7

Ăn suốt một tháng trời, ta bắt đầu thấy A Trấn có phần… mũm mĩm, liền hảo tâm nhắc nhở:

“A Trấn ca, ngài cũng nên ăn ít lại một chút. Ngài thường ra vào trước mặt Thánh thượng, nếu bị phát hiện e là không ổn đâu.”

Nếu hắn bị lộ, ta chắc chắn cũng không thoát.

Ta nhìn gương mặt đầy đặn của hắn, tim bỗng khựng một nhịp. Quả nhiên, mỹ nhân dù có tròn trịa cũng chỉ càng thêm đẹp. Giống như thanh bảo kiếm được phủi bụi, lau sáng rực rỡ.

Ta thì thào: “Chả trách Đức Tài công công lại thích… Nếu là ta, ta cũng thích.”

“Ngươi vừa nói gì đấy?”

Lạ thật, sao ta thấy mặt A Trấn hình như hơi đỏ lên?

Chắc do uống nhiều thủy nhầm rồi.

“Không có gì.” Ta khoát tay.

Nhưng hắn vẫn chưa chịu buông tha, còn ghé sát lại gần. Hương thơm trên người hắn pha chút hơi rượu nhẹ nhàng phả thẳng vào mặt ta.

Ta ngẩn ngơ, tim bị mùi hương ấy va cho loạn nhịp.

Hắn lẩm bẩm cười: “Hình như ta nghe thấy chữ ‘thích’ gì đó?”

Ta có ảo giác rằng, dù vẻ ngoài hắn có vẻ bâng quơ, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm ta, khiến ta thấy sờ sợ trong lòng.

“Thích…” Ta đảo mắt, lập tức chui đầu vào lòng Lý nô: “Ta thích Triều Ca cơ!”

Ta nghe thấy A Trấn khẽ thở dài, như thể không nghe được đáp án mình muốn.

“Thôi vậy. Ta về trước. Mai ta dẫn vài bằng hữu đến, ngươi chuẩn bị thêm vài món thật ngon.”

Bằng hữu của A Trấn… sao có thể là hạng người tầm thường?

Chỉ cần họ đều chịu che chở cho ta, từ nay ai dám bắt bẻ chuyện ta lén ăn vụng nữa chứ?

Muốn ăn gì thì ăn! Sướng biết bao nhiêu!

8

Quả nhiên, hôm sau A Trấn dẫn đám bằng hữu của hắn đến cho ta làm quen.

Thái giám thân cận của Hiền Quý phi – Tứ Bảo.

Cung nữ được công chúa Trường Lạc yêu quý nhất – A Lạc.

Và cả tiểu thái giám Điểm Điểm – người được Hoàng thượng sủng ái nhất.

Trời ạ, toàn là những vị trên trời bước xuống!

Chỉ cần bọn họ chịu che chở cho ta, thì cái mạng nhỏ này của ta, xem như giữ được chắc rồi!

Ta sướng đến mức suýt ngất đi.

“Nhưng… chẳng phải người được Thánh thượng trọng dụng nhất là Đức Tài công công sao?” – ta tò mò hỏi.

A Trấn dừng một chút rồi đáp:

“Cũng phải có thay cũ đổi mới chứ. Hoàng thượng còn trẻ, Tiểu Đức Tử tuổi cũng lớn rồi.”

Trời đất ơi!

Gọi Đức Tài công công là Tiểu Đức Tử? Hắn quả thật được sủng ái ghê gớm!

Lý nô chạy tới cọ cọ chân ta, ta bèn bế nó lên ôm vào lòng.

“Ái chà, Tiểu Triều Ca của ta, hôm nay ta làm viên tôm cho ngươi, nhất định sẽ thích!”

Lý nô rúc đầu cọ má ta, ngoan ngoãn thân thiết vô cùng.

Điểm Điểm tròn mắt: “Ta có nhìn nhầm không? Con mèo cứng đầu kia mà cũng thân thiết với người khác ngoài Hoàng thúc ư?”

Tứ Bảo tiếp lời: “Không sai đâu hoàng huynh, chính là con mèo suýt nữa cào nát mặt ta đấy!”

A Lạc vỗ bàn: “Một tiểu cung nữ mà thu phục được Triều Ca? Nhất định phải hỏi cho rõ nàng dùng loại pháp thuật gì, dạy ta với! Ta sớm đã muốn đè nó ra mà vò nát rồi!”

Ta chuẩn bị lẩu dê tươi cay nồng, thịt là từ dê con mới mổ. Phụ liệu có măng đông, cải muối thượng hạng, kèm thêm sữa bò nhài táo tươi.

Ban đầu mấy người còn có vẻ nghi ngờ.

Nhưng Điểm Điểm là người động đũa đầu tiên, vừa ăn xong liền kêu lên thất thanh:

“Sao lại mềm như thế! Trẫm… à không, ta chưa từng ăn thịt dê nào mềm ngọt như vậy!”

