Thầy Lỗ dang hai tay, chống lên bục giảng: “Chuyến đi này kéo dài ba ngày hai đêm, các em phải hết sức chú ý an toàn. Trong suốt chuyến đi, tất cả mọi người sẽ ở trên Bồng Lai Sơn, khi đăng ký với Lâm Tri Hạ, các em hãy chia thành từng cặp... Phòng khách sạn mà nhà trường đặt đều là phòng đôi tiêu chuẩn.”

Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán, thầy Lỗ cười rồi trầm giọng hỏi: “Rõ chưa?”

Một nam sinh ngồi phía trước Lâm Tri Hạ, Thiệu Đông Húc, xen vào một câu: “Phòng đôi tiêu chuẩn, có nhất định phải là nam sinh ở với nam sinh, nữ sinh ở với nữ sinh không ạ?”

Sắc mặt thầy Lỗ thay đổi, quát lớn: “Thế không thì sao? Thầy còn có thể để nam sinh và nữ sinh ở chung một phòng được à?”

Thầy Lỗ tính tình ôn hòa, hiếm khi nổi giận. Nhưng lúc này, thầy gõ mạnh vào bàn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Đã có người hỏi thì thầy nói rõ một lần luôn, nam sinh phải ở với nam sinh, nữ sinh phải ở với nữ sinh. Các em đừng có suy nghĩ lệch lạc, được không? Đều là những đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, đừng để thầy phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại. Thầy không muốn phê bình ai cả, thầy nể mặt các em. Trong lòng mỗi người phải có một thước đo, tự mình cân nhắc lời nói và hành vi của mình.”

Cả lớp lập tức im lặng.

Thiệu Đông Húc vội vàng cúi đầu, vùi mặt vào khuỷu tay.

Người bạn cùng bàn cũng nằm gục xuống, nói nhỏ: “Đông ca, cậu được đấy, lần đầu tiên thầy Lỗ nổi giận.”

Thiệu Đông Húc mếu máo: “Nam sinh với nữ sinh sao có thể ở chung được, tớ chỉ nghĩ thôi mà, nghĩ thì có phạm pháp đâu.”

Bạn cùng bàn cười khà khà: “Cậu muốn ở chung phòng với nữ sinh nào?”

Thiệu Đông Húc quay đầu, liếc nhìn ra sau. Cậu quay lại ngay, xoa mặt, trấn tĩnh nói: “Thôi thôi, làm bài đi làm bài. Cuốn 'Luyện tập cuồng nhiệt' cậu làm xong chưa?”

Sắc mặt bạn cùng bàn tươi tỉnh: “Đấy không phải 'Luyện tập cuồng nhiệt', đấy là 'Sai lầm cuồng nhiệt'.”

Sai lầm cuồng nhiệt?

Thiệu Đông Húc lật sách bài tập, lúc này mới phát hiện, tỷ lệ đúng của cuốn "Luyện tập cuồng nhiệt vấn đề nhỏ" của cậu chỉ có 50%. Cậu đọc đi đọc lại đề bài, nhưng vẫn không có cách giải, liền viết một mảnh giấy nhỏ, chuyền ra sau cho Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ mở tờ giấy ra, trên đó viết: Khẩn cấp! Cứu mạng! Bài xác suất ở trang 28 của cuốn "Luyện tập cuồng nhiệt" làm thế nào?

Lâm Tri Hạ nhớ lại một chút, cầm bút viết ra quá trình giải đề trên giấy nháp. Cô đưa giấy nháp cho Thiệu Đông Húc, Thiệu Đông Húc liên tục nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn mỹ nữ.”

Lâm Tri Hạ nhắc nhở: “Tớ đã nói với cậu rồi, đừng gọi tớ là mỹ nữ.”

Thiệu Đông Húc cười khúc khích: “Cậu là mỹ nữ mà.”

Lâm Tri Hạ miêu tả cảm giác của mình: “Nhưng cậu dùng từ 'mỹ nữ' để xưng hô, nghe rất kỳ lạ, giống như tổng giám tạo hình ở cửa tiệm cắt tóc.”

"Cậu có biết tổng giám tạo hình là gì không, mỹ nữ?" Thiệu Đông Húc gãi gãi tóc mình.

Lâm Tri Hạ nhíu mày, giọng có chút nghiêm túc: “Tớ có tên riêng, tớ tên là Lâm Tri Hạ, cậu có thể gọi tớ là Lớp trưởng Lâm.”

Thiệu Đông Húc không nhịn được trêu chọc: “Lâm mỹ nữ? Lâm mỹ nữ... Tiểu Lâm mỹ nữ?”

Lâm Tri Hạ cảnh cáo: “Cậu nói thêm một câu nữa, tớ sẽ thật sự giận đấy.”

"Cậu mà giận, tớ sẽ không nộp bài tập toán đâu." Thiệu Đông Húc tuyên bố.

Ở lớp 10 (27), Lâm Tri Hạ không chỉ là lớp trưởng, mà còn kiêm nhiệm lớp phó học tập môn toán. Thiệu Đông Húc nói đùa với cô, nhưng cô lại hiểu câu nói đó như một lời đe dọa.

Lâm Tri Hạ ngồi thẳng người, lạnh nhạt nói: “Bài tập toán, cậu muốn nộp thì nộp, tớ chỉ phụ trách ghi tên thôi.”

"Cậu giận thật à?" Thiệu Đông Húc vội vàng lục trong túi xách ra một viên kẹo dâu tây của Thụy Sĩ. Cậu đặt viên kẹo lên bàn học của Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ không hề động đậy, quang minh chính đại nói: “Cầm đi, tớ không ăn dâu tây.”

Câu nói này khiến cô bạn cùng bàn của Lâm Tri Hạ, Thang Đình Đình, kinh ngạc.

Thang Đình Đình và Lâm Tri Hạ quen nhau nhiều năm. Thang Đình Đình đương nhiên hiểu, Lâm Tri Hạ yêu dâu tây chân thành đến mức nào. Sổ tay, hộp bút, cặp tài liệu của Lâm Tri Hạ đều dán hình dâu tây. Thậm chí, phụ kiện trang trí trên cặp sách của cô cũng là một quả dâu tây nhung màu hồng phấn.

Thang Đình Đình ra vẻ ý tứ: “Thiệu Đông Húc, cậu thật sự chọc Lâm Tri Hạ giận rồi đấy.”

Thiệu Đông Húc vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, viên kẹo dâu tây này, cậu cất đi, Lâm Tri Hạ.”

