Lạc Hi chạy nhanh vào trường, kịp bước vào lớp 12/2 trước khi chuông vào học vang lên.

​Trong lớp không có giáo viên, trên bảng đen viết mấy chữ lớn "Tự học". Dưới đó, một vài hàng bàn có lác đác vài học sinh, đếm đi đếm lại cũng không đủ hai bàn tay.

​Lạc Hi vừa vào, mọi người ngước lên nhìn cô rồi lại tiếp tục việc của mình. Chỉ có hai bạn học tỏ ra vui mừng, nhiệt tình vẫy tay gọi cô.

​Đó là hai người bạn ngồi sau cô, đã là bạn cùng lớp được ba năm, có quan hệ khá tốt với nguyên chủ.

​Lạc Hi biết điều đó qua trí nhớ, đi đến ngồi xuống.

​Cô bạn ngồi sau lập tức đẩy cậu bạn ra, sốt sắng kéo tay Lạc Hi hỏi: "Lạc Hi, cậu không phải bảo về nhà không đến nữa sao, sao hôm nay lại đến vậy?" Nói rồi, cô liếc mắt nhìn sang cậu bạn thân từ nhỏ, người bỗng trở nên rụt rè khi thấy Lạc Hi.

​Lạc Hi cảm nhận được sự "đề phòng" tinh tế của cô bạn, theo bản năng rụt tay lại và đáp: "Mình chỉ đến xem thôi, giáo viên đâu rồi?"

​"Không còn tiết học nào nữa, giáo viên có thể đang ở văn phòng, hoặc cũng có thể ra ngoài rồi."

​Câu này là do cậu bạn ngồi sau nhanh nhảu trả lời. Ánh mắt cậu ta nhìn Lạc Hi lấp lánh, khuôn mặt thư sinh ửng đỏ.

​Cô bạn kia oán trách lườm cậu ta một cái, rồi lại nắm chặt tay Lạc Hi, dứt khoát hỏi: "Lạc Hi, sau này cậu có dự định gì? Chuẩn bị tìm việc, hay tìm đối tượng? Bây giờ công việc khó tìm lắm, hay là nhân lúc tuổi còn trẻ, tìm một người để kết hôn đi!"

​Lạc Hi: "... Cái quái gì thế, đến trường thôi mà cũng bị bạn học hối thúc kết hôn à?"

​Hối thúc thì cũng chẳng đến lượt cô đâu, em gái à, thật là "chuyện chó mèo" lo chuyện bao đồng.

​Lạc Hi lần nữa giật tay ra khỏi bạn mình, không định phí thời gian ở đây nữa. Cô nghĩ, thời gian này thà đi tìm giáo viên còn hơn.

​Nghe bạn thân nói, mặt cậu bạn đã đỏ như mông khỉ. Lấy hết dũng khí, cậu ta lắp bắp nói: "Lạc... Lạc Hi này, cậu thấy... thấy tớ thế... thế nào?"

​Phản ứng đầu tiên của Lạc Hi là ngơ ngác: "Cái gì thế nào?"

​Cậu bạn lúng túng: "Thì... thì nếu tìm đối tượng, cậu xem... xem tớ có được không?" Rồi càng nói càng trôi chảy: "Lạc Hi, thật ra tớ đã thích cậu từ lâu rồi, ba năm cấp ba tớ vẫn luôn ngồi sau âm thầm dõi theo cậu. Nhà tớ còn có một suất công việc tạm thời nữa, nếu cậu đồng ý hẹn hò với tớ..."

​Những lời sau đó đều không cần nói ra, ai cũng hiểu.

​Lạc Hi: "... Hay thật, đúng là tình duyên của nguyên chủ đây mà."

​Nếu "cô ấy" ở đây, có lẽ sẽ rất vui và có thể sẽ đồng ý. Nhưng thật tiếc, người ở đây là cô. Đối phương không phải gu của cô, hơn nữa lại còn có cái đuôi là cô bạn thân kia nữa, thực sự không phải lựa chọn tốt để làm người yêu.

​Vì vậy, cô chỉ có thể lắc đầu từ chối.

​"Xin lỗi, chúng ta không hợp."

​"Không... không sao."

​Mắt cậu bạn đã đỏ hoe, nhưng vẫn cố giữ vẻ lịch thiệp. Cô bạn thân thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Hi, hận không thể lao tới cắn xé cô.

​Cậu bạn ngăn lại, cô bạn kia nhân cơ hội lao vào lòng cậu ta òa khóc: "Cậu ấy từ chối rồi mà cậu vẫn còn bênh vực cậu ấy sao? Với cả công việc kia, dì nói là dành cho tớ mà, hu hu hu."

​Cậu bạn thành thạo lau nước mắt cho cô bạn, thẳng thừng sửa sai: "Mẹ tớ nói là dành cho con dâu tương lai, không phải đặc biệt cho cậu."

​Cô bạn khựng lại, nước mắt lập tức tuôn rơi, giây tiếp theo hét lên.

​Lạc Hi đã ra khỏi lớp rồi, vẫn còn nghe thấy tiếng cô bạn gào thét, lay mạnh bạn trai: "Á á á, cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi! Cậu thật là vô lý!!"

​Cô lắc đầu, bỏ lại cặp "oan gia ngõ hẹp" phía sau, đi đến văn phòng tìm giáo viên.

