Không khí sáng sớm se lạnh, một con chim ác là* bụng xanh đứng trên cành cây, cất tiếng hót líu lo vui vẻ.

*Chim ác là, còn được gọi là chim khách, là một loài chim thuộc họ quạ. Chúng có tên khoa học là Pica pica. <Ảnh ở cuối nha>

Lâm Tri Hạ ngẩng đầu nhìn con chim, giới thiệu: “Chim khách, họ quạ, bộ sả, tên khoa học bằng tiếng Latin là pica pica.”

Giang Du Bạch nhại theo cách phát âm của cô: “pica pica.”

Lâm Tri Hạ bật cười: “Chào mừng đến với lớp học nhỏ tiếng Latin của Cô giáo Lâm.”

Giang Du Bạch dừng bước: “Cậu học tiếng Latin à?”

"Tài liệu tiếng Latin tớ tìm được ít quá," Lâm Tri Hạ tự nhận, “Tớ chỉ biết chút chút thôi.”

Vài phút trước, Lâm Tri Hạ đã ăn xong bữa sáng và cảm thấy hơi no bụng. Cô và Giang Du Bạch đang dạo bộ trong khuôn viên trường.

Từ tiếng Latin, họ chuyển sang nói chuyện về "tiếng Latin nhà thờ" dành riêng cho Công giáo, và cả những nghiên cứu khoa học, thần học thời Trung Cổ. Ở châu Âu thời kỳ đó, các học giả bắt buộc phải thành thạo tiếng Latin, bởi vì khoa học, thần học, và triết học của thời đại ấy đều gắn liền với tiếng Latin.

Lâm Tri Hạ nói: “Châu Âu thời Trung Cổ còn có rất nhiều công quốc, hầu quốc, tuyển hầu quốc... Những quốc gia này đều phát hành tiền tệ riêng, khiến hệ thống tiền tệ vô cùng hỗn loạn. Tớ nhớ là, riêng lãnh thổ Ý thời Trung Cổ, ít nhất có hơn bốn trăm loại tiền tệ lưu hành trên thị trường.”

Lâm Tri Hạ cố gắng lái chủ đề sang kinh tế. Như vậy, cô có thể nói chuyện với Giang Du Bạch về vấn đề tiền tệ và thị trường chứng khoán. Cô biết, khi học ở Bắc Kinh, Giang Du Bạch mỗi ngày đều phải vùi đầu vào đủ loại lý thuyết kinh tế.

Giang Du Bạch lại hỏi cô: “Cậu có muốn xem tiền cổ của các nước châu Âu không?”

Lâm Tri Hạ vô cùng kinh ngạc: “Nhà cậu có à?”

Giang Du Bạch đáp một cách khiêm tốn: “Có vài bộ sưu tập.”

Lâm Tri Hạ nói nhỏ: “Tớ đọc trong một cuốn sách, gia tộc Rothschild... họ là một gia tộc tài chính nổi tiếng thế giới, truyền thừa qua hàng trăm năm. Hơn hai trăm năm trước, các vương công quý tộc châu Âu rất thích sưu tập tiền cổ. Một thương nhân của nhà Rothschild thường dâng tặng tiền cổ cho một vị vương tử, vị vương tử đó rất vui vẻ, vô cùng coi trọng ông ta, thế là ông ta trở thành nhân vật hàng đầu trong triều đình.”

Kể đến đây, Lâm Tri Hạ ngước nhìn cậu: “Đồ sưu tập tiền cổ quý giá lắm, cậu không cần đưa cho tớ xem đâu.”

Giang Du Bạch đang định nói "Tớ tặng cậu một bộ", nghe Lâm Tri Hạ nói vậy, cậu sửa lời: “Những bộ ở nhà tớ không đắt lắm đâu.”

Lâm Tri Hạ sinh nghi: “Thật à?”

Giang Du Bạch lấp lửng: “Chờ khi cậu tận mắt thấy, cậu sẽ tự có phán đoán của mình.”