Lâm Tri Hạ kiên quyết: “Không, tớ không nhận.”

Dù Lâm Tri Hạ có là tiên dâu tây tái thế, cô cũng là một tiên dâu tây có lòng tự tôn.

Cô lấy ra một cuốn "Lập trình kiểm tra thẩm thấu"*, bắt đầu tìm hiểu những kiến thức lập trình thú vị. Xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, Thang Đình Đình và Thiệu Đông Húc đều không nói chuyện nữa.

*​"Lập trình kiểm tra thẩm thấu" là một cụm từ dịch từ tiếng Anh "penetration testing programming". Đây là một chuyên ngành trong lĩnh vực an ninh mạng.

Sau tiết học này, Lâm Tri Hạ rời khỏi chỗ ngồi.

Với vai trò lớp trưởng, Lâm Tri Hạ luôn tận chức tận trách. Cô không ngại khó khăn, đi từng nhóm nhỏ, hỏi thăm mục đích của từng bạn học, ghi chép lại danh sách "Chuyến du lịch học tập mùa xuân".

Rất nhanh, cô gặp một vấn đề nan giải.

Thầy Lỗ nói, trong suốt chuyến đi, các bạn học phải chia thành từng cặp, ở trong phòng đôi tiêu chuẩn của khách sạn trên núi.

Vượt ngoài dự đoán của Lâm Tri Hạ, Kim Bách Tuệ lại đăng ký tham gia hoạt động này. Kim Bách Tuệ bình tĩnh hỏi: “Tớ có thể ở một mình một phòng được không?”

Lâm Tri Hạ đánh một dấu sao lên giấy: “Để tớ đi hỏi thầy Lỗ.”

Cả lớp tổng cộng có 43 học sinh đồng ý tham gia "Chuyến du lịch học tập mùa xuân" năm nay. Theo sự sắp xếp của thầy Đặng, Kim Bách Tuệ và một nữ sinh lớp 10 (26) trở thành bạn cùng phòng. Mong muốn "ở một mình một phòng" của Kim Bách Tuệ cuối cùng không thể thành hiện thực.

 *****

 Vào ngày xuất phát, tâm trạng Lâm Tri Hạ rất tốt.

Cô và anh trai cùng đi xe buýt đến trường.

Anh trai giúp cô xách vali hành lý, không ngừng dặn dò: “Em đi ngủ ở ngoài, ban đêm nhất định phải khóa chặt cửa, dùng một cái ghế chèn sau cửa... Bất kể là nam sinh nào bảo em mở cửa, em cũng đừng để ý đến hắn, nhớ chưa?”

"Nhớ rồi!" Lâm Tri Hạ đáp lại.

Anh trai chia sẻ kinh nghiệm du lịch học tập năm ngoái của mình. Anh nói, có nữ sinh trong lớp họ bị một người đàn ông trung niên bắt chuyện ở khu du lịch. Người đàn ông đó chặn nữ sinh lại, đòi số điện thoại, còn không cho cô ấy đi…

"Vậy phải làm sao bây giờ ạ?" Lâm Tri Hạ nhìn anh trai.

Anh trai lạnh lùng nói: “Anh đã đuổi gã đàn ông chó chết đó đi.”

Lâm Tri Hạ nhại theo giọng anh trai: “Gã đàn ông chó chết đó có tìm anh gây phiền phức không?”

Vẻ mặt anh trai khinh thường: “Hắn dám tìm anh gây phiền phức?”

Lâm Tri Hạ gật đầu: “Anh trai đã chiến thắng gã đàn ông chó chết.”

Anh trai xoa đầu cô: “Em đi ra ngoài phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

"Vâng, anh yên tâm đi." Lâm Tri Hạ nhận vali hành lý từ tay anh trai, đi về phía sân vận động của trường trung học phổ thông.

Lớp 10 (27) đều tập trung ở sân, chờ đợi xe buýt du lịch.

Người dẫn đoàn của lớp 27 là thầy giáo chủ nhiệm Lỗ và cô giáo ngữ văn Trần. Cô Trần mang theo một chiếc túi nylon, lấy ra những chiếc mũ lưỡi trai màu vàng, phát cho các bạn học lớp 10 (27).

Thầy Lỗ đứng trước đội hình, hô lớn: “Mỗi em đều phải đội mũ màu vàng, đừng đi lạc khỏi mọi người. Đến Bồng Lai Sơn, các em không được hành động một mình, phải nghe theo sự sắp xếp của giáo viên, được chưa?”

Lâm Tri Hạ dẫn đầu hô to: “Được ạ!”

Thầy Lỗ gật đầu. Thầy dẫn học sinh lên xe buýt. Chiếc xe này đưa mọi người đến sân bay. Sau hơn một giờ bay ngắn, họ hạ cánh xuống huyện Sơn Hải ở Dinh Châu.

Hướng dẫn viên du lịch ở đó phụ trách đón đoàn. Hơn một giờ chiều, hướng dẫn viên du lịch đưa mọi người đến Bồng Lai Sơn ở huyện Sơn Hải.

Trong núi cây cối rậm rạp, độ cao so với mực nước biển hơi cao, rõ ràng mát mẻ hơn trong thành phố rất nhiều.

Đường lên núi uốn lượn mười tám khúc cua. Đó là một con đường hai làn, gần vách núi dốc đứng, xe chỉ có thể đi chậm.

Lâm Tri Hạ ngồi nghiêng, ngắm nhìn những ngọn núi hùng vĩ nối tiếp nhau. Xa xa những ngọn núi đá kỳ lạ đứng sừng sững, sương mù lượn lờ, cây cối rậm rạp, mây trắng lúc tụ lại lúc tản đi, trôi dạt đến rồi lại trôi dạt đi.

Lâm Tri Hạ dùng hai tay ôm cửa sổ, còn nói: “Thang Đình Đình, cậu quay đầu nhìn bên này, nhìn những ngọn núi trùng điệp, tiên cảnh trần gian.”

Thang Đình Đình dựa lưng vào ghế, giọng nói nhẹ hơn bình thường: “Đẹp thật, tiên cảnh trần gian này.”

Thiệu Đông Húc ở gần đó lại chen vào một câu: “Trong tiên cảnh trần gian, có tiên nữ trần gian, Lớp trưởng Lâm à.”

Bạn cùng bàn của Thiệu Đông Húc bật cười một cách quái dị.

Mấy nam sinh ngồi hàng sau ôm lấy vai Thiệu Đông Húc. Thiệu Đông Húc cười với họ, mặt cậu đầy vẻ xuân quang, còn đỏ lên.

