Ngày 1 tháng 9 năm 2008, thời tiết đẹp, nắng vàng rực rỡ.
Lâm Tri Hạ bước vào cổng trường Cấp Ba số 1 tỉnh cùng anh trai, Lâm Trạch Thu.
P/s: mình thấy convert ghi là trường cấp ba tỉnh lập nhất trung nên sau này mình sẽ ghi là Nhất trung cho gọn nhé.
Suốt dọc đường đi, Lâm Trạch Thu luôn dặn dò em gái một cách ân cần: “Lâm Tri Hạ này, cấp ba khác cấp hai lắm. Lớp chuyên của bọn em cạnh tranh khốc liệt, mà học sinh thì phần lớn đều đang ở tuổi 15, 16. Anh không cần nói quá rõ ràng, em cũng tự hiểu được chứ?”
Lâm Tri Hạ ngơ ngác nhìn anh: “Hiểu cái gì cơ?”
Người xưa thường dùng từ "tuổi dậy thì" để miêu tả các cô gái 13 tuổi. Hiện tại, Lâm Tri Hạ đang ở đúng lứa tuổi đó. Cô thừa hưởng những nét đẹp từ gen ưu tú của bố mẹ, càng lớn càng xinh xắn, điều này khiến Lâm Trạch Thu không khỏi cảm thấy cảnh giác.
Lúc này, Lâm Trạch Thu đã là học sinh lớp 11. Lớp anh có ba cặp đôi yêu đương lén lút, và vài cậu con trai thích tụ tập để bàn tán về ngoại hình, vóc dáng của các bạn nữ... Tóm lại, bất kể trong đầu những cậu học sinh cấp ba đó chứa đựng những gì, Lâm Trạch Thu đều muốn dập tắt mọi khả năng từ trong trứng nước.
Lâm Trạch Thu nhẫn nại giải thích tiếp: “Con trai cấp ba...”
Anh mới nói được bốn từ, Lâm Tri Hạ đã gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Lâm Trạch Thu nghi ngờ: “Em thực sự hiểu rồi à?”
"Vâng, vâng," Lâm Tri Hạ đáp lại một cách hờ hững, “Anh à, anh lúc nào cũng nói đi nói lại cùng một chuyện. Chỉ cần anh bắt đầu là em có thể đoán được anh sẽ nói gì tiếp theo, nội dung cũ rích, tất cả đều chỉ có một ý nghĩa.”
Lâm Trạch Thu sững sờ một giây: “Em đang chê anh lải nhải hả?”
"Sao lại thế?" Lâm Tri Hạ trả lời một cách qua loa, “Làm sao em có thể chê anh lải nhải được? Anh chẳng lải nhải chút nào cả. Anh là người nói chuyện cực kỳ ngắn gọn, cô đọng, tuyệt đối sẽ không cằn nhằn, nói mãi không dứt...”
Nói đến câu cuối, ngay cả Lâm Tri Hạ cũng không tin. Cô không tiếp tục tâng bốc Lâm Trạch Thu nữa, chỉ kết thúc bằng một tràng "ha ha ha ha".
Lâm Trạch Thu rất muốn làm rõ, rốt cuộc trong lòng Lâm Tri Hạ, anh là một hình ảnh như thế nào. Anh đi chậm lại, định hỏi thẳng em gái thì bên tai bỗng vang lên tiếng reo hò: “Lâm Tri Hạ, tin tốt! Cậu với tớ học cùng lớp!”
Lâm Trạch Thu quay người lại, thấy Thang Đình Đình.
Tiết trời đầu tháng 9 hơi nóng, chút hơi nóng cuối hè vẫn còn vương vấn. Thang Đình Đình mặc một chiếc áo cộc tay màu xanh nhạt, chân váy xếp ly bò, toát lên vẻ tràn đầy sức sống thanh xuân đặc trưng của thiếu nữ. Cô ấy tự nhiên bước đến bên Lâm Tri Hạ, khoác tay em, thân mật nói: “Chúng ta đều ở lớp 10 (27), thầy chủ nhiệm tên Lỗ Nguyên Khải, là một thầy giáo nam ngoài bốn mươi.”