A Lạc cũng húp một miếng:

“Thật sự mềm! Mà còn thơm! Mùi thịt hòa với nước lẩu như quyện lại, không bên nào lấn bên nào, đúng là tuyệt phối!”

Tứ Bảo lập tức gắp theo:

“Quá ngon! Đầu bếp trong Vương phủ ta nấu cũng không bằng một nửa!”

A Lạc chen vào: “Thức uống cũng ngon, kết hợp với món cay thật quá hợp!”

Lúc đầu ta còn mỉm cười nghe họ khen, nhưng bỗng cảm thấy có gì đó sai sai…

“Vương phủ? Phủ nào vậy?”

A Trấn nhanh trí chen vào:

“Tứ Bảo ra từ Vương phủ, tất nhiên từng ăn món Vương phủ rồi.”

Ta chậm hiểu nên hỏi tiếp:

“Nhưng Tứ Bảo chẳng phải là người trong cung của Hiền Quý phi sao?”

Ba người kia ấp úng, đồng loạt nhìn về phía A Trấn.

Chỉ có A Trấn vẫn điềm nhiên:

“Hiền Quý phi vốn là quận chúa phủ Vương, ngươi quên rồi à?”

Ta bừng tỉnh, ngẩng đầu thì thấy cả đám đều đang… lau mồ hôi rất ăn ý.

Ta đưa đĩa nước chấm đặc biệt ra giữa bàn, cười nói:

“Trông các vị mồ hôi mồ kê nhễ nhại quá, để ta vào làm đĩa bánh anh đào hạ nhiệt cho mọi người nhé.”

Thế nhưng khi ta vừa vào bếp…

Tứ Bảo (vừa nhai vừa nói): “Hoàng thúc nói đúng thật, nhân gian đúng là có mỹ vị như thế.”

Điểm Điểm: “Ngươi để cho Trẫm… á, cho ta phần!”

A Lạc: “Hoàng thúc, sao không để Thính Hoan đến tiểu trù phòng của ta nhỉ?”

Mọi người đồng thanh: “Không được!!”

Điểm Điểm: “Trẫm phải ưu tiên chứ!”

A Lạc: “Hằng ngày các ngươi cứ nói yêu thương ta nhất, thế mà giờ lại không chịu nhường?”

Tứ Bảo: “Ta là nhỏ nhất mà, chẳng lẽ cũng không được sao?”

Thấy A Trấn chẳng nói gì, cả đám liền đồng loạt quay sang nhìn hắn.

Chỉ thấy hắn mỉm cười, ánh mắt dõi về phía ta đang tất bật trong bếp.

Khi ta bưng đĩa bánh ra, A Trấn lập tức đứng dậy ra phụ ta bê vào.

Điểm Điểm thở dài:

“Xem ra, ai cũng không giữ được tiểu cung nữ này rồi.”

Tứ Bảo: “Không ngờ lại là một tiểu cung nữ.”

A Lạc nhún vai: “Nam nhân lòng như đáy biển, khó dò lắm…”

9

Từ hôm ấy, bốn người kia cứ thay nhau đến ăn chực.

Dù A Trấn không để ba người kia tới quá thường xuyên, tránh để ta mệt, nhưng hắn thì ngày nào cũng đến, mang theo cả Lý nô.

Lâu ngày, đương nhiên bị người khác để ý.

Đặc biệt là Nguyệt Hà – người mới đến ngự thiện phòng. Dựa vào việc có cô cô làm quản sự nhỏ trong Thượng y cục, nàng ta cứ tưởng mình tài giỏi lắm, suốt ngày ra vẻ sai ta như sai người hầu.

Ta vốn nghĩ nhịn một chút là yên chuyện, nên cứ cố chịu đựng.

Nào là chê ta thái rau chưa đủ mịn, bày trí không khí chất, đến cả vị trí đặt dĩa cũng bị bắt bẻ.

Ta vẫn không hiểu nàng ta nhằm vào ta làm gì, mãi đến khi A Trấn đích thân mang dao mới tới tặng ta, nàng ta liền xông tới, mặt mũi đỏ ửng.

“Thính Hoan hậu đậu vụng về thế, dao này để nàng dùng thì phí của giời, không bằng cho ta. Ta nhất định sẽ trân trọng.”

A Trấn chẳng nói gì, cũng chẳng đưa dao cho nàng ta, chỉ lạnh mặt nhìn.

Nói thật, lúc A Trấn lạnh mặt nhìn người khác… đúng là hơi đáng sợ.

Thế mà Nguyệt Hà hình như không biết sợ, vẫn cười nịnh:

“Ngài có biết Chưởng sự Tôn của Thượng y cục không? Bà ấy là cô của ta đấy…”

“Tránh ra, cản đường.”

A Trấn chẳng buồn giữ mặt mũi cho nàng, nàng ta bị mắng thẳng mặt, chỉ còn biết trừng ta một cái rồi quay gót bỏ đi.