Thẩm Phụ Huyên quay đầu nhìn cậu, bất thình lình nói một câu: “Này, Thiệu Đông Húc, chúng ta đang đi trên đường núi quanh co, các cậu có thể im lặng một chút được không? Đừng lấy sinh mạng của cả xe ra đùa giỡn.”

Đoạn Khải Ngôn ngồi cạnh Thẩm Phụ Huyên. Thẩm Phụ Huyên vừa dứt lời, Đoạn Khải Ngôn đã lo lắng: “Họ đùa giỡn ở hàng cuối cùng, sẽ ảnh hưởng đến tài xế lái xe sao?”

Thẩm Phụ Huyên mặt nghiêm túc: “Đương nhiên rồi. Tớ là thành viên đội thi đấu vật lý, tớ có thể tính toán được ảnh hưởng của họ đối với chiếc xe này.”

Đoạn Khải Ngôn tập trung vào thi đấu toán học. Cậu không hiểu rõ về thi đấu vật lý lắm. Thẩm Phụ Huyên vừa nói thế, Đoạn Khải Ngôn liền tin. Đoạn Khải Ngôn còn hỏi: “Bây giờ chúng ta có nguy hiểm không?”

Thẩm Phụ Huyên nhíu chặt lông mày, giọng nói hạ xuống cực thấp: “Nếu Thiệu Đông Húc và các bạn ấy còn làm loạn nữa, tớ thật sự không dám nói sẽ có hậu quả gì đâu.”

Đoạn Khải Ngôn bị cậu dọa đến mặt trắng bệch: “Mẹ kiếp.”

Đúng lúc này, Thiệu Đông Húc lại đùa giỡn với các bạn của cậu. Họ giống như một đám khỉ đầu chó trong sở thú, nắm lấy tóc của nhau, không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt, rất vui vẻ.

Đoạn Khải Ngôn cố nén cơn giận trong lòng, đặc biệt nhỏ nhẹ hỏi: “Cậu đã xem 'Tuyệt đỉnh cao thủ bóng rổ' chưa?”

Thiệu Đông Húc chỉ nói: “Tớ xem một chút rồi.”

Đoạn Khải Ngôn lại hỏi: “Cậu đã xem 'Tinh tế lạc lối' chưa?”

Thiệu Đông Húc nghi ngờ: “Cậu muốn nói gì với tớ?”

Đoạn Khải Ngôn ngoái lại cười một tiếng: “Xuống xe tớ sẽ nói cho cậu biết.”

Thiệu Đông Húc bị nụ cười thân thiện của Đoạn Khải Ngôn làm cho mê hoặc, suốt quãng đường đều suy nghĩ rốt cuộc Đoạn Khải Ngôn có ý gì.

Mãi đến khi xe dừng hẳn, các bạn học lần lượt xuống xe. Thiệu Đông Húc giơ một cánh tay lên, chặn Đoạn Khải Ngôn lại: “Vừa rồi cậu tại sao lại hỏi tớ có xem 'Tuyệt đỉnh cao thủ bóng rổ' và 'Tinh tế lạc lối' không?”

Đoạn Khải Ngôn hất tay, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Tớ đang nói cho cậu biết, tớ muốn biến cậu thành quả bóng rổ, một tay đập xuống đất, còn muốn ném cậu ra ngoài không gian, để cậu làm người vũ trụ.”

"Đoạn Khải Ngôn?" Thiệu Đông Húc lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, liên tục lùi về sau.

Thẩm Phụ Huyên ở một bên cười đau cả bụng.

Thầy chủ nhiệm Lỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của tất cả học sinh: “Nhanh lên các em, cầm lấy vali hành lý của mình, đi theo hướng dẫn viên du lịch đến cổng khách sạn, không ai được tụt lại phía sau.”

Họ nghỉ lại tại một khách sạn trên sườn núi.

Trước cửa khách sạn là một dãy cầu thang đá rộng khoảng hai trượng.

Lâm Tri Hạ đeo cặp sách, cầm vali hành lý, leo lên mười mấy bậc thang, cảm thấy sắp không còn chút sức lực nào.

Cô hít thở lại, dùng hết sức lực, từ từ leo lên theo bậc thang. Khi leo qua bậc thang cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh hoàng hôn phủ lên những ngọn núi, cây cối xanh biếc được nhuộm thành màu vàng cam nhạt. Lúc này sương mù đã tan, tia nắng mặt trời xuyên qua sương mù trông rõ từng sợi.

Lâm Tri Hạ cảm thán: “Có thời gian rảnh vẫn nên ra ngoài chơi nhiều hơn.”

Thang Đình Đình đưa tay kéo cô một cái: “Cậu thích ở nhà hay đi du lịch hơn?”

"Tớ thích đi du lịch," Lâm Tri Hạ trả lời, “Tớ luôn mong trường tổ chức du lịch.”

Thang Đình Đình ngẩn người: “Ồ, tớ còn tưởng, cậu muốn ở nhà học bài hơn.”

Lâm Tri Hạ lắc đầu nguầy nguậy: “Học có rất nhiều cách, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường.”

Cô và Thang Đình Đình cùng nhau đi vào cửa chính của khách sạn.

Thầy Lỗ vừa làm xong thủ tục nhận phòng. Thầy phát thẻ phòng cho các bạn học lớp 10 (27), dặn dò mọi người nghỉ ngơi thật tốt trong phòng, tối đến sẽ xuống tầng hai ăn buffet.

Lâm Tri Hạ nhận thẻ phòng, đẩy vali hành lý đi một cách nhẹ nhàng.

Cô và Thang Đình Đình ở phòng 405, phòng 406 bên cạnh là Thẩm Phụ Huyên và Đoạn Khải Ngôn, còn 404 là của Kim Bách Tuệ và nữ sinh lớp 26 kia. Thang Đình Đình bình luận: “Nữ sinh lớp 26 kia thật đáng thương, phải ở cùng với Kim Bách Tuệ.”

Phòng khách sạn rộng rãi và thoải mái, giường chiếu trắng tinh và sạch sẽ. Lâm Tri Hạ nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, ôm chặt một cái gối, hỏi: “Đáng thương sao?”

"Đúng vậy," Thang Đình Đình mở nắp vali của mình, “Họ đều nói Kim Bách Tuệ nóng tính, coi thường người khác...”

