Hôm sau.

Trên mạng bắt đầu lan truyền tin tức có một vụ fan của một minh tinh nổi tiếng trong lúc cảm ơn đã xảy ra sự cố gây thương tích. Thế nhưng khi vừa bấm vào đường link, trang web lại hiện thông báo toàn bộ bài viết đã bị gỡ xuống.

Công ty quản lý của Tạ Lan cũng không đưa ra bất kỳ tuyên bố chính thức nào, cứ như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra, chỉ là tin bịa đặt do anti-fan dựng lên.

“Đoạn video liên quan đã bị xóa hết, việc bồi thường cũng giải quyết xong, hung thủ hiện đang bị giam giữ, hắn một mực khẳng định Giản tiên sinh là người đứng sau, mục tiêu là Tạ tiên sinh, còn những người khác chỉ là vô tình bị thương.”

Mua hung thủ để tự làm mình bị thương, người này rốt cuộc có bao nhiêu ngốc?

Trong căn phòng bệnh cao cấp sáng sủa, Cù Dư Hoành lặng lẽ nghe trợ lý báo cáo về kết quả xử lý hậu quả.

Trợ lý bổ sung: “Tạ tiên sinh nói muốn đến thăm fan bị thương.” Hiển nhiên cậu ta cũng không biết người bị thương chính là Giản Tri Húc.

“Không cần.” Cù Dư Hoành thản nhiên đáp, “Thả người ra, đồng thời phái người theo dõi.”

“Rõ.” Trợ lý đặt tập tài liệu xuống bàn rồi rời đi.

Trên trang bìa góc phải là ảnh chứng minh nhân dân của một thiếu niên tuấn tú.

Người đang nằm trên giường bệnh kia gần như đã đạt đến vóc dáng trưởng thành, vóc người mảnh khảnh, đường nét thanh tú non nớt, chỉ là khuôn mặt thiếu sức sống, tái nhợt đến cực điểm.

Hôm qua, bác sĩ nói bệnh nhân có ý chí cầu sinh rất mạnh, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Dám mạnh mẽ hôn anh, còn thề thốt sẽ không tiếc tất cả chỉ vì thích anh, sống hơn hai mươi sáu năm, Cù Dư Hoành lần đầu tiên gặp kiểu người như vậy. Anh vươn tay cầm tập tài liệu lật xem.

Nửa tháng sau.

“Tôi muốn xuất viện.”

Sau mấy ngày bệnh viện bị làm loạn, cuối cùng bọn họ cũng phải báo cáo tình hình với vị chủ nhân có quyền quyết định.

Giản Tri Húc vén áo bệnh nhân lên, chứng minh vết thương đã hồi phục rất tốt, hoàn toàn có thể rời viện.

Minh Hoa là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở Tân Thành, ở đây cậu được chăm sóc chẳng khác gì con trai nhà tài phiệt, ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ ngon lành, thậm chí cân nặng còn tăng thêm vài ký, sắc mặt cũng hồng hào hơn hẳn.

“Sau khi xuất viện, tôi muốn ở nhà anh, chờ khi khỏi hẳn sẽ dọn đi.” Giản Tri Húc nói thẳng yêu cầu của mình.

Trước đây nguyên chủ ở ký túc xá công ty, nhưng do suốt ngày gây chuyện, lại còn khiến công ty nợ nần, cuối cùng bị đuổi ra ngoài. Hiện giờ chỉ thuê một căn hầm rẻ tiền, ẩm thấp đến mức người ở lâu cũng bị mốc meo, tuyệt đối không thích hợp để dưỡng thương.

Mặc dù lấy lý do dưỡng thương, nhưng thật ra nguyên nhân lớn nhất là từ sau khi tỉnh lại, Cù Dư Hoành chưa từng đến thăm cậu một lần. Nếu không nhân cơ hội này tiến gần nhân vật phản diện, vậy chắn dao kia chẳng phải phí công vô ích sao?

Hơn nữa, cậu vốn không chịu nổi cảnh nằm viện quá lâu. Cho dù nơi này xa hoa thoải mái đến đâu thì cuối cùng nó vẫn là bệnh viện, nơi gắn liền với sinh lão bệnh tử. Nhất là khi nghĩ đến nguyên chủ từng nằm đây hóa trị hơn một năm, sống dở chết dở, cậu càng thấy ghê sợ.

