​Trong phòng họp sáng đèn, Lạc Hi và người quản lý đầu hói ngồi đối diện nhau quanh chiếc bàn tròn.

​Đối phương liếc nhìn cô, mỉm cười nói:

​"Lạc Hi này, tính ra chúng ta cũng làm việc cùng nhau được mấy năm rồi nhỉ, em là nữ nhân viên có thâm niên nhất phòng đấy. Nghe nói dạo này em đang đi xem mắt à? Phụ nữ tuổi ba mươi thì nên tập trung vào gia đình và con cái, sự nghiệp chỉ là thứ yếu thôi. Thế nên, công ty dự định sẽ điều chuyển em sang một vị trí khác, để em có thời gian và tâm trí giải quyết chuyện đại sự đời người..."

​Nói đến đây, nụ cười trên gương mặt người quản lý đầu hói bỗng biến thành bộ mặt quái vật nhe nanh múa vuốt, gào lên với cô:

​"Cô già rồi, tiếp theo có phải sẽ kết hôn, mang thai rồi xin nghỉ đẻ không?

​Sao cô không mau từ chức về nhà mà hầu chồng, chăm con, chen lấn vào cái đám đàn ông này làm gì?

​Một bà cô già chưa chồng, có thâm niên cao gần bằng cả sếp, nhìn chướng mắt chết đi được!

​Biết điều thì mau cút sang vị trí nhàn hạ mà chờ đấy, vài tháng nữa bị gạt ra rìa rồi tự giác cuốn gói đi cho khuất mắt!"

​Blah blah blah blah blah, mãi không dứt.

​Lạc Hi bị phun cho một bãi nước bọt hôi hám, thật sự không thể chịu nổi nữa. Cô vung một gậy thẳng vào cái đầu hói lúc là quái vật, lúc là người quản lý kia.

​"Bụp" một tiếng, gã quản lý đầu hói đổ gục, thế giới cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

​Nhưng đúng lúc cô cảm thấy sảng khoái, ông chủ bỗng đẩy cửa bước vào, chỉ vào mặt cô và lạnh lùng nói: "Ngày mai cô không cần đến nữa!"

​Lạc Hi, người vừa mua nhà và phải trả tiền vay ngân hàng mỗi tháng, giật mình, trong lòng chợt thắt lại… rồi tỉnh dậy.

​Ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, cô tỉnh hẳn, thầm mừng thầm, hóa ra chỉ là một giấc mơ.

​May quá, may mà chỉ là mơ. Giờ cô đã không còn áp lực trả nợ nhà nữa, bị đuổi việc cũng không sao, huống hồ đây lại là giấc mơ. Cứ để lão đầu hói và ông chủ cuốn xéo đi.

​Đang nghĩ ngợi như vậy, chuông báo thức ở phòng ngủ chính vang lên "reng reng", đến giờ dậy rồi. Ngoài phòng khách, tiếng động cũng nhanh chóng vọng vào.

​Lạc Hi tiếp tục nằm trên giường một lúc, để nhịp tim ổn định lại rồi mới mở mắt. Đập vào mắt cô là căn phòng rộng sáu, bảy mét vuông vừa lạ vừa quen, bài trí đơn sơ, mộc mạc, mang đậm phong cách cũ kỹ của những năm 70-80.

​Thực tế, bây giờ chính là đầu những năm 80.

​Bởi vì cô đã xuyên không rồi.

​Ngày trước cô không tin có chuyện xuyên không, dù đã đọc không biết bao nhiêu tác phẩm văn học tương tự, chỉ nghĩ đó là chuyện bịa đặt. Ai ngờ, một ngày nào đó vận may chó ngáp phải ruồi lại rơi trúng đầu cô.

​Cô chỉ là sau khi tan làm, ngủ một giấc trên giường mà đã từ thế kỷ 21, nơi nhà cao tầng san sát và công nghệ phát triển, xuyên đến đầu những năm 80 nghèo khó, lạc hậu, trăm thứ đều đang chờ để xây dựng.


​Đến đây được ba ngày, cô đã tìm hiểu được kha khá tình hình cơ bản của cả nhà lẫn môi trường xung quanh.

​Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, hay là sự trùng hợp, nguyên chủ có cùng tên với cô, ngoại hình cũng cực kỳ giống nhau, thậm chí còn có cả bố ruột, mẹ kế và một cậu em trai kém hơn chục tuổi, giống hệt kiếp trước của cô.

​Điều này khiến cô cảm thấy thân quen, và đương nhiên là rất dễ chấp nhận, sau khi xuyên đến đây cô đã thích nghi rất nhanh.

​Dù sao thì sống ở đâu chẳng là sống, huống hồ ở đây cô không còn áp lực nợ nhà hay công việc, tuy điều kiện sống kém hơn nhiều nhưng người lại trẻ hơn nhiều tuổi, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, tính ra cô vẫn lời to.

​Chỉ tiếc là căn nhà mới mua chưa được ở bao lâu của cô thôi.

​Với lại, cô xuyên qua đây rồi, vậy nguyên chủ đi đâu?

​Vấn đề này, không dám nghĩ.

​Dù có nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì, bản thân Lạc Hi còn mơ hồ không rõ, làm sao mà biết được chuyện khác. Dù sao thì nghĩ nhiều cũng vô ích, tạm thời cứ lo cho bản thân trước đã.

​Bên ngoài vang lên tiếng "xèo xèo", theo sau là một luồng hương dầu mỡ bay vào, dễ dàng kéo tâm trí Lạc Hi đang vẩn vơ trở về.

​Cô hít hít mũi, ngửi thấy mùi thịt và trứng trong bữa sáng hôm nay, nước miếng lập tức tuôn ra, bụng đói meo kêu òng ọc.

Ngay sau đó, người bố "tiện nghi" Lạc Thuận gõ cửa từ bên ngoài và gọi lớn: "Hỉ Tử, Lạc Lạc, mau dậy đi con!"

Lạc Hi vội vàng đáp một tiếng, nhanh chóng bật dậy.

​"Hỉ Tử" là tên gọi của cô, còn "Lạc Lạc" là tên của cậu em trai sống ở phòng bên cạnh.

​Cô mặc quần áo xong xuôi, vén rèm bước ra, nhìn thấy một không gian chật hẹp chỉ khoảng ba đến bốn mét vuông.

​Không gian này rõ ràng được ngăn ra từ chính căn phòng mười mét vuông ban đầu của cô, quả thực rất nhỏ. Bên trong cùng kê một chiếc tủ bàn cạnh cửa sổ, sát tường là một chiếc giường nhỏ. Đầu giường đối diện thẳng với cửa ra vào, cạnh giường chỉ còn một lối đi nhỏ, gần như không còn chỗ trống.

​May mắn là nơi này sáng sủa và thoáng khí hơn bên trong, cậu nhóc sống khá thoải mái, giờ vẫn còn cuộn tròn trong chăn ngủ rất ngon.

​Lạc Hi lướt nhìn một lượt rồi mở cửa bước ra. Trong căn phòng khách nhỏ, lần lượt bày biện ghế sofa gỗ, bàn trà nhỏ, giá rửa mặt, cùng bàn ghế và một số vật dụng thông thường. Hai bên tường dán ảnh Chủ tịch và lịch treo tường mang đậm nét đặc trưng của thời đại.

​Tổng thể trông đầy đủ, nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ, không hề lộn xộn.

​Tất cả là nhờ công của người mẹ kế Uông Hồng Anh, bà là một người giỏi việc nhà. Lúc này, bà đang bận rộn bên chiếc bếp lò nhỏ trước cửa nhà, vừa làm vừa bảo Lạc Thuận giúp một tay bày bàn dọn cơm.

​Khi hai người họ di chuyển, cánh cửa lớn mở toang, tiếng ồn ào cùng mùi cơm thơm từ hành lang ùa vào.

​Lạc Hi hít một hơi thật sâu, đi nhanh đến giá rửa mặt, dùng nước ấm để qua đêm trong bình thủy để rửa mặt, đánh răng. Xong xuôi, cô ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi lông mày thanh tú, mắt hạnh và làn da căng mịn trong chiếc gương nhỏ, không khỏi vui vẻ vỗ vỗ, cẩn thận thoa một lớp kem bôi mặt "Bông tuyết" của mẹ kế.