Thang Đình Đình thay một đôi dép lê, nói lấp lửng. Một lúc sau, cô nhìn chằm chằm Lâm Tri Hạ: “Ài, lần đó Kim Bách Tuệ đã vu oan cho Đoạn Khải Ngôn là kẻ trộm, may mà có cậu, nếu không Đoạn Khải Ngôn nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”

Lâm Tri Hạ suy tư: “Kim Bách Tuệ vô cùng tin tưởng vào quan điểm của chính mình. Cô ấy là một người rất có nghị lực.”

Thang Đình Đình cười: “Cậu cũng rất có nghị lực mà.”

Lâm Tri Hạ lăn lộn trên giường: “Tớ không có.”

Lâm Tri Hạ ôm gối đầu, lăn qua lăn lại, cho đến khi Thang Đình Đình đè vai cô, làm gián đoạn quỹ đạo vận động của cô.

Thang Đình Đình chỉ ra ngoài cửa sổ: “Tối nay chúng ta ăn cơm xong ở khách sạn, thì đi ra ngoài leo núi đi. Vừa nãy tớ thấy rất nhiều ngọn núi cao, không biết có thể nhìn thấy hẻm núi không. Nước sông trong hẻm núi bên này rất trong. Cậu thích chèo thuyền không? Chúng ta có thể thuê một chiếc bè gỗ không? Ài, thôi đi, lỡ bị rơi xuống thì không hay...”

Lâm Tri Hạ ngẩng đầu: “Không thể đâu, thầy Lỗ sẽ không cho phép chúng ta tự ý ra ngoài.”

"Cậu đừng nói với thầy giáo là được mà?" Thang Đình Đình khuyên.

Nội tâm Lâm Tri Hạ trải qua một hồi giao chiến. Cuối cùng, lý trí của cô chiếm thế thượng phong. Trong đầu cô lơ lửng những lời dặn dò tha thiết của anh trai, lời yêu thương của cha mẹ, điều này khiến cô kiên quyết từ chối Thang Đình Đình: “Chờ chúng ta ăn tối xong, trời đã tối rồi. Hai chúng ta là con gái chưa thành niên, đi lung tung trong đường núi xa lạ và tối đen, thật sự không thể.”

Thang Đình Đình do dự bước ra một bước: “Tớ đi hỏi các bạn nữ khác xem sao.”

Lời này vừa nói ra, đã kích hoạt trách nhiệm làm lớp trưởng của Lâm Tri Hạ.

Đột nhiên sáng suốt, Lâm Tri Hạ vội vàng gọi Thang Đình Đình lại. Lâm Tri Hạ kể lại mấy câu chuyện ma quái mà anh trai đã kể cho cô nghe, không sót một chữ nào cho Thang Đình Đình.

Lâm Tri Hạ nói chậm rãi, giọng thấp, kết hợp với những tiếng gõ bàn, tiếng va chạm, tiếng hít thở gấp mà cô cố ý tạo ra, rất nhanh đã dọa Thang Đình Đình sợ hãi. Thang Đình Đình nói, đánh chết cô cũng sẽ không đi ra ngoài đường núi.

Ngày đầu tiên du lịch Bồng Lai Sơn, Thang Đình Đình và Lâm Tri Hạ ngồi trong phòng 405 cùng nhau xem tivi.

Họ đang xem một bộ phim truyền hình thần tượng đang hot.

Trên tivi, nam chính nói với nữ chính, rằng anh ta cưới cô là do lệnh của cha mẹ, mặc dù họ là vợ chồng, nhưng anh ta sẽ không bao giờ yêu cô. Người anh ta yêu nhất trong lòng là nữ phụ lương thiện xinh đẹp.

Khóe mắt Thang Đình Đình rưng rưng: “Sao anh ta có thể đối xử với vợ mình như vậy chứ?”

Lâm Tri Hạ một tay chống cằm: “Vợ anh ta tại sao không ly hôn?”

Lâm Tri Hạ và Thang Đình Đình vừa trò chuyện hai câu, cửa phòng 405 bị gõ. Đoạn Khải Ngôn đứng ngoài cửa, hỏi: “Lớp trưởng Lâm, tivi của các cậu có tốt không?”

Thang Đình Đình đi ra mở cửa: “Tốt, sao thế?”

Đoạn Khải Ngôn bực bội: “Tivi của tớ và Thẩm Phụ Huyên bị hỏng rồi. Thôi, tớ đi phòng Tào Vũ xem tivi vậy.”

Bước ra một bước, Đoạn Khải Ngôn vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ nói ra, các cậu có thể không tin, Thẩm Phụ Huyên cứ nhất định đòi xem một bộ phim tình cảm, tên là 'Một người cũ, một người mới, tôi yêu vẻ đẹp của bạn'...”

"Chúng tớ đang xem bộ phim này đây." Lâm Tri Hạ không che giấu chút nào nói.

Đoạn Khải Ngôn thật sự kinh ngạc. Cậu chạy sang phòng bên cạnh, tìm Thẩm Phụ Huyên.

Thẩm Phụ Huyên ôm hai hộp khoai tây chiên, bốn lon Coca Cola, đi vào phòng 405. Cậu vẫy tay chào Lâm Tri Hạ, Lâm Tri Hạ lễ phép tiếp đón cậu. Cậu không một chút do dự ngồi bên cạnh Lâm Tri Hạ, cùng hai cô bạn nữ xem bộ phim truyền hình thần tượng đô thị ngôn tình 'Một người cũ, một người mới, tôi yêu vẻ đẹp của bạn'.

"Các cậu đang làm trò gì vậy?" Đoạn Khải Ngôn chất vấn.

Thẩm Phụ Huyên và Lâm Tri Hạ đang mải mê với kịch bản, không ai trả lời câu hỏi của Đoạn Khải Ngôn.

Trên màn hình tivi, nam nữ chính vừa tham gia một buổi tiệc xong.

Nữ phụ chỉ vào nữ chính, mắng nhiếc: “Cô gả cho anh ấy, là vì tiền! Nếu không phải nhà anh ấy giúp, cô đã sớm phá sản! Cô lấy cái gì mà tranh với tôi? Tôi yêu anh ấy bằng cả một trái tim chân thành! Tình yêu không có trước sau, tình yêu là tình cảm thuần khiết... Cô mặc dù là vợ hợp pháp của anh ấy, nhưng tôi mới là người anh ấy yêu nhất.”

Lúc này, trời đổ một cơn mưa to.

Nữ chính quỳ gối dưới mưa, tóc tai ướt sũng, run rẩy.

Nữ phụ dựa vào ngực nam chính, yếu đuối khóc lóc: “Đều là cô ấy, là cô ấy đã biến tôi thành con người mà tôi ghét nhất!”