"Tớ từng gặp thầy ấy rồi," Lâm Tri Hạ miêu tả, “Thầy ấy là giáo viên dạy Toán của lớp chuyên 12 khóa trước.”
Ánh mắt Thang Đình Đình lướt qua mặt Lâm Trạch Thu: “Đúng... thầy ấy là giáo viên dạy Toán.”
Lúc này, trong lòng Lâm Trạch Thu dâng lên một cảm giác vui mừng. Anh luôn mong Lâm Tri Hạ giao tiếp nhiều hơn với các bạn nữ trong lớp, vì suy cho cùng, chỉ có con gái mới thực sự hiểu con gái. Anh cứ tưởng Lâm Tri Hạ không để tâm đến lời anh nói, không ngờ, hóa ra em đã chủ động kết bạn với các bạn nữ. Nhìn vậy thì em gái anh quả thực là một cô bé ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Lâm Tri Hạ chủ động đề nghị: “Thang Đình Đình, tớ có thể ngồi cùng bàn với cậu không?”
"Được, được," Thang Đình Đình nhìn về phía tòa nhà học phía xa, “Chúng ta đi đến lớp sớm một chút, chọn chỗ ngồi tốt nhé.”
Thang Đình Đình kéo Lâm Tri Hạ chạy đi một đoạn ngắn. Lâm Tri Hạ quay đầu nhìn anh trai, Lâm Trạch Thu liền nói: “Trưa 12 giờ tan học, anh sẽ đến cửa lớp tìm em, đưa em về nhà.”
"Vâng ạ!" Lâm Tri Hạ đáp lại với giọng điệu vang dội.
****
Vào ngày khai giảng của năm học trước, Lâm Tri Hạ đã một mình đi trong sân trường xa lạ, vừa lo lắng vừa bất an thăm dò một môi trường chưa biết. Cô nhớ rõ, khi đến gần lớp học của mình và nhìn thấy Giang Du Bạch, tâm trạng của cô đã lập tức trở nên thoải mái và vui vẻ, giống như một chú cua ẩn dật sống trên bờ biển, sau một chuyến đi dài, cuối cùng đã tìm thấy chiếc vỏ sò ưng ý nhất.
Hôm nay, Lâm Tri Hạ bước vào lớp 10 (27), nhìn những gương mặt quen thuộc, thoáng chốc cô lại như trở về thời cấp hai. Tuy nhiên, Giang Du Bạch không còn là bạn cùng lớp của cô nữa, cũng không còn là người bạn cùng bàn sớm tối.
Hôm nay Giang Du Bạch thế nào rồi nhỉ?
Cậu ấy có thích nghi với cuộc sống ở Bắc Kinh không?
Cậu ấy có đang nghĩ đến Lâm Tri Hạ không?
Lâm Tri Hạ ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, đi qua phía trước lớp học.
Cô nghe thấy các bạn ngồi hàng đầu xì xào: “Này, nhanh ngẩng đầu lên mà nhìn, kia chính là Lâm Tri Hạ, tiểu công chúa của lớp chuyên trường số 1 tỉnh, quán quân Olympic Toán học quốc tế Romania năm 2007, sinh viên dự kiến được tiến cử vào Khoa Toán Đại học Bắc Kinh, người đã công bố một bài luận vật lý SCI vào tháng 2 năm nay.”
Có người hỏi: “Lâm Tri Hạ đang nghĩ gì thế?”
Đoạn Khải Ngôn chen vào: “Cậu không nói nhảm à, còn có thể nghĩ gì nữa? Chắc chắn là những bài toán khó, hoặc là cuộc thi chuyên ngành Tin học rồi.”
Một bạn học khác khẽ gật đầu, phân tích một cách có lý: “Đúng thế, những người thực sự mạnh mẽ đều như vậy, đầu óc họ luôn vận hành với tốc độ cao, khi tỉnh táo, họ luôn nghĩ về những bài toán khó.”
Lâm Tri Hạ cảm thấy ngượng ngùng. Từ khi bước vào lớp, cô chưa hề nghĩ một chút nào đến chuyện liên quan đến toán học.