​Một cô gái mười tám tuổi, chẳng cần chăm sóc nhiều, đầy ắp collagen, trẻ tuổi thật tốt.

​Uông Hồng Anh bưng những chiếc bánh bao nóng hổi đi ngang qua, liếc nhìn cô con gái riêng đang tự ngắm mình, tiện miệng hỏi: "Em con đâu rồi, sao không gọi nó dậy, có phải còn đang ngủ không? Mấy giờ rồi, lát nữa còn phải đi học đấy."

​Lạc Hi cũng tiện miệng đáp: "Trẻ con mà, đứa nào chẳng ham ngủ, hôm nay cơm ngon thế này, chẳng cần gọi đâu, lát nữa nó tự dậy vì thèm ấy mà."

​Vừa dứt lời, Lạc Thuận bưng bát cháo loãng cuối cùng đi vào, đối diện với nụ cười bất giác trên mặt Uông Hồng Anh.

​Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, ông đặt bát xuống, tự động đi gọi con trai dậy. Ai dè, ông còn chưa đến cửa phòng, cậu con trai út quả nhiên như lời con gái nói, đã tự ngửi thấy mùi cơm và lơ mơ bước ra.

​"Cái thằng nhóc này, ngày nào cũng dậy muộn nhất." Uông Hồng Anh kéo con trai lại, lôi đến chậu rửa mặt, chẳng nói chẳng rằng lau mặt, súc miệng rồi thoa kem thơm cho cậu bé, toàn bộ quá trình chưa đến một phút.

​Lạc Lạc bị mẹ "hành hạ" một lượt, tỉnh hẳn. Gương mặt nhỏ nhắn chẳng biết là do bị mẹ xoa hay bị mẹ bóp mà đỏ bừng, trông vô cùng đáng yêu.

​Sau đó, cả gia đình bốn người quây quần bên bàn ăn nhỏ, bắt đầu bữa sáng.

​Mẹ kế đã dậy sớm làm món trứng xào ớt và thịt lợn xào cà rốt, ăn kèm với cháo loãng có chút ít hạt gạo, cùng với bánh bao trắng hấp từ bột mì hảo hạng. Bữa sáng này coi như là thịnh soạn.

​Đặc biệt, món xào còn được dùng mỡ lợn, mùi thơm nức mũi, khiến mọi người chỉ biết cắm đầu vào ăn.

​Ăn được nửa chừng, Uông Hồng Anh bỗng dừng đũa, nhìn quanh căn phòng khách chật chội và không gian nhỏ của con trai, bà xót xa nói: "Nhà mình vẫn nhỏ quá, biết thế hồi đó nhà máy chia nhà, chúng ta nên xin một căn lớn hơn."

​Lạc Thuận cắm đầu ăn, "ứm" một tiếng mà không đáp lời.

​Thực ra, nhà họ như thế này đã quá tốt rồi. Nhờ cả hai vợ chồng đều là công nhân, căn hộ được chia cũng rộng hơn hai mươi mét vuông. Dù diện tích không lớn, nhưng vẫn có thể ngăn thành hai hoặc ba phòng, đủ cho người lớn và trẻ con ở một cách đàng hoàng.

​Không như những gia đình khác chỉ được mười mấy mét vuông mà cả nhà phải chen chúc nhau. Nghĩ thôi đã thấy ngại, cuộc sống cũng bất tiện.

​Uông Hồng Anh nào không biết những điều này, nhưng tại sao bà lại đề cập đến chuyện nhà cửa vào lúc này?

​Lạc Hi lập tức hiểu ra nguyên nhân.

​Ngay sau đó, mẹ kế buôn chuyện hết trên lầu dưới xóm một hồi, rồi bỗng nhiên cảm thán: "Thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái Hỉ Tử đã sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, cũng là cô gái mười tám, mười chín tuổi rồi, nên tìm chồng thôi."

​Lạc Hi đờ đẫn: "Meo meo meo? Mẹ nói gì cơ?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play