Nam chính khinh miệt nhìn nữ chính, lạnh lùng nói: “Anh không muốn nhìn thấy cô ta. Kiều Kiều, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, nam chính một tay mở ô, một tay ôm nữ phụ, đi qua trước mặt nữ chính. Chiếc giày da đen của anh ta dẫm lên ngón tay của nữ chính, nữ chính không lên tiếng, nam chính cũng không dừng lại.

Đoạn Khải Ngôn sắp nghẹt thở.

Thang Đình Đình "oao" lên một tiếng: “Vợ anh ta đáng thương quá!”

"Các cậu cũng có thể xem được sao?" Đoạn Khải Ngôn dứt khoát đứng dậy, “Các cậu cứ xem tivi đi, tớ muốn ra ngoài chơi một mình!”

Nói xong, Đoạn Khải Ngôn quay lưng đi ra ngoài.

Thẩm Phụ Huyên liên tục thở dài, Lâm Tri Hạ như có điều suy nghĩ: “Vợ anh ta tại sao cứ luôn quỳ?”

Thang Đình Đình nói: “Nữ phụ đối xử với cô ấy quá độc ác, cô ấy không còn sức lực để đứng lên.”

Lâm Tri Hạ nhìn Thẩm Phụ Huyên: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Thẩm Phụ Huyên trầm ngâm một lát, mới nói: “Tớ cảm thấy, thế giới tinh thần của cô ấy đã sụp đổ. Cảnh dưới mưa đó, đạo diễn muốn truyền tải đến khán giả tinh thần của sự thất bại. Cảnh quay cuối cùng được kéo xa, khán giả chỉ có thể nhìn thấy chiếc giày da của nam chính, ngón tay của nữ chính, và những giọt mưa rơi trên cầu vượt.”

"Đúng vậy," Lâm Tri Hạ bình tĩnh phân tích, “Đạo diễn đã dùng kỹ thuật dựng phim để hoàn thành sự chuyển cảnh. Giọng điệu gào thét của nữ phụ, khiến tớ nhớ đến phong cách kịch sân khấu của Shakespeare. Cảnh quay dài dưới mưa làm người ta suy ngẫm, giống như kỹ thuật thị giác mà đạo diễn Kentin đã sáng tạo trong 'Thành phố tội ác', làm thăng hoa cả tình tiết, có nhiều hơi thở triết học...”

Đoạn Khải Ngôn tin tưởng Lâm Tri Hạ và Thẩm Phụ Huyên.

Cậu không kìm được ngồi trước tivi, với thái độ học tập, nghiêm túc xem bộ phim truyền hình này. Cậu xem từ chiều đến chập tối, chẳng mấy chốc, thật sự hoàn toàn bị kịch bản thu hút.

Đến nỗi, sáng hôm sau, khi hoạt động tham quan Bồng Lai Sơn chính thức bắt đầu, Đoạn Khải Ngôn cố ý hỏi hướng dẫn viên du lịch, mấy giờ họ mới có thể trở về khách sạn. Cậu không muốn bỏ lỡ tập cuối của bộ phim.

Thẩm Phụ Huyên đi ở phía trước đội hình, cười đau cả bụng. Cậu thì thầm với Lâm Tri Hạ: “Cậu nói xem, sao lại có người ngốc như Đoạn Khải Ngôn chứ?”

"Cậu đừng luôn lừa cậu ấy nữa." Lâm Tri Hạ khuyên nhủ.

Thẩm Phụ Huyên nhún vai: “Chiều hôm qua, cậu cứ phân tích tư tưởng triết học của bộ phim truyền hình đó... Đoạn Khải Ngôn bị cậu đùa giỡn xoay quanh.”

Lâm Tri Hạ giải thích: “Tớ chỉ sợ cậu ấy đi ra ngoài rồi lạc đường. Một mình cậu ấy có thể tìm thấy đường về không?”

"Tất nhiên là không tìm thấy." Thẩm Phụ Huyên rất khẳng định đáp.

Lâm Tri Hạ hai tay nắm chặt dây đeo cặp sách của mình. Cô đi theo bước chân của hướng dẫn viên du lịch, dốc hết sức leo núi.

Hướng dẫn viên du lịch là một người phụ nữ trung niên da ngăm đen, tóc cắt rất ngắn, uốn nhẹ, trên tai đeo khuyên tai vàng. Thân hình bà rắn rỏi, đôi chân đầy sức mạnh, có thể đi trên đường núi vừa vững vừa nhanh.

Lâm Tri Hạ với vai trò lớp trưởng, lẽ ra không nên tụt lại phía sau. Nhưng cô chỉ giữ được hai mươi phút, cảm thấy hơi mệt, dần dần đi chậm lại. Trong khi Kim Bách Tuệ từ phía sau vượt qua cô, càng chạy càng nhanh, giống như một tên lửa phóng vọt đi rất xa.

"Thể chất Kim Bách Tuệ mạnh thật." Thang Đình Đình nói.

Lâm Tri Hạ nhìn bóng lưng Kim Bách Tuệ: “Bài kiểm tra thể chất 800m của cô ấy đạt điểm tuyệt đối.”

Trong rừng cây rậm rạp sương mù lượn lờ, có một người chạy chậm suốt cả quãng đường, đuổi kịp lên đầu đội hình - người này chính là Đoạn Khải Ngôn. Đoạn Khải Ngôn mặc ít quần áo, cảm thấy hơi lạnh, cậu cứ chạy đi chạy lại trước sau đội hình, để cơ thể nhanh chóng nóng lên.

Đoạn Khải Ngôn chạy đến bên cạnh Lâm Tri Hạ, nghe thấy Thang Đình Đình đang bàn tán về Kim Bách Tuệ. Cậu không nhịn được nói với Lâm Tri Hạ: “Tớ nói cho cậu một chuyện.”

Lâm Tri Hạ thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Đoạn Khải Ngôn giơ hai tay lên, dậm chân tại chỗ: “Thẩm Phụ Huyên, cậu ấy thầm mến Kim Bách Tuệ.”

Lâm Tri Hạ vô cùng kinh ngạc: “Thật sao?”

Đoạn Khải Ngôn ít khi thấy Lâm Tri Hạ như thế này. Lâm Tri Hạ chớp chớp mắt nhìn cậu, cậu không giữ bí mật, tuôn hết ra: “Thật, Thẩm Phụ Huyên thầm mến Kim Bách Tuệ.”

"Ối!" Thang Đình Đình nghe xong, phát ra một tiếng kinh ngạc.