Lâm Tri Hạ hào hứng đề nghị: “Được, khi nào cậu rảnh, có thể mang mấy bộ đó đến cho tớ xem được không?”

"Được," Giang Du Bạch hào phóng đồng ý.

Chẳng mấy chốc, Giang Du Bạch và Lâm Tri Hạ đã đi đến cổng khu ký túc xá tiến sĩ.

Vài nghiên cứu sinh tiến sĩ của Khoa Vật lý vừa mua bữa sáng từ nhà ăn về. Họ đầu tóc bù xù, mặc áo ngủ rộng thùng thình, khoác ngoài một chiếc áo len dài, chân đi giày thể thao, đi từ từ rồi nhanh dần về phía ký túc xá. Trông họ thoải mái, giản dị, nhưng toát ra khí chất và sự cuốn hút của một nghiên cứu sinh tiến sĩ.

Lâm Tri Hạ gọi họ: “Anh Ngưu Tư Nguyên?”

Hơi thở của Ngưu Tư Nguyên lập tức ngừng lại.

Hiện tại, Ngưu Tư Nguyên là một nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới trướng Giáo sư Thẩm Chiêu Hoa.

Ngưu Tư Nguyên yêu học thuật, yêu nghiên cứu khoa học. Năm nay là năm thứ nhất tiến sĩ của anh, anh đã đặt ra đề tài nghiên cứu, nhưng luận văn còn chưa viết xong... Trong khi Lâm Tri Hạ năm ngoái đã đăng một bài luận văn trên tạp chí "Vật lý Hải dương học", một tạp chí mà Ngưu Tư Nguyên hằng mơ ước.

Mỗi khi Lâm Tri Hạ xuất hiện gần anh, Ngưu Tư Nguyên đều cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân.

Ngưu Tư Nguyên đứng ở cổng ký túc xá nam sinh, siết chặt chiếc áo len, lưng dâng lên một luồng khí lạnh thấu xương.

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng anh có thể chắc chắn Lâm Tri Hạ đang ở sau lưng mình.

Buổi sáng tươi đẹp hóa thành bọt nước, tiếng chim hót trong trẻo biến thành tiếng than thở. Chân tay Ngưu Tư Nguyên cứng đờ, không thể bước thêm một bước nào. Những người bạn đi cùng anh không hiểu chuyện gì, vẫn đang hỏi: “Kia là Lâm Tri Hạ của nhóm cậu à? Hôm nay cô ấy có buổi hội thảo, cậu có muốn nói chuyện vài câu với cô ấy không?”

Ngưu Tư Nguyên hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lâm Tri Hạ.

Tuy nhiên, anh quyết định bảo vệ bạn bè của mình.

Anh nói với những người bạn đó: “À, đúng, Lâm Tri Hạ là người trong nhóm tớ. Các cậu về trước đi, không cần chờ tớ. Tớ nói chuyện với cô ấy hai câu.”

Các bạn học lần lượt rời đi, Ngưu Tư Nguyên phụ trách ở lại. Anh chặn trước mặt Lâm Tri Hạ, hỏi cô: “Em tìm anh có việc à?”

"Không có việc gì cả," Lâm Tri Hạ nói, “Em chỉ chào hỏi anh thôi, sao anh căng thẳng thế?”

Giang Du Bạch nói tiếp: “Em chào rồi, chúng ta đi thôi.”

Lâm Tri Hạ không hiểu hành vi của Ngưu Tư Nguyên có ý nghĩa gì, nhưng Giang Du Bạch lại thấy rất rõ.

Sự bồn chồn lo lắng của Ngưu Tư Nguyên khiến Giang Du Bạch nhớ lại chính mình năm chín tuổi. Hồi đó, Giang Du Bạch coi Lâm Tri Hạ là đối thủ cạnh tranh, mỗi ngày đều ganh đua thành tích học tập với cô. Giờ trải qua nhiều năm, Giang Du Bạch đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Còn Ngưu Tư Nguyên vẫn chưa khám phá ra ý nghĩa của việc làm thiên tài. Ngưu Tư Nguyên cầm hộp đồ ăn sáng, u sầu hỏi: “Năm nay em còn có thể đăng thêm một bài luận văn vật lý hải dương nữa không?”