Phòng học lớp 10 (27) rộng rãi và sáng sủa, bàn ghế xếp ngay ngắn, bảng đen sạch bóng. Lâm Tri Hạ nhìn quanh, cuối cùng chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, ngoài cửa sổ là khung cảnh rộng rãi, cô có thể nhìn thấy sân vận động trống trải và bầu trời trong xanh.
Trên sân, có cả xà đơn mà Giang Du Bạch thích nhất.
Lâm Tri Hạ mở "Nhật Ký Quan Sát Con Người" ra, cầm bút viết:
《 Hôm nay là ngày 1 tháng 9 năm 2008, ngày đầu tiên của năm học lớp 10. Mình bước vào cuộc sống cấp ba hoàn toàn mới. Mình được phân vào lớp 10 (27), lớp có tổng cộng 49 bạn học. Mặc dù mình hy vọng Giang Du Bạch là một trong 49 người đó, nhưng mình càng hy vọng Giang Du Bạch có thể thu hoạch được nhiều kiến thức trong quá trình học tập ở Bắc Kinh.》
Đặt bút xuống, cô buông "Nhật Ký Quan Sát Con Người", lấy ra một xấp giấy viết thư từ trong túi.
Đó là xấp giấy viết thư được Lâm Tri Hạ tinh chọn, nền giấy màu hồng nhạt ánh xà cừ, in vài quả dâu tây màu hồng phớt, thể hiện phong cách cá nhân của cô. Mỗi tấm thiệp chúc mừng cô gửi cho Giang Du Bạch đều có hình quả dâu tây, biểu tượng cho tình cảm chân thành của bản thân.
Ngón tay Lâm Tri Hạ chạm vào hình vẽ quả dâu tây. Cô suy nghĩ một lát rồi đặt bút viết lên giấy -
Gửi Giang Giang Giang Giang Du Bạch:
《 Gặp thư như gặp mặt.
《Đây là lá thư đầu tiên mình gửi cho cậu. Bây giờ là 7 giờ 40 phút sáng ngày 1 tháng 9 năm 2008, giờ Bắc Kinh. Mình đang ngồi trong phòng học lớp 10 (27), chờ đợi giáo viên chủ nhiệm xuất hiện. Mình nhớ lại thời cấp hai của chúng ta. Mỗi lần bước vào phòng học lớp 17, cậu đều là bạn cùng bàn của mình. Vì vậy, phòng học lớp 17 đối với mình là một nơi đáng mong đợi. Còn ở lớp 10 (27), cảm giác nhiều hơn là sự quen thuộc. Thẩm Phụ Huyên, Đoạn Khải Ngôn, Kim Bách Huệ đều trở thành bạn cùng lớp cấp ba của mình, Thang Đình Đình là bạn cùng bàn mới. Chị Lạc Anh đã giao lại Câu lạc bộ Văn học cổ cho mình, mình là hội trưởng mới.
Cây hoa quế trong sân trường Nhất Trung đã nở rồi, nở đẹp lắm. Mình sẽ chụp ảnh cây hoa quế rồi gửi ảnh cùng thư cho cậu, như vậy là cậu đã cùng mình ngắm cảnh.
Hải nội tồn tri kỷ,
thiên nhai nhược lân bang.
Chúc cậu: học hành thành công, mọi sự như ý!
(Ngày 1 tháng 9 năm 2008, viết tại phòng học lớp 10, Tỉnh Lập Nhất Trung).》
Câu "Trong nước tồn tri kỷ, thiên nhai như láng giềng" có nghĩa là:
“Khi đã là tri kỷ, thì dù cách xa chân trời góc bể cũng giống như ở ngay sát vách.”
Câu này đề cao tình bạn, tình tri kỷ chân thành, cho rằng khoảng cách địa lý không còn quan trọng khi hai người có sự đồng điệu và thấu hiểu sâu sắc.
Lá thư này được viết khá ngắn gọn.
Lâm Tri Hạ đọc lại một lần, cảm thấy rất vừa ý, trang trọng bổ sung thêm phần ký tên "Lâm Lâm Lâm Lâm Tri Hạ".
Cơn gió nhẹ buổi sáng thổi vào phòng học, làm tóc cô rối tung. Cô tập trung gấp lá thư, gấp tờ giấy thành một hình dạng rất vuông vức.
Bạn cùng bàn Thang Đình Đình hỏi: “Cậu đang viết thư à?”