Đoạn Khải Ngôn dặn dò: “Các cậu đừng nói với người khác.”

"Tớ sẽ không nói." Lâm Tri Hạ nghiêm túc nói.

Đoạn Khải Ngôn gật đầu, lại chạy về phía sau đội hình.

Trên con đường núi quanh co, không khí trong lành, cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng Thang Đình Đình không có tâm trạng ngắm cảnh. Cô vẫn không thể giải thích được, không khỏi ôm lấy vai Lâm Tri Hạ, hỏi: “Thẩm Phụ Huyên tại sao lại thầm mến Kim Bách Tuệ vậy?”

"Kim Bách Tuệ có rất nhiều ưu điểm," Lâm Tri Hạ nghiêm túc liệt kê, “Hôm qua, tớ và cậu đã nói, Kim Bách Tuệ đặc biệt có nghị lực. Cô ấy chăm chỉ, khắc khổ, không quan tâm đến những lời nói từ bên ngoài...”

Thang Đình Đình nghi ngờ: “Nhưng mà, ở trong lớp chúng ta, hầu như không có ai chơi với cô ấy mà?”

Lâm Tri Hạ vẫy tay: “Không, cậu đừng nghĩ như vậy. Kim Bách Tuệ không có bạn bè trong lớp chúng ta, là vì cô ấy không cần thu nhận giá trị cảm xúc từ bên ngoài. Oa, cảnh giới này cao đến mức nào chứ? Cậu nghĩ kỹ xem.”

Thang Đình Đình nín thở.

Lâm Tri Hạ còn đang chỉ điểm cô: “Thời gian của Kim Bách Tuệ đều dành cho việc học. Cô ấy chưa bao giờ đầu tư thời gian và năng lượng vào việc giao tiếp xã hội. Cô ấy không cần tán gẫu, kết bạn, sự hài lòng của bản thân cô ấy đến từ việc lấp đầy những khoảng trống kiến thức.”

Thang Đình Đình bị Lâm Tri Hạ ảnh hưởng, theo ý của Lâm Tri Hạ, bổ sung thêm: “Thể chất của Kim Bách Tuệ cũng thật sự mạnh. 800m của cô ấy, chạy nhanh hơn cả hai chúng ta nhiều.”

"Đúng vậy." Lâm Tri Hạ gật đầu lia lịa.

Thang Đình Đình nhíu chặt lông mày: “Theo cậu nói như vậy, tầm nhìn của Thẩm Phụ Huyên còn rất cao đấy chứ?”

"Rất cao." Lâm Tri Hạ phụ họa.

Thang Đình Đình lẩm bẩm: “Vừa nãy tớ còn đang nghĩ, Thẩm Phụ Huyên thầm mến Kim Bách Tuệ, tại sao không thầm mến tớ đây? Cậu nói xong như vậy, tớ đã hiểu ra, tớ còn chưa đủ trình độ để Thẩm Phụ Huyên chú ý tới.”

Lâm Tri Hạ nắm lấy vai Thang Đình Đình: “Thang Đình Đình, cậu cũng là một người rất ưu tú. Cậu hoạt bát, cởi mở, khéo léo, có ý chí kiên cường, năng lực cân bằng xuất sắc. Cậu có mối quan hệ rất tốt trong lớp chúng ta, hầu như không có bạn học nào không thích cậu...”

Thang Đình Đình nghe xong những lời khen chân thành liên tiếp của Lâm Tri Hạ, không khỏi có chút lâng lâng. Nhất là Lâm Tri Hạ nói: Hầu như không có bạn học nào không thích cậu... Nghe ý tứ này! Chẳng phải là đang ám chỉ, Lâm Tri Hạ cũng thích Thang Đình Đình sao?

Vài phút trước, Thang Đình Đình vẫn còn ghen tị vì Kim Bách Tuệ được Thẩm Phụ Huyên thầm mến. Bây giờ, cô không ghen tị nữa, cô đã có được tình bạn của Lâm Tri Hạ.

Thang Đình Đình dường như không phải đang đi trên con đường núi gập ghềnh, mà là đang bay lơ lửng trên đám bông mềm mại. Cô quên mất lời hứa của mình với Đoạn Khải Ngôn. Trong lúc nghỉ ngơi giữa đường, cô đã báo tin tức "bom tấn" "Thẩm Phụ Huyên thầm mến Kim Bách Tuệ" cho mấy cô bạn nữ khác.

Đến bữa trưa, trong cả lớp 10 (27), ngoại trừ chính Thẩm Phụ Huyên, tất cả mọi người đều biết cậu thầm mến Kim Bách Tuệ.

Thẩm Phụ Huyên nhận thấy ánh mắt mọi người liên tục nhìn về phía mình. Cậu hỏi Đoạn Khải Ngôn: “Trong lớp có chuyện gì à?”

Đoạn Khải Ngôn vùi đầu ăn cơm: “Không có gì đâu.”

Họ ăn trưa tại một nhà hàng nông dân ở trên đỉnh núi. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ bày biện cá kho, bún thịt, rau cải xào, trứng chiên mộc nhĩ, canh gà cà chua, và vài món ăn mà Đoạn Khải Ngôn không gọi được tên.

Đoạn Khải Ngôn gắp thức ăn mạnh mẽ, điên cuồng ăn cơm. Thẩm Phụ Huyên nhìn cậu, nói nhỏ: “Cậu tốt nhất nên nói thật với tớ.”

Thẩm Phụ Huyên dáng người cao gầy, ngoại hình vô cùng tuấn tú, vốn là một người rất dễ nhìn. Nhưng bây giờ, cậu âm u, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Đừng để tớ phải lặp lại lần thứ hai.”

Đoạn Khải Ngôn không dám liếc mắt nhìn cậu, toàn thân nổi da gà.

Họ ngồi ở phía đông của một chiếc bàn tròn, dựa vào một cửa sổ. Ngoài cửa sổ là rừng trúc nối tiếp, bên cạnh có bóng tre lay động, xa xa là núi non nhấp nhô, mây trắng dần dần tan ra, mang đến vẻ đẹp đầy tiên khí.

Lâm Tri Hạ bưng bát cơm, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh, ung dung tự tại, vui vẻ hài lòng. Cô mỹ mãn cắn một miếng bún thịt, bên tai lại nghe thấy Thẩm Phụ Huyên nâng giọng: “Được, cậu không nói thật, chờ tớ hỏi ra từ miệng người khác, cậu xong rồi.”