"Không thể," Lâm Tri Hạ thành thật đáp.

Ngưu Tư Nguyên thở phào: “Em không có cảm hứng à?”

Lâm Tri Hạ đi theo Giang Du Bạch bước xuống bậc thang. Cô vô tình tiết lộ: “Em đang chuẩn bị một bài luận văn về an toàn dữ liệu và tính toán hiệu năng cao trong lĩnh vực máy tính. Tháng Chín năm nay, em sẽ đi Bắc Kinh học đại học.”

Bữa sáng của Ngưu Tư Nguyên trở nên vô vị. Anh đứng lặng tại cổng ký túc xá nam sinh vài giây, rồi lại nghĩ, Lâm Tri Hạ đi Bắc Kinh học đại học, vậy thì cô ấy sẽ không còn trong nhóm của Giáo sư Thẩm Chiêu Hoa nữa - đây chẳng phải là chuyện tốt sao! Là chuyện tốt cực lớn!

Ngưu Tư Nguyên sau khi thông suốt, lập tức mừng rỡ như điên.

Anh bưng bữa sáng, đi lên tầng hai, truyền tin vui này cho các sư huynh đệ. Ai nấy đều ít nhiều có chút vui mừng. Mọi người sau khi sửa soạn, trong một bầu không khí yên tĩnh và hài hòa, cùng nhau đi đến phòng báo cáo của Khoa Vật lý.

Trong phòng báo cáo đã chật kín người.

Các giảng viên, giáo sư, phó viện trưởng đều ngồi ở hàng ghế đầu. Vị trí của Thẩm Chiêu Hoa dễ thấy nhất, Lâm Tri Hạ ngồi phía sau cô. Thẩm Chiêu Hoa thỉnh thoảng quay đầu lại, dặn dò Lâm Tri Hạ một vài điều cần lưu ý, Lâm Tri Hạ lắng nghe rất chăm chú.

Giang Du Bạch ngồi bên tay phải Lâm Tri Hạ. Khi Lâm Tri Hạ nói chuyện với Thẩm Chiêu Hoa, Giang Du Bạch lấy ra máy ảnh kỹ thuật số, thành thạo điều chỉnh thông số, thử quay video.

Lâm Tri Hạ chú ý đến hành động của cậu. Cô hơi nghiêng người về phía cậu, khẽ hỏi: “Cậu muốn quay tớ à?”

"Có được không?" Giang Du Bạch hỏi ý kiến cô.

"Được, được, được!" Lâm Tri Hạ vui vẻ nói, “Cậu có thể nén video lại rồi gửi vào email cho tớ không?”

Giang Du Bạch nói: “Không vấn đề.”

Giang Du Bạch vốn đã có ý định gửi một bản cho cô. Đây là buổi báo cáo học thuật đầu tiên của Lâm Tri Hạ, nên được cô lưu giữ trong máy tính làm kỷ niệm.

Người chủ trì trên bục xướng tên Lâm Tri Hạ và đề tài luận văn của cô. Kèm theo một tràng pháo tay, Lâm Tri Hạ từ từ bước lên bục diễn thuyết. Cô không cần bản thảo. Cô hướng về phía khán giả, trôi chảy kể lại nội dung luận văn và phương pháp nghiên cứu.

Khi cô diễn thuyết xong, các giáo sư ở hàng đầu đặt cho Lâm Tri Hạ vài câu hỏi, Lâm Tri Hạ tích cực trả lời, trò chuyện với họ một cách thoải mái. Không khí tại buổi hội thảo rất vui vẻ, tuy nhiên, phần lớn sinh viên đại học không dám lên tiếng.

Ba mươi phút trao đổi kết thúc, người chủ trì lại lên bục. Lâm Tri Hạ cúi chào mọi người, quay trở về chỗ ngồi của mình.

