​Ở trung tâm thành phố có một khu phố nhỏ, ngày xưa từng là nơi sinh sống của những gia đình giàu có, quyền lực.

Nhưng sau bao năm "đấu tố," nơi này đã bị những người dân thường chiếm lấy, chen chúc với biết bao gia đình công nhân viên chức.

Thế nhưng, khi ngày càng nhiều người được minh oan trở về, những nơi này đáng lẽ phải trả lại cho chủ cũ, nhưng điều đó lại châm ngòi cho một làn sóng "phẫn nộ" trong dân chúng.

Người đàn ông cao gầy, đen nhẻm kia chính là Vệ Thành, hiện đang sống ở đây, trong một căn sân nhỏ vừa được dọn trống nằm cạnh một khu nhà lụp xụp, đông đúc. Đó là ngôi nhà hiện tại của anh.

Anh ngậm viên kẹo "Thỏ Trắng Lớn" và lên xe buýt, trong lòng ngọt ngào suốt cả đoạn đường. Nhưng khi về đến cổng nhà, bước chân anh bỗng khựng lại, nụ cười trên môi tắt ngúm.

Sáng nay, trước khi anh đi, lối vào rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Thế mà bây giờ, phân, nước tiểu bừa bãi khắp nơi, không biết ai đã làm, thật là một thủ đoạn kinh tởm.

Vệ Thành lặng lẽ đứng nhìn. Đằng sau những bức tường và cánh cửa sân, tiếng động lén lút vang lên.

"Sao anh ta không phản ứng gì thế, có phải sợ ngây người rồi không?"

"Sợ ngây người thì tốt, ai bảo họ cứ đòi lại nhà của chúng ta! Nghe nói ở đây mấy căn sân đều là nhà của nhà anh ta, cho chúng ta ở một chút thì có sao, thật keo kiệt."

"Không phải đó là "tư bản" sao, sao lại được thả về? Còn bảo chúng ta dọn đi trả nhà, rõ ràng họ là kẻ thù giai cấp, đáng lẽ phải bị triệt hạ!"

"Ai mà biết cấp trên nghĩ gì, dù sao nhà tôi cũng sẽ không dọn đâu."

Không những không dọn, mà còn muốn đuổi cả chủ nhà vừa trở về đi.


Giọng nói đầy ghen tị của gã thanh niên kia lộ rõ ý đồ, tràn ngập ác ý.


Vệ Thành quay lưng lại với họ, như không hề nghe thấy gì. Anh chỉ dừng lại một lát, sau đó tự nhiên bước qua bãi bẩn, một tay đẩy cửa lớn, một chân bước vào trong.

Mấy người lén lút theo dõi chỉ thấy hoa mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ thì anh đã nhanh chóng biến mất sau cánh cổng nhỏ.

Cánh cửa cũng theo đó đóng lại, người ngoài không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong.

Vệ Thành vừa vào sân, người trong nhà đã nghe thấy tiếng động, một giọng nói vọng ra: "Thành à, công việc đã ổn chưa? Có ai làm khó con không?"


"Ổn rồi, không ai làm khó cả, hai ngày nữa con sẽ đi làm." Vệ Thành vừa đáp lời, vừa đi vào nhà, đẩy một ông cụ trông vẫn còn khỏe mạnh ra.

Ông cụ tóc bạc trắng, trên mặt và người đầy dấu vết của thời gian, nhìn là biết đã trải qua nhiều sóng gió. Nhưng trong mắt vẫn có ánh sáng, nên trông ông không quá già nua.


Ông là ông nội của Vệ Thành, từng là một nhà tư bản yêu nước. Sau hơn mười năm trải qua gian truân, giờ đây ông cuối cùng đã trở về nhà, hy vọng có thể an hưởng tuổi già.


Thực ra, những chuyện này ông cũng không còn để tâm nhiều nữa, dù sao một nửa người cũng đã về với đất rồi.