Đoạn Khải Ngôn không phải là người nhẫn nhịn. Cậu bị Thẩm Phụ Huyên kích thích, bùng nổ ngay tại chỗ: “Tớ đã nói cho Lâm Tri Hạ, cậu thầm mến Kim Bách Tuệ!”

Lời này vừa nói ra, Lâm Tri Hạ ngây người.

Thầy giáo chủ nhiệm Lỗ cũng ngây người.

Chỉ có Kim Bách Tuệ vẫn đang ăn cơm.

Lớp 10 (27) chìm vào im lặng, không có một tạp âm nào, gió ngừng, ánh sáng xiên.

Thầy Lỗ đứng dậy, chủ trì tình hình: “Bây giờ chúng ta không nói chuyện khác, mọi người ăn uống no say, chơi ngủ ngon, chờ chúng ta trở lại trường, thầy sẽ xử lý chuyện này. Được chưa?”

"Được!" Đoạn Khải Ngôn thoải mái đáp lại.

Còn biểu cảm của Thẩm Phụ Huyên, không thể dùng hai từ "khó coi" để hình dung. Mặt cậu xám xịt, lột thịt cá giống như muốn giết người. Các bạn học ngồi xung quanh cậu lần lượt tản ra, chạy sang bàn bên cạnh ăn cơm. Dần dần, bên cạnh Thẩm Phụ Huyên chỉ còn lại Lâm Tri Hạ, Đoạn Khải Ngôn, Thang Đình Đình.

Thang Đình Đình sở dĩ không rời đi, là bởi vì, cô cảm thấy mình hiểu Thẩm Phụ Huyên. Đa số bạn học lớp 10 (27) đều không nhìn ra những phẩm chất ưu việt của Kim Bách Tuệ, không ngộ ra được ý nghĩa thực sự, không đạt được cảnh giới tư tưởng.

Cho nên, khi họ nghe tin đồn Thẩm Phụ Huyên và Kim Bách Tuệ, họ cảm thấy không thể tin nổi.

Thang Đình Đình lắc đầu, bắt đầu an ủi Thẩm Phụ Huyên: “Thẩm Phụ Huyên, đừng quan tâm các bạn học nghĩ gì, cậu không cần lùi bước, tớ và Lâm Tri Hạ đều đứng về phía cậu.”

Thẩm Phụ Huyên thiếu chút nữa hít thở không thông.

Cậu lạnh giọng nói: “Tớ không thích Kim Bách Tuệ.”

Lâm Tri Hạ quan sát vẻ mặt của cậu, rất kỳ lạ, cậu ấy không nói dối.

Lâm Tri Hạ xác định, Đoạn Khải Ngôn cũng không nói dối.

Đoạn Khải Ngôn nghe thấy lời tuyên bố của Thẩm Phụ Huyên, lập tức nói tiếp: “Cậu thích thì cứ thích đi, không ai ngăn cản cậu cả. Chúng ta không phải thầy chủ nhiệm. Chúng ta là bạn bè bốn năm của cậu, trong lòng cậu có tính toán gì, còn muốn giấu chúng tớ?”

Thẩm Phụ Huyên hung dữ mắng: “Cút đi.”

"Cậu làm gì thế?" Đoạn Khải Ngôn có chút phẫn nộ, “Sao cậu lại mắng tớ?”

Lâm Tri Hạ hòa giải: “Đừng cãi nhau nữa, yên lặng ăn cơm.”

Sau bữa ăn, mọi người nghỉ ngơi nửa giờ, lại theo hướng dẫn viên du lịch, đi cáp treo để ngắm cảnh Bồng Lai Sơn.

Mỗi chiếc cáp treo đều khép kín hoàn toàn, nhiều nhất có thể ngồi bốn người. Do đó, Lâm Tri Hạ, Thang Đình Đình, Thẩm Phụ Huyên, Đoạn Khải Ngôn ngồi chung một cabin.

Lâm Tri Hạ mở cặp sách, lấy ra một quyển sách, kê trên đùi.

Trong trang sách kẹp một tờ giấy viết thư hình dâu tây, cô cầm bút bi, viết lên giấy: Lớp 10 (27) đã đến Bồng Lai Sơn. Cả lớp cùng nhau đi du lịch, đây là một chuyện vui biết bao. Bây giờ tớ đang ngồi trong cáp treo, tớ thấy những cây đại thụ trăm năm cao vút, ngôi chùa cổ ngàn năm trong sương mù…

Đoạn Khải Ngôn hỏi: “Cậu đang viết thư cho ai vậy?”

Thang Đình Đình lập tức chen vào: “Giang Du Bạch chứ còn ai nữa?”

"Là Giang Du Bạch," Lâm Tri Hạ thừa nhận.

Đoạn Khải Ngôn nghiêng người về phía trước: “Cậu với Giang Du Bạch rốt cuộc là quan hệ gì vậy?”

Lâm Tri Hạ thản nhiên nói: “Quan hệ bạn thân.”

Thẩm Phụ Huyên chen vào: “Đoạn Khải Ngôn, cậu đừng xen vào chuyện của người khác nữa.”

"Cậu vẫn còn giận tớ à?" Đoạn Khải Ngôn quay đầu nhìn cậu: “Tớ đã xin lỗi rồi mà.”

Thẩm Phụ Huyên cười nhạt: “Tớ giết cậu, rồi nói một câu xin lỗi, cậu sẽ tha thứ cho tớ sao?”

Đoạn Khải Ngôn đặc biệt nghiêm túc trả lời: “Tớ chết rồi, sao tớ tha thứ cho cậu được?”

"Đừng cãi nhau nữa," Lâm Tri Hạ ngắt lời.

Sau khi cô nói, trong cabin cáp treo lại trở nên yên tĩnh.

Lâm Tri Hạ so sánh với phong cảnh tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, viết một bài thơ lên tờ giấy trắng. Dãy núi trùng điệp tạo nên cảnh quan tự nhiên, trong đầu cô được trừu tượng hóa thành không gian đa chiều. Cô bắt đầu suy nghĩ về máy chiếu 3D vật thể cao chiều, lại tự nhiên nghĩ đến các thuật toán giảm chiều dữ liệu thường dùng hiện nay như PCA, ICA, bộ lọc sóng phương sai thấp và bộ lọc sóng tương quan cao.

Đoạn Khải Ngôn lại một lần nữa ngắt ngang suy nghĩ của cô: “Đến rồi, đi thôi, chúng ta đi xem chùa cổ.”

Cáp treo đến điểm cuối, Lâm Tri Hạ và những người khác nhanh chóng đuổi theo hướng dẫn viên du lịch.