Ủa? Hắn mắng ngươi, mắc gì lườm ta?

Nợ có chủ, oán có nơi nhé!

Xui xẻo thay, chuyện ta “ăn vụng” lại bị nàng ta phát hiện.

Ta cố dúi bạc để nàng ta nhắm mắt cho qua.

“Chị Nguyệt Hà, làm ơn tha cho muội lần này, muội cam đoan không dám nữa…”

Ai dè nàng ta hất tay ta ra, hừ lạnh:

“Con tiện tì nhà ngươi, không chỉ câu dẫn nam nhân, lại còn trộm thức ăn của ngự thiện phòng, đúng là không biết xấu hổ! Không biết A Trấn ca ca mà biết ngươi là loại ăn trộm, có còn muốn qua lại với ngươi không!”

Ta cạn lời.

Chỗ đồ ăn đó là A Trấn ca dùng… thân thể trao đổi mà có. Dù có là trộm, thì hắn cũng là đồng phạm của ta, mắc gì chỉ chửi ta?

Nàng ta túm tay ta, cổ họng gào lên:

“Ta phải tới chỗ Tổng quản ngự thiện phòng tố cáo ngươi, xem ngươi còn dám vênh váo không!”

“Chị Nguyệt Hà, muội sai rồi, thực sự biết lỗi rồi…”

Tổng quản?

Ủa? Bình thường chẳng phải chính ông ta là người mang nguyên liệu cho ta nấu ăn à…

Nếu để Nguyệt Hà biết được sau lưng ta là cả một nhóm “đại nhân vật” được sủng ái trong cung, không biết nàng ta có còn dám to tiếng thế không…

Tự dưng trong đầu ta hiện lên một câu:

“Chó cậy thế người…”

Mà khoan…

Ta không phải chó nhé!

Ta là mèo – mèo hoàng cung cơ!

10

Nguyệt Hà túm ta lôi thẳng tới trước mặt tổng quản ngự thiện phòng – Lai Phúc công công.

Vừa trông thấy ta, gương mặt tròn trịa của Lai Phúc lập tức nở rộ nụ cười nịnh nọt:

“Ôi chà, Thính Hoan cô nương, sao hôm nay ngài lại ghé qua vậy?”

Nghe ông ta ngọt ngào như thế, Nguyệt Hà lập tức cau mặt, không hài lòng.

“Tổng quản đại nhân, tiện tì Thính Hoan này dám tự tiện dùng nguyên liệu của ngự thiện phòng để nấu nướng riêng…”

“Câm miệng!” – Lai Phúc công công sa sầm nét mặt, còn liên tục nháy mắt ra hiệu cho nàng ta ngừng lại.

Nhưng hình như nàng ta không hiểu nổi tình hình, vẫn nói tiếp:

“Đến cả ngài cũng bao che cho cái thứ tiểu tiện nhân này sao? Nếu để cô cô ta – Chưởng sự Tôn – biết chuyện, không chừng còn…”

Bốp!

Cuối cùng Lai Phúc cũng không nhịn nổi, tát cho nàng ta một cái rõ kêu.

“Ta bảo ngươi câm miệng cơ mà!”

Ồ… Lai Phúc và Chưởng sự Tôn… mùi dưa này hơi nồng đấy!

Ngay sau đó, Lai Phúc quay sang ta, lập tức trở lại dáng vẻ cười nịnh nọt:

“Chuyện đó hoàn toàn không có thật đâu ạ. Thính Hoan cô nương đừng để mấy lời bậy bạ kia lọt tai…”

Phải rồi.

Theo pháp luật trong cung, thái giám và cung nữ không được kết thành đối thực.

Có đôi ba trường hợp ngoại lệ, nhưng đều phải được quý nhân đích thân phê chuẩn.

Mà nhìn thế nào thì Lai Phúc và Chưởng sự Tôn cũng chẳng phải dạng được ai ưu ái ban ân.

Ta gật đầu:

“Không sao, tổng quản đại nhân…”

Lai Phúc khom người:

“Gọi tiểu nhân là Lai Phúc là được rồi ạ.”

Ta lắc đầu, giọng lễ độ:

“Không thể rối loạn trên dưới được. Dù sao ngài vẫn là người quản ta. Có điều… ta hy vọng chuyện hôm nay không tái diễn nữa. Không phải vì ta – thân phận thấp hèn, lời nói nhẹ tựa lông hồng – mà là vì sợ ảnh hưởng đến bên trên. Nếu để họ phật ý… e là hậu quả thật khó lường.”

Lai Phúc vội gật đầu như giã tỏi, miệng rối rít:

“Phải phải phải!”

Ngay sau đó, ông ta liền điều ta sang một vị trí nhàn nhã, công việc thoải mái.

Thoải mái quá trời quá đất! Phê muốn xỉu luôn á!

Tối nay nhất định phải nấu thêm vài món ngon nữa, để nịnh bợ các vị “đại chân dài” đang che chở cho ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play