Hiện tại, điều ông quan tâm nhất là công việc và tiền đồ của đứa cháu nội, và quan trọng hơn hết, là chuyện đại sự đời người.

"Ôi, ngày xưa nhà ta đã quyên góp hơn nửa gia sản, bây giờ cho con một công việc tốt cũng là lẽ đương nhiên. Sao lại đưa con đến trạm thú y chăn nuôi chứ? Trước khi đi, con suýt nữa đã thành sinh viên đại học rồi!"

"Đó là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, người ta đâu còn nhớ. Chúng ta vừa trở về, không nên gây rắc rối, có công việc là tốt lắm rồi. Dù sao thì con cũng đã nuôi lợn, bò, dê bao nhiêu năm, được phân về trạm thú y cũng tốt."

"Con nghĩ được như vậy thì tốt. Cứ làm trước đã, rồi tích lũy kinh nghiệm, sau này ông sẽ nghĩ cách khác."

"Ông đừng lo lắng nhiều. Ngoài kia bao nhiêu người còn không có việc làm, phải lang thang kiếm sống. Con có được một công việc trong tay là tốt lắm rồi."

Vừa nói, ông cụ vừa được đẩy ra dưới hiên nhà sưởi nắng. Ông liếc nhìn đứa cháu đang quay người đi xách xô nước, hắng giọng chuyển chủ đề.

"Thành này, ông đã nhờ người nhắn tin cho cô họ con, lát nữa cô ấy sẽ đến đây."

Những người thân khác trong gia đình đã bỏ đi, ly tán từ những năm tháng loạn lạc đó. Giờ đây, người thân cận và có quan hệ máu mủ gần gũi nhất còn lại ở đây chỉ có một người cô họ.

Ngày xưa, cô ấy chưa từng hắt hủi họ, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ vài lần. Khi hai ông cháu trở về, cô cũng đã lặng lẽ thể hiện sự thân thiết. Ông cụ đương nhiên không từ chối qua lại, dần dần khôi phục lại quan hệ họ hàng.

Miễn là họ không bận tâm đến cái mác "tư bản" mà gia đình họ Vệ chưa hoàn toàn gỡ bỏ.

Vệ Thành không có phản ứng gì, gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Sau khi con đi làm, ở nhà chỉ còn một mình ông, có cô ấy đến bầu bạn cũng tốt."


Thực tế, người cô họ kia đương nhiên không ngại đến thăm người bác họ mà bà đã lâu không gặp. Sau khi nhận được tin nhắn, bà lập tức chạy đến.


Hầu như ngay khi cuộc trò chuyện của hai ông cháu vừa kết thúc, bên ngoài cổng lớn đã vang lên một tràng mắng chửi gay gắt.

"Đứa khốn nạn nhà ai mà thất đức thế này? Chuyện tốt không làm, lại đi học cái thói bẩn thỉu..."

Nghe thấy tiếng mắng chửi, ông cụ lại vui vẻ cười, thậm chí còn có hứng hỏi: "Ông ngửi thấy mùi thối rồi, trước cửa có phải lại bị ai tạt phân nữa rồi không?"

Không cần cháu trai trả lời, ông đổi giọng và nói tiếp: "Đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo đến. Chắc chắn là cô họ con đến rồi."

"Để con ra mở cửa đón cô." Vệ Thành đặt xô nước đã múc đầy xuống, chuẩn bị ra mở cổng.

Ông cụ vội ngăn lại: "Khoan đã, cứ để nó mắng. Những người đó mà đụng phải cô họ con, không mắng cho đã đời thì nó sẽ không dừng lại đâu."

Thực tế đã chứng minh, dù nhiều năm không gặp, ông cụ vẫn hiểu rõ tính cách của đứa cháu gái này từ lúc nó còn bé.