"Đúng vậy," Lâm Tri Hạ thừa nhận, “Tớ đang viết thư cho một người bạn thân.”
Thang Đình Đình gật đầu. Một lúc sau, Thang Đình Đình trực tiếp đoán: “Là Giang Du Bạch à?”
Lâm Tri Hạ đưa ngón tay lên, cầm chặt lá thư: “Ừ.”
Thang Đình Đình đột nhiên lấy ra một viên kẹo dâu tây của Thụy Sĩ. Cô ấy mở vỏ bọc, chuẩn bị chia kẹo cho các bạn xung quanh. Đối với Lâm Tri Hạ, điều này giống như một người nghiện thuốc lá nhìn thấy hàng xóm rút ra một điếu thuốc thơm.
Lâm Tri Hạ nhận một viên kẹo mềm vị dâu tây từ tay Thang Đình Đình, vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu, Thang Đình Đình.”
Thang Đình Đình tự nhiên hào phóng nói: “Cậu với tớ đều là người một nhà, đừng khách sáo.”
Thang Đình Đình phát kẹo được một nửa thì gặp phải một bạn học không được bình thường cho lắm - đó là một cậu con trai ngồi ngay phía trước Lâm Tri Hạ. Cậu ta mặc áo sơ mi kẻ sọc dài tay, chừng 15, 16 tuổi, cao khoảng 1m8. Gương mặt tuấn tú, nước da sẫm màu, khi cười để lộ hàm răng trắng: “Tiêu rồi, ngày đầu khai giảng đã có hai bạn nữ tặng kẹo cho tớ.”
Thang Đình Đình lập tức thu viên kẹo dâu tây lại: “Tớ không cho.”
Cậu bạn đưa tay ra lấy: “Nói cho kẹo rồi mà?”
Lâm Tri Hạ đang bóc vỏ kẹo. Thái độ của cô rất thành kính, đầy vẻ nghi thức, đầu tiên đặt viên kẹo mềm vào lòng bàn tay trái, sau đó nâng ngón tay phải lên, bóc lớp vỏ mỏng, cô đã ngửi thấy mùi dâu tây ngọt ngào. Đúng lúc này, cậu con trai ngồi hàng trước kia chạm vào cổ tay cô, viên kẹo dâu tây lập tức rơi xuống đất.
Lâm Tri Hạ sững sờ.
Cậu con trai ngồi hàng trước cười hòa giải: “Xin lỗi, xin lỗi, tớ tớ tớ... Buổi chiều sẽ mang kẹo mới đến cho hai vị mỹ nữ các cậu.”
Lâm Tri Hạ nghiêng đầu: “Hai vị mỹ nữ?”
"Cậu nói gì vậy, Thiệu Đông Húc!" Thang Đình Đình đường hoàng chỉ trích, “Lâm Tri Hạ năm nay mới 13 tuổi, cậu tôn trọng chút đi.”
Hóa ra cậu con trai này tên là Thiệu Đông Húc.
Thiệu Đông Húc học tiểu học ở Trường Tiểu học Thực nghiệm Sư phạm. Cậu ta là bạn học tiểu học của Thang Đình Đình. Cậu ta không thi đỗ vào lớp chuyên cấp hai của Nhất Trung nên đã học ba năm ở Cấp Hai trong thành phố, cuối cùng giành được cúp Olympic Toán học cấp hai và bước được vào lớp chuyên cấp ba của trường trung học số 1 tỉnh.
Khi nghe thấy tên tuổi của Lâm Tri Hạ, cậu ta và bạn cùng bàn đều quay người lại, không kiêng nể đánh giá Lâm Tri Hạ. Cùng lúc đó, Lâm Tri Hạ cũng đang quan sát họ.
Một làn sóng ngầm vô hình lan tỏa trong không khí. Thiệu Đông Húc nhìn chằm chằm Lâm Tri Hạ khoảng mười giây, rồi mới nói: “Cậu chính là Lâm Tri Hạ sao? Thủ khoa kỳ thi cấp hai năm 2008, tiểu công chúa của lớp chuyên Nhất Trung, người giành huy chương vàng Olympic Toán học quốc tế Romania năm 2007...”