Giang Du Bạch bấm nút im lặng, bắt đầu phát lại đoạn video ngắn cậu vừa quay. Lâm Tri Hạ cầm máy ảnh kỹ thuật số bằng hai tay, thì thầm: “Tớ trên bục có giống sinh viên không?”

Giang Du Bạch đánh giá không chút do dự: “Giống như nghiên cứu sinh tiến sĩ.”

Lâm Tri Hạ cười ngọt ngào: “Sau này lớn lên, tớ cũng muốn làm giáo viên, giống như Giáo sư Thẩm Chiêu Hoa vậy.”

Giang Du Bạch khích lệ: “Cô giáo Lâm.”

Trước đây khi cậu nói "Cô giáo Lâm" còn có chút cẩn trọng và ngượng ngùng, nhưng giờ đây, giữa một phòng báo cáo đông nghịt người, cậu lại bình thản gọi cô là "Cô giáo Lâm". Cô không đoán được suy nghĩ của cậu, chỉ cho rằng cậu đột nhiên trưởng thành.

Hội thảo bắt đầu từ 10 giờ sáng, kết thúc lúc 12 giờ 30 trưa. Ngoài Lâm Tri Hạ, còn có bốn học giả khác hoàn thành báo cáo luận văn, nhưng Lâm Tri Hạ lại là người được quan tâm nhất - bởi vì tuổi cô quá nhỏ. Cô mới 13 tuổi mà đã đạt được đến trình độ này.

Sau khi tan họp, có không ít sinh viên đã nghe danh mà đến.

Lâm Tri Hạ thậm chí nhìn thấy trong đám đông có nam sinh viên sáng nay cùng cô xếp hàng ở tiệm bánh bao chiên. Anh ta vẫn không hiểu phương pháp thí nghiệm trong bài luận văn vật lý hải dương của Lâm Tri Hạ. Anh ta do dự nửa giây, rồi lớn tiếng hỏi: “Em không giải thích tiêu đề của mình, vậy rốt cuộc quá trình hỗn hợp thẳng đứng trong bài viết đó là gì?”

Lâm Tri Hạ khẽ giật mình.

Lúc luyện tập ở nhà, anh trai đã kiên quyết đề nghị cô giải thích thêm một số thuật ngữ chuyên ngành. Nhưng cô đã không nghe theo lời khuyên của anh.

Giang Du Bạch dẫn cô đi ra ngoài, cô chỉ kịp bỏ lại một câu: “Quá trình hỗn hợp thẳng đứng có rất nhiều dạng, bao gồm hỗn hợp tổng thể và hỗn hợp liên tục, ranh giới mặt biển và bên trong đại dương... Anh cứ nghiên cứu thêm, có lẽ sẽ hiểu được.”

Người sinh viên đó đứng tại chỗ, không đuổi theo nữa.

Thoát ra khỏi phòng báo cáo ồn ào, đi trên con đường nhỏ của trường, Lâm Tri Hạ nhảy chân sáo.

Cô hỏi Giang Du Bạch hôm nay cô biểu hiện thế nào, Giang Du Bạch lập tức khen cô hết lời, còn nói cô có logic rõ ràng, tư duy nhanh nhạy, có thể trao đổi với các học giả thực thụ.

“Có thể trao đổi với các học giả thực thụ?”

Lâm Tri Hạ hiểu ra ý sâu xa trong lời nói của cậu: “Có phải cậu muốn nói, còn có rất nhiều người nghe... không hiểu tớ nói gì đúng không?”

Giang Du Bạch lắc đầu: “Luận văn và khoa học phổ thông không giống nhau. Luận văn có tính chuyên môn cao, không phải hướng đến đại chúng. Có người nghe không hiểu, điều này rất bình thường. Tớ cũng nghe không hiểu.”

Lâm Tri Hạ liên tục đồng ý: “Ừm ừm.”

Cô nhớ lại câu nói chí lý của tác giả người Nga Gorky: Bạn bè chân chính sẽ vui mừng vì thành công của bạn, và sẽ ủng hộ, khích lệ khi bạn đau buồn.

Định nghĩa "bạn bè chân chính" của Gorky hoàn toàn khớp với cảm nhận của Lâm Tri Hạ về Giang Du Bạch.