Sau một hồi bà mắng chửi bên ngoài, bà lôi hết những người đang lén lút trốn sau tường, sau cánh cửa ra, mắng cho một trận té tát. Cho đến khi họ gần như khóc thì bà mới buông tha, nguôi giận và im lặng.

Nghe thấy vậy, ông cụ cảm thấy vô cùng sảng khoái, tình cảm với cô cháu gái cũng tăng lên gấp bội. Ông cảm thấy chuyện mà ông muốn nhờ nó càng có hy vọng hơn.

"Mắng xong rồi, mau ra đón đi."

Ông cụ vừa dứt lời, Vệ Thành lập tức ra mở cửa, tiện tay xách theo cái xô nước.

Mở cửa ra, anh nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ công nhân màu xanh lam đang đứng ở không xa. Mái tóc búi gọn gàng, hai tay chống nạnh và ánh mắt nghiêm nghị của bà đều cho thấy tính cách thẳng thắn và không dễ động vào của người phụ nữ này.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Vệ Thành, bà lập tức thu lại dáng vẻ đang mắng chửi, trở nên hòa nhã và nói: "Cháu là Tiểu Thành phải không? Ta là cô họ của cháu, đến thăm cháu và bác họ."

Nói rồi bà định tiến tới đưa lễ vật đến nhà, nhưng lại bị bãi bẩn trước cửa làm khó.

Bà  là người cực kỳ sạch sẽ, nếu không thì vừa nãy bà đã không kìm lòng được mà chửi ầm lên trước cửa nhà bác họ rồi.

"Cô đợi một chút, để cháu dọn sạch."

Vệ Thành xách xô nước, liên tục đổ mấy xô xuống. Phân và nước tiểu trên nền đá nhanh chóng bị xả sạch, chảy vào rãnh nước thải chuyên dụng của khu phố rồi biến mất.

Bà cô nhìn động tác của anh, vô cùng hài lòng. Sau khi vào nhà, bà giơ ngón cái lên với bác họ, khen cháu trai một tràng, nhanh chóng kéo gần quan hệ giữa hai bác cháu.

Sau màn chào hỏi, khi mối quan hệ đã thân thiết hơn, ông cụ mới lấy cớ bảo Vệ Thành ra ngoài, rồi kể lể khổ với cháu gái một phen, nhờ bà giúp đứa cháu nội đã quá tuổi mà vẫn chưa lấy vợ tìm một đối tượng.

"Tình hình nhà ta thế nào thì cháu cũng rõ rồi. Chúng ta không cầu kỳ gì, chỉ cần cô gái đó đàng hoàng, đáng tin, không chê danh tiếng nhà ta, bằng lòng lấy chồng rồi an phận sống qua ngày là được."

"Bác cứ yên tâm, chuyện này cháu rành lắm. Dù không tìm được người tốt nhất, nhưng những cô gái siêng năng, đáng tin, muốn lấy một người có công việc ổn định thì ngoài đường có đầy."

Bà cô vỗ ngực, nói chắc như đinh đóng cột.

Thế nhưng, bà hoàn toàn không ngờ, sau đó chính mình cũng sẽ bị vả mặt đến đau điếng.


Editor:

Chào mừng các bạn đã đến với hố mới của mình.

Mình dịch truyện chủ yếu là dựa vào truyện có hợp gu với mình không?

Mà bộ này thì khá hợp với mình.

Mình chưa có lịch ra chương cố định cho bộ này. nhưn sẽ ra chương mỗi ngày.

Bộ này đọc chủ yếu để thư giãn khi đang dịch bộ: Cả nhà pháo hôi nghe tháy tiếng lòng của chủ mẫu.

Bộ kia tuy là hài hước, nhưng cũng có mấy màn mưu mô, đấu đá nhau.

Dịch bộ này là để an ủi và thư giãn.
Xem như lòng người cũng không lạnh lắm.

Bạn nào đang chờ chương của bộ này thì có thể qua bên kia để hóng tạm nha.
Mình vẫn tập trung về bên đó hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play