Thiệu Đông Húc không nhớ rõ tất cả danh hiệu của Lâm Tri Hạ.
Trước khi khai giảng, cậu ta đã tham gia một nhóm QQ của trường Nhất Trung, trong đó mọi người bàn tán sôi nổi về Lâm Tri Hạ, ai cũng thuộc lòng các danh hiệu của cô bạn. Là một người ngoài, Thiệu Đông Húc đã bị ép tiếp nhận một cơn bão kiến thức.
Cậu ta tuyệt đối không ngờ, số 1 của trung học số 1 tỉnh lại có thể mạnh đến mức này.
Lâm Tri Hạ không giỏi đối phó với việc bị bạn học nhìn chằm chằm quá lâu. Vì vậy, cô quyết định bắt chước phong thái của Giang Du Bạch. Cô khẽ gật đầu, ra vẻ điềm tĩnh: “Đó đều là chuyện đã qua, không đáng để nhắc đến.”
Lâm Tri Hạ cho rằng, cô chỉ có thể học được vẻ ngoài của Giang Du Bạch, chứ không học được phong thái và thần thái của cậu.
Còn Thiệu Đông Húc thì chắp tay vái cô một cái, rất có phong cách hiệp khách, rồi quay người lại, tiếp tục làm bài tập. Thiệu Đông Húc và bạn cùng bàn của mình không bỏ lỡ một giây phút học tập nào. Trên bàn của họ chất đầy mấy cuốn tài liệu ôn thi Toán học cấp ba, trong đó một cuốn đã được Thiệu Đông Húc làm xong một nửa. Tinh thần chăm chỉ, khắc khổ này khiến Lâm Tri Hạ vô cùng kính trọng.
Dù Thiệu Đông Húc đã quay lưng lại với Lâm Tri Hạ, không nhìn thấy hành động và biểu cảm của cô, Lâm Tri Hạ vẫn chắp hai tay, đáp lại cậu ta.
Trong phòng học dần trở nên yên tĩnh, ngoài hành lang truyền đến tiếng trò chuyện của các thầy cô.
Thầy chủ nhiệm lớp 10 (27) cầm một quyển giáo án, từ từ đi về phía bục giảng cao ba thước.
Vị chủ nhiệm lớp này là một thầy giáo nam gần bốn mươi tuổi, tên là Lỗ Nguyên Khải. Thầy Lỗ mặc áo sơ mi trắng, quần đen, cả người gọn gàng, nói chuyện rất nhỏ nhẹ: “Chào các em học sinh lớp 27, thầy là chủ nhiệm của các em, thầy Lỗ. Ba năm từ 2008 đến 2011 này, đối với cuộc đời các em rất quan trọng... Mỗi người các em hãy trân trọng không khí học tập của lớp chuyên, học nhiều luyện nhiều, hỏi nhiều suy nghĩ nhiều. Lớp chúng ta là lớp học tốt nhất cả khối, sau này gặp khó khăn, các em phải nhớ rằng mình là người tốt nhất, phải suy nghĩ theo hướng tích cực.”
Thầy Lỗ ngắn gọn khích lệ các học sinh của mình. Sau đó, thầy bước xuống bục giảng, yêu cầu các bạn học sinh đứng dậy giới thiệu bản thân theo thứ tự chỗ ngồi, nói một chút về sở thích, nguyện vọng và mục tiêu.
Chỗ ngồi của Đoạn Khải Ngôn ở hàng đầu tiên.
Ngay khi thầy vừa dứt lời, Đoạn Khải Ngôn hào hứng đứng lên, nói to: "Tớ tên là Đoạn Khải Ngôn, Đoạn trong Đoạn vương gia của "Thiên Long Bát Bộ", Khải trong khải ngôn nhân sinh (khởi đầu cuộc sống), Ngôn trong ngôn ngữ. Cấp một tớ đã giành được cúp vàng Olympic Toán học Hoa La Canh, cấp hai tớ giành giải đặc biệt Cuộc thi Toán học cấp tỉnh. Lên cấp ba, tớ muốn thi giành giải đặc biệt Cuộc thi Toán học cấp ba, mục tiêu đại học của tớ là Đại học Bắc Kinh."