Giản Tri Húc ôm đầu gối, ngẩng mặt lên, trong hốc mắt long lanh nước, hàng mi dài khẽ rung, giọng nói đầy ủy khuất:

“Tôi sợ phải chết một mình trong bệnh viện.”

Có lẽ vì câu nói ấy khơi đúng dây thần kinh nào đó, hoặc chỉ đơn giản là xúc động thoáng qua, cuối cùng Cù Dư Hoành đồng ý để cậu xuất viện và chuyển đến biệt thự của mình.

Giản Tri Húc biết, căn biệt thự kia không phải nhà chính của Cù Dư Hoành, chỉ là một nơi ở riêng mà thôi.

Trong sách từng nhắc rằng, đại vai ác lúc nhỏ cha mẹ đều mất, lớn lên thành người vừa tàn nhẫn vừa cố chấp. Anh thậm chí từng bắt cóc Tạ Lan, muốn cưỡng ép người ta ở bên mình. Sau khi bị cự tuyệt, tinh thần ngày càng vặn vẹo, đến chết cũng chẳng bao giờ chạm tới được tình yêu chân chính.

Bước qua cánh cửa kia, Giản Tri Húc liền tự nhủ: Từ nay về sau, cậu nhất định phải chiếm trọn trái tim và thân thể của Cù Dư Hoành, dốc hết khả năng mà cho anh tình yêu đầy đủ nhất.

Một phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi ra đón, gương mặt hiền hòa, mỉm cười nói:

“Con là Tiểu Giản phải không? Đẹp trai thật đấy, cứ gọi dì là dì Mai.”

Dì Mai là bảo mẫu đã chăm sóc Cù Dư Hoành từ nhỏ, xem như người thật lòng quan tâm đến đại vai ác. Giản Tri Húc khẽ che vết thương, cúi người thật sâu:

“Chào dì Mai, sau này có lẽ sẽ phải làm phiền dì nhiều.”

“Đứa nhỏ này lễ phép quá.” Dì Mai ngắm nghía cậu, rồi hỏi:

“Hành lý của cậu đâu?”

Trên người Giản Tri Húc mặc vẫn là bộ quần áo trợ lý của Cù Dư Hoành mua cho:

“Vài hôm nữa con sẽ về lấy.”

“Được rồi, trong nhà những đồ sinh hoạt cơ bản đều chuẩn bị sẵn cả, có gì cần thì cứ nói với dì.” Dì Mai đã sống ở Cù gia hơn nửa đời, nhưng chưa từng thấy Cù Dư Hoành dẫn ai về. Sự xuất hiện của Giản Tri Húc khiến căn nhà bỗng trở nên ấm áp có sức sống, bà cảm thấy vô cùng vui.

Cù Dư Hoành thay giày, liếc nhìn cậu:

“Đi theo tôi lên lầu.”

Trong thư phòng lầu hai.

“Người kia có phải do cậu phái tới?”

Cù Dư Hoành ngồi trong ghế da, hai tay đan vào nhau, khuỷu tay đặt trên bàn làm việc, đôi mắt sắc bén gắt gao khóa chặt Giản Tri Húc:

“Mục đích của cậu là gì?”

Hung thủ nam giả trang nữ, trong lúc nằm viện Giản Tri Húc đã lén tra lại hồ sơ xác nhận, nguyên chủ từng thuê người ra tay, mục tiêu là Tạ Lan, định để lại vết sẹo hủy dung. Nhưng hôm đó hung thủ rõ ràng lại lao về phía Cù Dư Hoành. Nói đến nguyên chủ, cậu ta vốn không có gan đó, động cơ cũng chẳng hợp lý, cậu nghĩ ra được thì Cù Dư Hoành tất nhiên cũng hiểu.

Còn về tên hung thủ, Giản Tri Húc hoài nghi không phải kẻ đã liên lạc trên mạng, căn cứ vào đoạn tin nhắn cò kè mặc cả, rất có thể nguyên chủ bị lừa.

Giản Tri Húc dứt khoát phủ nhận:

“Không phải tôi.”