​Vừa lúc giáo viên đi công việc về, cô tìm đến và hỏi: "Thưa cô, nếu em muốn thi đại học, cần ôn những sách gì ạ?" Nếu không, cô cũng chẳng biết nên ôn sách nào, tập trung vào điểm gì, mất công lãng phí thời gian.

​Cô giáo nhìn cô một lượt, thành thật nói: "Lạc Hi này, với nền tảng của em, cô không khuyên em thi đại học."

​Lạc Hi ngượng: "Vâng, nguyên chủ là một học sinh kém, cô cũng không quá thông minh, vừa xuyên đến đã muốn thi đại học có hơi mơ mộng hão huyền."

​Nhưng ai mà chẳng có ước mơ khi còn trẻ. Đến được một thời đại tốt như thế này, có một khoảng thời gian đẹp như thế này, cô muốn thực hiện ước mơ của mình, thi vào Bắc Đại, Thanh Hoa thì có gì sai?

​"Em chỉ muốn thử thôi ạ, không thử thì em sẽ hối hận. Cô cứ cho em biết các bạn thi đại học đã chuẩn bị như thế nào là được rồi."


​Không thử làm sao biết có thành công hay không, nhỡ đâu "cá mặn" lại hóa "cá chép hóa rồng" thì sao.


​Thấy cô có ý chí tiến thủ như vậy, cô giáo cũng không ngăn cản nữa. Nhưng với tình nghĩa thầy trò, cô vẫn khuyên thêm vài câu.

​Các học sinh thi đại học đều đang tham gia lớp nâng cao. Muốn vào đó phải đóng phí đăng ký và tài liệu. Hơn nữa, kỳ thi đại học năm nay sắp đến rồi, bây giờ Lạc Hi mới bắt đầu hành động, dù có nộp tiền tham gia, e rằng cũng chẳng có kết quả gì.

Cô lo lắng rằng em ấy  sẽ bỏ lỡ những cơ hội việc làm phù hợp, và chi phí học tập sẽ không nhỏ, liệu gia đình em ấy có đồng ý không?

Cô giáo đã tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của từng học sinh, trong đó Lạc Hi là người cô đặc biệt quan tâm. Nghe nói mẹ kế em ấy rất tốt, nhưng cụ thể ra sao thì ai mà biết được.

Dựa trên điểm này, cộng thêm nền tảng học vấn của Lạc Hi thực sự không tốt, cô giáo mới trực tiếp khuyên en ấy thay vì mơ mộng viển vông, chi bằng hãy thực tế tìm một công việc.

Nhưng Lạc Hi vẫn có suy nghĩ và sự kiên trì của riêng mình: “Thưa cô, cảm ơn cô, nhưng em vẫn muốn thử. Em sẽ đăng ký lớp nâng cao trước, sau đó về nhà bàn bạc với gia đình, rồi em sẽ đến học ạ.”

Cô giáo thở dài, gật đầu không nói gì nữa: “Vậy được, em về nói chuyện với bố mẹ cho đàng hoàng, cô chờ tin của em. Về phần tài liệu ôn tập, lớp nâng cao đều đã chuẩn bị đầy đủ, khi nào em vào học, các thầy cô sẽ chuẩn bị hết cho em.”

Nếu không thì sao lại phải thu phí tài liệu, thực ra tất cả đều dùng cho chính các học sinh.

Nói xong chuyện này, thời gian không biết đã gần đến trưa. Cô giáo phải đi ăn cơm và nghỉ ngơi, Lạc Hi cũng cáo từ đúng lúc. Cô đến trường tiểu học Hóa mỹ phẩm đón Lạc Lạc, sau đó hai chị em nắm tay nhau đi về nhà.

Khi về đến nhà, mẹ kế vừa về và nấu xong cơm. Bữa ăn chỉ có ba người họ, Lạc Thuận vì công việc bận rộn nên không về ăn trưa. Lát nữa, ở nhà sẽ có người mang cơm đến cho ông.

Ban đầu, việc này vẫn luôn do Uông Hồng Anh làm, nhưng Lạc Hi lại đang rảnh rỗi, lại còn muốn tìm bố để nói chuyện riêng về việc đăng ký lớp nâng cao và thi đại học, nên cô đã chủ động nhận việc này, nói là muốn đi giúp mẹ.

Uông Hồng Anh cũng không giành việc với cô, bà gói cơm vào hộp rồi đưa cho cô, dặn dò trước khi ra khỏi cửa: “Gửi cơm cho bố xong thì về sớm nhé, buổi chiều ở nhà có người đến, lúc đó con không thể vắng mặt được.”

Lạc Hi nhận ra bà muốn làm gì, nhất thời á khẩu: “Không lẽ thật sự phải đi xem mắt?”

“Giả sao được?” Mẹ kế mặt mày rạng rỡ, nói rằng bà đã đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, bảo Lạc Hi nhất định phải về gặp người ta, nghe nói chàng trai đó rất tốt.

Cùng lúc đó, cô họ của Vệ Thành cũng tìm đến trạm thú y chăn nuôi, nói với cháu trai rằng bà đã tìm bà mối và liên hệ được một người để xem mặt.


Bà bảo, buổi chiều tan làm anh phải về nhà sớm, nghe nói đó là một cô gái tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play