Hướng dẫn viên du lịch cầm một chiếc loa, nói lớn: “Các bạn lớp 27, đi sát theo tôi, tiếp theo chúng ta sẽ tham quan một điểm du lịch nổi tiếng nhất của Bồng Lai Sơn, chùa Bảo Đăng. 'Kinh Pháp Hoa' có một câu, mọi người đã nghe chưa? 'Kinh Pháp Hoa' đã nói, 'Lấy một ngọn đèn truyền cho mọi nhà, cuối cùng vạn ngọn đèn đều sáng', chùa Bảo Đăng của chúng ta có lịch sử lâu đời, trước cổng chùa có một ngọn đèn sáng, nhiều năm qua mưa gió bão táp, ngọn đèn vẫn không tắt...”

Hướng dẫn viên du lịch vừa nói, vừa đưa học sinh đi về phía trước.

Xung quanh chùa mọc lên những cây cổ thụ cao chót vót, lá bạch quả rơi đầy đất, những nhà sư mặc áo xám đang quét dọn. Trong chùa Bảo Đăng, hương khói thịnh vượng, du khách tấp nập. Trên kệ gỗ ở sân trước đầy một loạt nến đỏ, những tín đồ từ xa đến đang thành kính cầu nguyện.

Thầy chủ nhiệm cũng đi cầu nguyện. Thầy bỏ 200 đồng vào thùng công đức, sau đó, thầy viết rất nhiều chữ lên giấy.

Đoạn Khải Ngôn gan lớn, tiến đến lén nhìn.

Đoạn Khải Ngôn thấy, thầy Lỗ viết, hy vọng học sinh của thầy có thể đạt được thành tích tốt trong các cuộc thi, hoặc đạt được điểm số hài lòng trong kỳ thi đại học, chúc các em học sinh thân thể khỏe mạnh, cả gia đình hạnh phúc.

Đoạn Khải Ngôn cảm động không thôi. Cậu lại một lần nữa tiết lộ bí mật cho Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ ghi lại tất cả những suy nghĩ của mình, ghi đầy ba tờ giấy. Sau khi chuyến đi Bồng Lai Sơn kết thúc, Lâm Tri Hạ về đến nhà, dán hai con tem lên phong bì. Cô với tâm trạng mong chờ hồi âm, gửi bức thư này cho Giang Du Bạch.

 ******

Hai ngày sau, Giang Du Bạch đăng nhập QQ.

Cậu nói với Lâm Tri Hạ, cậu vừa xuống máy bay, đang ở Mỹ.

Giang Du Bạch thật sự có thể giữ bình tĩnh. Trước khi vào trận chung kết, cậu hoàn toàn không nói cho Lâm Tri Hạ biết tình hình thi đấu ra sao. Lâm Tri Hạ nhận được báo cáo thi đấu không đầy đủ của cậu, biết được cuộc cạnh tranh năm nay vô cùng khốc liệt. Hầu như một nửa các trường trung học tư thục hàng đầu Bắc Mỹ đã đến, ngay cả các trường học châu Âu cũng tham gia. Lâm Tri Hạ không kìm được hỏi: “Đội ngũ nước nào mạnh nhất?”

"Mỹ," Giang Du Bạch thành thật nói.

Lâm Tri Hạ cổ vũ cậu: “Cậu có thể mà, Giang Du Bạch, cậu có thể tham gia trận chung kết, đã rất giỏi rồi!”

Giang Du Bạch gửi một địa chỉ trang web qua khung chat QQ. Cậu thành tâm mời Lâm Tri Hạ xem trực tiếp trận đấu của cậu.

Trận chung kết được tổ chức tại New York, Mỹ. New York và Bắc Kinh lệch múi giờ đúng 12 tiếng. Trận thi đấu nhóm đầu tiên sẽ bắt đầu từ 6 giờ tối, kết thúc lúc 8 giờ tối, phát trực tiếp liên tục hai giờ.

6 giờ tối giờ New York, chính là 6 giờ sáng giờ Bắc Kinh.

Ngày 17 tháng 3 năm 2009, là ngày đầu tiên của trận chung kết Cuộc thi Thử thách Kinh tế học Bắc Mỹ.

6 giờ sáng ngày 17 tháng 3, Lâm Tri Hạ rời khỏi giường, không thể chờ đợi bật máy tính, nhập địa chỉ trang web, quả nhiên thấy được buổi phát trực tiếp.

Người dẫn chương trình là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh, tươi cười. Ông ta cầm micrô, hướng về phía khán giả, giới thiệu thể lệ cuộc thi và danh tính của ban giám khảo năm nay. Khi người dẫn chương trình nhắc đến các thí sinh, ống kính quay một cảnh toàn, Lâm Tri Hạ thấy các đội ngũ tinh hoa của học sinh trung học đến từ khắp các châu lục trên thế giới.

Phải nói, các thành viên đội thi đấu kinh tế học này dường như cũng toát ra một khí chất phi thường.

Lâm Tri Hạ có thể đoán được mức độ khốc liệt của trận đấu này.

Lâm Tri Hạ không đi ra phòng khách ăn sáng. Cô từ nhà bếp bưng một bát cháo, canh giữ trước màn hình máy tính. Vừa lúc, ống kính phát trực tiếp cắt vào cảnh cận, cô nhìn thấy Giang Du Bạch mặc bộ vest.

Cô khen ngợi: “Mặc vest đẹp thật, Giang Du Bạch.”

"Cái này tính là gì?" Giọng anh trai vang lên sau lưng cô, “Người thật sự đẹp, không cần dựa vào quần áo để diện mạo.”

Anh trai sao lại ở đây?

Lâm Tri Hạ hai tay bưng bát, nhận ra rồi quay đầu lại.

Lâm Trạch Thu nói với cô: “Em không ra phòng khách ăn cơm, mẹ bảo anh đến hỏi em, sáng nay em đang bận gì. Hóa ra là em đang xem Giang Du Bạch thi đấu à? Cậu ấy có gì đáng xem, anh hỏi em?”

Lâm Tri Hạ một lần nữa ngồi thẳng người, uống một ngụm cháo, sau đó mới nói: “Cậu ấy đã học kinh tế học rất lâu, em muốn biết trình độ của cậu ấy. Em tin cậu ấy nhất định có thể nổi bật.”

Lâm Trạch Thu chuyển đến một cái ghế, ngồi bên cạnh Lâm Tri Hạ: “Thành tích cấp hai của thằng bé không bằng em đâu. Em để ý nó làm gì?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play