Kết hợp với việc tin tức cậu bị thương đã bị phong tỏa, không hề bị Tạ Lan đem ra truyền thông, trong này khẳng định có uẩn khúc. Cậu còn nói thẳng:

“Hung thủ ở đâu? Tôi có thể đối chất trực tiếp với hắn.”

Cù Dư Hoành im lặng nhìn cậu. Đôi mắt kiên định, gương mặt không hề đổi sắc, không giống đang nói dối.

Giản Tri Húc nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên bàn, ánh mắt thẳng tắp nhìn sâu vào mắt anh:

“Mục đích của tôi chính là anh, tôi chắn dao chỉ vì thích anh.”

“Cù Dư Hoành, tôi đã xác định rồi, anh chính là người của tôi. Những kẻ khác tôi đều không để vào mắt, còn ann, tốt nhất cũng nên giống tôi.”

Hàng mi dài khẽ hạ xuống, đôi mắt trong trẻo như thủy tinh đen lấp lánh, vừa chân thành vừa bá đạo.

Cù Dư Hoành ngả người ra ghế, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo:

“Cậu lấy đâu ra tự tin ấy?”

“Vì tôi thích anh.” Giản Tri Húc nhàn nhạt đáp, ngồi nghiêng lên bàn, hai chân bắt chéo lắc lư, thản nhiên:

“Anh không tin cũng không sao, tôi sẽ chứng minh.”

Cù Dư Hoành hạ giọng cười lạnh:

“Thế còn Tần Tử An, cậu bỏ được?”

“Thằng ngốc đó, ai thích thì cứ việc.” Giản Tri Húc lập tức tỏ vẻ chán ghét, rồi lại bổ sung:

“Anh ta với Tạ Lan mới thật sự xứng đôi.”

Ánh mắt Cù Dư Hoành lập tức tối lại, bầu không khí dần căng thẳng, xen lẫn mùi nguy hiểm.

Giản Tri Húc khéo léo đổi đề tài, thu lại khí thế, từ trên bàn nhảy xuống:

“Tôi đi giúp dì Mai nấu cơm.”

Tục ngữ có câu, muốn giữ được trái tim đàn ông thì phải nắm chắc cái dạ dày của anh.

Trong thời gian dưỡng thương, Giản Tri Húc vẫn luôn theo dì Mai học nấu ăn. Cậu học rất chăm chỉ, từ các món hấp, xào, hầm, nướng, chiên đơn giản đến những món cầu kỳ hơn cũng đều làm ra hồn.

Ngay cả dì Mai cũng phải khen cậu thông minh, có khiếu nấu nướng.

Ngoài chuyện bếp núc, hằng ngày cậu còn dành thời gian học tập.

Mỗi lần Cù Dư Hoành trở về đều thấy Giản Tri Húc ngồi phòng khách xem kịch hoặc phim, giống như luôn chờ anh. Bất kể anh về khuya thế nào, chỉ cần thấy người bước vào cửa, cậu sẽ lập tức tiến tới ân cần hỏi:

“Anh về rồi à? Có mệt không? Ăn gì chưa? Muốn uống gì không?”

Nếu bảo cậu phiền, thì cậu cũng biết chừng mực, không bao giờ bám riết lấy. Sáng sớm, cậu chỉ lặng lẽ ngồi cùng ăn sáng, rồi tiễn anh ra cửa.

Thấm thoắt hơn mười ngày trôi qua.

Chiều nay, khoảng hai giờ, Cù Dư Hoành đi công tác ba ngày mới trở về. Từ huyền quan bước vào phòng khách, anh lại không nghe thấy giọng trong trẻo thường ngày vang lên chào đón.

Hôm nay sau bữa trưa, dì Mai trở về phòng nghỉ ngơi, Giản Tri Húc rảnh rỗi đến phát chán, nhớ ra chiếc điện thoại nứt màn hình, bèn lấy ra sửa sang lại. Vừa khởi động máy, tin nhắn như muốn oanh tạc, phải mất vài phút mới dừng lại, trong đó nhiều nhất là từ người đại diện Triệu Bân.

Cậu mở một đoạn ghi âm mới nhất, giọng đối phương nổi giận đùng đùng:

【 Thằng nhãi con chết tiệt kia biến đâu mất, điện thoại tin nhắn không thèm trả lời, muốn chết thì cũng phải kêu lên một tiếng chứ. 】

Chết rồi thì còn mở miệng kiểu gì?