Cả lớp vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Thầy Lỗ mỉm cười: “Đoạn Khải Ngôn, chúc em sớm vào được Đại học Bắc Kinh.”
Đoạn Khải Ngôn xoắn xoắn vạt áo, hơi ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ.
Ngồi ở vị trí thứ ba phía sau Đoạn Khải Ngôn là đối thủ của cậu ấy, Kim Bách Huệ.
Bạn cùng bàn của Kim Bách Huệ là một cậu con trai. Cậu học sinh này sau khi vào lớp đã phát hiện không còn chỗ trống, chỉ có thể ngồi cạnh Kim Bách Huệ. Cậu còn phát hiện ra, Kim Bách Huệ luôn luôn không ngừng làm bài tập.
Đến lượt Kim Bách Huệ giới thiệu bản thân, cô mới đặt bút xuống, đứng lên nói: “Tớ tên là Kim Bách Huệ. Ba năm cấp hai, tớ chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ đêm. Tớ muốn thi vào lớp Diêu* của Đại học Thanh Hoa, tớ muốn thúc đẩy sự phát triển của khoa học nhân loại.”
*Lớp Diêu (Yao Class) của Đại học Thanh Hoa là một lớp học đặc biệt dành cho sinh viên xuất sắc nhất trong lĩnh vực Khoa học Máy tính. Tên chính thức của lớp này là Lớp Thực nghiệm Khoa học Máy tính.
Cô vừa dứt lời, thầy Khổng đã vỗ tay: “Một hoài bão tốt.”
Tiếng vỗ tay của thầy Lỗ gần như không có nhiều người hưởng ứng.
Bởi vì, hơn một nửa học sinh lớp 10 (27) đến từ lớp chuyên cấp hai của Nhất Trung.
Kim Bách Huệ thấy hụt hẫng.
Nhưng cô ấy cũng không bận tâm. Cô ấy đắm chìm trong thế giới toán học, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Hoạt động giới thiệu của cả lớp vẫn tiếp tục. Đến lượt Lâm Tri Hạ, cô nhanh chóng đứng lên, nói một cách ngắn gọn: “Tớ tên là Lâm Tri Hạ, lâm trong rừng cây, tri trong hiểu biết, hạ trong mùa hè, hy vọng có thể hòa đồng vui vẻ với mọi người, cảm ơn!”
Cô vừa dứt lời, trong lớp bùng lên một tràng vỗ tay như sấm. Các bạn học cũ của lớp 17 ngày nào đều hò reo cổ vũ cho cô, Đoạn Khải Ngôn dẫn đầu hô to: “Lâm lớp trưởng! Lâm lớp trưởng!”
Tiếng hô của Lâm Tri Hạ cao đến mức thầy Lỗ liền thuận theo ý dân, bổ nhiệm: “Lâm Tri Hạ, em từng là lớp trưởng ở cấp hai, chắc chắn sẽ làm tốt công việc của lớp. Em có thể làm lớp trưởng lớp 10 (27) của chúng ta không?”
Lâm Tri Hạ chắp hai tay sau lưng, nói một cách thận trọng: “Vâng.”
Cứ như vậy, Lâm Tri Hạ lại một lần nữa đảm nhận trọng trách lớp trưởng.
Cô phải chia sẻ tin này cho Giang Du Bạch!
Tối hôm đó về đến nhà, Lâm Tri Hạ nóng lòng bật máy tính lên, đăng nhập QQ. Cô ngạc nhiên phát hiện, Giang Du Bạch đang trực tuyến, hơn nữa, trạng thái của cậu ấy còn là "Q tớ đi". Xem ra, Giang Du Bạch bây giờ không bận chút nào, rất muốn trò chuyện với mọi người! Lâm Tri Hạ đến thật đúng lúc!
Lâm Tri Hạ gửi tin nhắn cho cậu ấy: Giang Du Bạch, tớ về nhà rồi, cậu cũng ở nhà à?
Giang Du Bạch trả lời ngay lập tức: Ừ.
Lâm Tri Hạ vui vẻ nói cho bạn biết: Hôm nay tớ lại được bầu làm lớp trưởng rồi.
Giang Du Bạch lại trả lời ngay: Chúc mừng cậu, thuyền trưởng Lâm Tri Hạ.