhạt nói:
“Tiền đã nhận, tôi không trả lại đâu.”
Triệu Bân cười mỉa:
“Không bảo cậu trả, tôi có chuyện muốn thương lượng.”
Giản Tri Húc lạnh lùng:
“Hóa đơn trụ sở còn chưa tính xong, có gì thì nói đi.”
“Cái quảng cáo kia của cậu bùng nổ rồi đấy, khách hàng vừa gọi, nói muốn hợp tác tiếp. Họ muốn dùng ảnh của cậu để làm gối ôm, mua nệm tặng kèm gối.”
Giản Tri Húc đáp gọn:
“Không làm.”
Triệu Bân sững vài giây, rồi vội vàng nói thêm:
“Đối phương bảo giá cả có thể thương lượng tốt lắm!”
“Gối ôm này tôi chỉ làm riêng, không nhận.”
Cúp máy, Giản Tri Húc cong mắt nhìn Cù Dư Hoành, dịu dàng nói:
“Chỉ làm riêng cho anh thôi.”
Rõ ràng hai người chưa có quan hệ gì, nhưng lời này vừa thốt ra, giống như có một con chim nhỏ trong lòng anh bay loạn, ngứa ngáy khó tả.
Cù Dư Hoành mặt lạnh:
“Tại sao lại không mặc quần?”
Giản Tri Húc cúi đầu nhìn, thật ra rõ ràng cậu đang mặc, chợt hiểu ra:
“Áo sơ mi dài che mất thôi, còn có quần an toàn nữa. Yên tâm, không hớ hênh đâu.”
Câun còn cười hỏi:
“Có thích không? Đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho người mình thích đấy.” Tạm bỏ qua những hành vi của nguyên chủ trước đó, thì coi như lần đầu tiên.
Cù Dư Hoành nhiều năm rồi chưa từng nhận quà, liếc gối ôm một cái rồi ngượng nghịu đáp:
“Không thích.”
Giản Tri Húc chẳng những không buồn, còn nói thản nhiên:
“Vậy lần sau tôi tặng cái anh thích, cái này cứ tạm nhận đi.”
Cậu quay đi dọn rác, lúc quay lại thì phát hiện gối ôm đã bị mang lên lầu.
Ngày hôm sau, Triệu Bân lại gọi.
Có một nền tảng trực tuyến nhìn trúng độ hot từ quảng cáo nệm, muốn mời cậu tham gia chương trình, Triệu Bân lo anh từ chối, nên đơn giản nêu điều kiện, nếu nhận lời, khoản nợ của công ty sẽ được xóa sạch.
Điều kiện cũng không tệ, nhưng Giản Tri Húc không ngốc đến mức vội đồng ý. Trước tiên phải xem nội dung, chương trình trợ nông, mục tiêu khá tốt, nhưng vô lý là sao lại mời cậu? Thế là cậu hỏi thêm.
Triệu Bân cũng không giấu giếm, nói Tạ Lan cũng tham gia.
Thôi, đã tới nước này, lùi cũng không được.
Địa điểm ghi hình nằm ở Nghi Thành, cách Tân Thành hơn nghìn cây số, quay làm hai đợt, dự kiến kéo dài một tháng.
Buổi chiều ký hợp đồng xong ở công ty, Giản Tri Húc hớn hở trở về kể cho Cù Dư Hoành, còn nhân cơ hội tìm cách xin phương thức liên lạc.