Nghe tiếp, đại khái là công ty vừa cực khổ tranh thủ cho cậu một hợp đồng quảng cáo, bắt cậu nhanh chóng tới quay, nếu không sẽ phải tự bỏ tiền bồi thường.

Vừa nhắn lại xong, Triệu Bân đã gửi liên tiếp mấy đoạn ghi âm chửi rủa.

Giản Tri Húc tìm một bài viết #Nam 35 tuổi tính tình nóng nảy, mắc ung thư vú không chữa trị qua đời#, chia sẻ xong liền tắt máy.

Hiện tại cậu đã rơi vào cảnh ba không: không trợ lý, không xe, không chuyên viên tạo hình. Hơn một tháng nay cũng chẳng có quản lý, hợp đồng lại sắp hết hạn, phía công ty cũng chẳng có ý định gia hạn.

Cậu để lại cho dì Mai một mảnh giấy rồi tự gọi xe ra ngoài theo định vị.

Xe chạy hơn bốn mươi phút mới tới địa điểm quay.

Vừa bước vào studio, liền nghe tiếng một người đàn ông mỉa mai:

“Ai da, ngôi sao đỉnh lưu khó mời quá, còn tưởng hôm nay lại bùng nữa cơ!”

Đạo diễn Vương Ba từ sớm đã nghe nói Giản Tri Húc ưa sĩ diện, thường chơi trò bệnh ngôi sao dựa hơi lưu lượng. Nếu không phải vì giá cát-xê của cậu rẻ, ông ta cũng chẳng thèm hợp tác, chỉ biết nuốt giận chịu đựng.

Giản Tri Húc vội bước lên, lễ phép nói:

“Xin lỗi, vừa rồi có chút việc nên chậm trễ, tôi sẽ nghiêm túc quay chụp, làm phiền ông rồi.”

Thái độ thành khẩn lễ độ khiến Vương Ba cũng khó làm căng thêm, chỉ hối thúc cậu nhanh đi hóa trang.

Cậu gõ cửa phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm đang cúi đầu sắp xếp đồ, thấy cậu bước vào ngồi xuống, liền dùng lược chải nhẹ mái tóc trước trán.

Tóc khẽ hất, lộ ra vầng trán nhẵn bóng đầy đặn.

Người trang điểm vừa cầm lọ kem nền, quay đầu liếc sang liền sững sờ.

Trong gương hiện ra một gương mặt nam thanh niên tuấn tú, làn da trắng mịn tinh tế, khí chất trong sáng, thanh tân sạch sẽ, sao lại hợp với lớp son phấn nặng nề mà cô từng quen dùng cho các nghệ sĩ khác được?

Giản Tri Húc cong mắt cười:

“Làm phiền cô rồi.”

Cô giật mình lấy lại tinh thần, dứt khoát bỏ lọ kem nền,

“Giản lão sư, tôi chỉ tô chút son môi cho anh là được, thêm phấn lại thành tục khí mất.”

“Cảm ơn.” Cậu mỉm cười, nụ cười vẫn ấm áp như cũ.

Cô ngẩn người, thầm nghĩ cậu thật sự chẳng giống lời đồn là xảo quyệt, khó chiều.

Trang điểm xong, cô bắt đầu tạo kiểu tóc, tóc cậu hơi dài, cô đơn giản thổi phồng, để xõa tự nhiên.

Đã từng là ảnh đế, Giản Tri Húc quen thuộc với vô số quảng cáo thương hiệu lớn. Đối với loại quảng cáo nhỏ này, cậu nhanh chóng nhập vai.

Cậu nằm nghiêng trên giường, đôi mắt đào hoa khẽ mở, khóe môi vương chút ý cười nhàn nhạt, ngón tay thon dài vuốt nhẹ tấm nệm, cả người tỏa ra vẻ lười biếng mơ màng.

Vương Ba nhìn đến ngây người, đây… là Giản Tri Húc sao?

Theo tin đồn, chẳng phải cậu chỉ biết tự tìm góc quay, cố tình tỏ ra soái khí, khiến khung hình đầy dầu mỡ, nặng nề như B-king sao?

Kinh ngạc thì có, nhưng dù sao cũng là đạo diễn chuyên nghiệp, Vương Ba nhanh chóng bắt nhịp.