Điều không hoàn hảo duy nhất là Giang Du Bạch không thể ở lại tỉnh quá lâu.

Giang Du Bạch cần chuẩn bị cho cuộc thi Thử thách Kinh tế học Bắc Mỹ. Các đồng đội của cậu đều đang chờ cậu ở Bắc Kinh.

Kỳ nghỉ đông này, Lâm Tri Hạ và Giang Du Bạch đã ở bên nhau bốn ngày. Họ vẫn gặp nhau tại thư viện tỉnh, và Giang Du Bạch còn mang một bộ tiền cổ ở nhà đến cho Lâm Tri Hạ chiêm ngưỡng. Lâm Tri Hạ ngồi trong phòng tự học, đeo găng tay lụa, dùng kính lúp soi từng đồng tiền cổ, nghiên cứu những hoa văn, hình vẽ, chữ viết đó. Cô nảy sinh một thứ tình cảm phức tạp khó tả, như thể đã có từ nhiều kiếp.

Trong trí tưởng tượng của cô, hàng trăm năm trước, đã từng có những người đàn ông hoặc phụ nữ bằng xương bằng thịt, chạm vào những vật bằng kim loại này lặp đi lặp lại.

Cảm giác lịch sử, văn hóa mà tiền cổ mang lại đã giúp cô tìm thấy một góc nhìn mới để đối diện với sự chia xa - cô và Giang Du Bạch sẽ còn rất nhiều cơ hội gặp lại, cô không cần bận tâm đến sự chia ly ngắn ngủi.

Lâm Tri Hạ giữ tâm trạng bình tĩnh, an ổn trải qua kỳ nghỉ đông cuối cùng của cấp ba.

 ******

Không lâu sau khi học kỳ hai của lớp 10 khai giảng, thư thông báo trúng tuyển của Lâm Tri Hạ cũng được gửi đến trường Trung học số Một tỉnh.

Trong tiết sinh hoạt lớp 10 (27), giáo viên chủ nhiệm, thầy Lỗ, long trọng tuyên bố: “Các em học sinh, thầy có hai việc muốn thông báo. Việc thứ nhất, Lâm Tri Hạ đã trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh, văn bản phê duyệt đã được gửi đến...”

Thầy giáo còn chưa nói xong, cả lớp đã ồn ào.

Tiếng ồn ào không dứt, thầy Lỗ gõ mạnh vào bục giảng. Khi học sinh dần yên lặng, thầy Lỗ mới tiếp tục: “Việc thứ hai, khối 10 sẽ tổ chức 'chuyến du lịch học tập mùa xuân', cả khối sẽ chia thành chín tổ, mỗi tổ ba lớp. Lớp 27 của chúng ta sẽ cùng lớp 25 và 26, đến Bồng Lai Sơn, Dinh Châu, một khu danh lam thắng cảnh cấp 5A quốc gia. Chuyến đi có ý nghĩa bồi dưỡng phẩm chất bảo vệ môi trường, trân quý tài nguyên... Tự nguyện tham gia, đăng ký tự nguyện.”

Lớp phó thể dục Tào Vũ bỗng nhiên giơ tay: “Thầy Lỗ!”

Thầy Lỗ khẽ gật đầu: “Em có câu hỏi gì à?”

Tào Vũ đứng lên hỏi: “Sau chuyến đi này, chúng ta có phải viết bài văn không ạ?”

"Có," thầy thừa nhận không do dự, “Giáo viên Ngữ văn của các em nói rằng, bất kể các em có đi hay không, sau khi về nhất định phải viết một bài văn 800 chữ.”

Các bạn học phát ra một tràng "Ôi..." đầy thắc mắc.

Thầy Lỗ lại gõ bục giảng: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện phiếm nữa. Lát nữa, Lâm Tri Hạ thống kê danh sách đăng ký chuyến đi học tập, viết xong thì báo lại cho thầy.”

Lâm Tri Hạ nhanh chóng đáp lời.

Chim ác là

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play