Quay một lúc, ông xem lại màn hình vẫn thấy thiếu chút gì đó, với gương mặt khí chất như vậy, hẳn phải khai thác tốt hơn.

Giản Tri Húc dường như đọc được suy nghĩ qua ánh mắt ông, chủ động đề nghị:

“Đạo diễn, hay là tôi thay đồ ngủ rồi chụp thêm một cảnh?”

Tiến độ nhanh hơn dự đoán, thời gian còn dư dả, lại không hài lòng lắm, Vương Ba gật đầu đồng ý.

Khi Giản Tri Húc bước ra, toàn bộ nhân viên đều sững sờ.

Sơ mi trắng cố tình cài lệch một khuy, cổ áo hé mở để lộ xương quai xanh cân xứng rõ nét, phối với quần dài lụa màu be rộng thùng thình, trong vẻ lười nhác lại toát thêm một phần gợi cảm.

Đến lúc bộc lộ trình độ thật sự, cậu nằm lại trên giường, ngái ngủ lười biếng, rồi ngồi dậy vươn vai, ngáp khẽ, cả người phủ đầy dáng vẻ mông lung nửa tỉnh nửa mê.

Vương Ba nhạy bén bắt được từng khoảnh khắc đẹp nhất của cậu, ngay cả trợ lý ánh sáng cũng cảm nhận được sự tập trung nghiêm túc của đạo diễn.

Ông còn muốn chụp thêm, liền chỉnh ánh sáng rồi bảo:

“Chậm rãi đứng dậy, đi ra mép giường rồi ngã xuống.”

Giản Tri Húc lập tức hiểu ý, trần chân trắng muốt bước đến bên giường, rồi như đang tắm trong ánh nắng ban mai, ngửa người ngã xuống tấm nệm.

Hình ảnh thanh niên thuần khiết hòa vào chiếc nệm trắng tinh, đem lại cảm giác trong trẻo, sạch sẽ, thoải mái, đúng tinh thần thương hiệu đang muốn quảng bá: sạch khuẩn, thoáng mát.

“Mẹ nó…” Vương Ba thầm rủa, ai tung tin Giản Tri Húc xuống cấp, sa đọa vậy? Người ta vừa gợi cảm vừa thuần khiết, tự nhiên đến mức không có thực lực thì sao làm được?

Theo đúng kịch bản, quay thêm vài cảnh bổ sung, quảng cáo thuận lợi kết thúc.

Ánh mắt khinh thường ban đầu của Vương Ba đã biến thành ngưỡng mộ, giọng điệu cũng mềm hẳn, cách xưng hô thay đổi:

“Giản lão sư, cậu giấu nghề đấy à?”

Nếu là nguyên chủ, hẳn đã sướng bay đến tận mây xanh, nhưng Giản Tri Húc chỉ bình thản, hào phóng đáp:

“Có lẽ là vận may gặp được Bá Nhạc, hy vọng sau này có cơ hội tiếp tục hợp tác với đạo diễn Vương.”

Dù sao Vương Ba cũng có chút tiếng tăm trong giới, giữ lại đường lui cho mình là điều khôn ngoan.

Nghe thế, Vương Ba mừng rỡ cười tươi:

“Nhất định, nhất định.”

Trước khi rời đi, Giản Tri Húc còn nhờ ông chụp giúp mấy tấm ảnh cá nhân, copy sang điện thoại mình.

Khi cậu trở về biệt thự, vừa thay giày, ánh mắt liếc thấy trong tủ một đôi giày da bóng loáng. Cậu xỏ dép lê chuẩn bị lên lầu, tiện chào dì Mai đang bận rộn trong bếp.

Dì Mai chỉ về phía sau vườn.

Cậu lập tức hiểu ý, mỉm cười nói “Cảm ơn dì Mai”, rồi đổi hướng đi.

Sau biệt thự, trừ hồ bơi ra thì là bãi cỏ rộng ít nhất năm trăm mét vuông, chỉ đặt duy nhất một chậu hoa.

Dưới ánh chiều tà, bóng dáng người đàn ông mạnh mẽ bị kéo dài, thoạt nhìn có chút cô đơn.

Trong khoảnh khắc ấy, Giản Tri Húc bỗng muốn từ phía sau ôm lấy anh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play