Tiểu cung nữ tầm thường, bởi cái tật ham ăn, liều mạng “móc ngoặc” với tổng quản thái giám, ép người ta điều ta vào ngự thiện phòng.
Mỗi ngày, ta lại lén lút làm chút món ngon cho chính mình.
Nào là bánh quế hoa hạt dẻ, sữa nhài táo tây, cuốn gà nướng giòn rụm, lẩu dê cay thơm nức…
Ăn uống sung túc đến mức người tròn ra mấy vòng.
Chẳng ngờ lại bị một vị thị vệ bắt gặp.
Muốn dỗ dành hắn, ta đành chia nửa phần cho ăn.
Kết quả, hắn bắt đầu dẫn thêm người đến “ăn chực” nào là thái giám thân cận của Hiền Quý phi, cung nữ A Lạc mà Trường Lạc công chúa yêu quý nhất, hay tiểu thái giám Điểm Điểm được Hoàng thượng sủng ái.
Tứ Bảo vừa nhai vừa nói: “Hoàng thúc quả nhiên nói không sai, thế gian thật sự có thứ mỹ vị như thế này.”
Điểm Điểm: “Ngươi để cho Trẫm… à không, để cho ta một ít!”
A Lạc: “Hoàng thúc, người không thể để Thính Hoan tới tiểu trù phòng của ta sao?”
Chúng nhân đồng thanh: “Không được!!!”
Từ ngày được điều tới ngự thiện phòng, cuộc sống của ta quả thật dễ chịu hơn nhiều.
Tuy công việc vẫn bộn bề, nhưng chỉ nghĩ tới việc có thể dùng chút nguyên liệu thừa để chế ra những món ngon nơi nhân gian, là cả người ta lại tràn đầy khí lực.
Đêm ấy, ta hâm một bình Xuân Nhật Túy*
, đang định thong thả dùng bữa, thì nghe tiếng “meo meo” vang lên.
Nghe theo tiếng kêu, ta thấy một con lý nô mèo vằn chẳng hề sợ người, chỉ ngồi xổm đó, đôi mắt tròn xoe tha thiết nhìn ta.
Ta xoa đầu nó:
“Tiểu gia hỏa này, mũi thính ghê, phải chăng ngửi thấy hôm nay ta làm cá hấp?”
Lý nô “meo” một tiếng, coi như hồi đáp.
Ta gắp cho nó mấy miếng thịt, rồi một người một mèo ngồi dưới mái hiên.
Ta uống rượu xuân, nó được ta rót thêm chút sữa bò.
Con mèo lông mềm mượt cọ cọ vào tay ta, vẻ mặt vui sướng lắm.
Nó dường như rất cảm kích, đến tối hôm sau, khi lại tới ăn, liền ngậm một viên ngọc châu đặt trước mặt ta.
Vừa nhìn, ta giật mình thảng thốt:
“A! Đông châu cống phẩm! Lý nô a Lý nô, ngươi muốn hại ch//ết ta sao!? Nếu bị phát hiện ta giữ của quý của bậc tôn nhân, e là đ/ầu r/ơi xuống đất!”
Ta vội xoa đầu nó:
“Mau mang châu này trả về đi. Muốn ăn thì cứ tới đây, ta cho ngươi ăn bao nhiêu cũng được, chớ đưa mấy thứ này, chỉ tổ hại ta thôi.”
Không biết có phải nghe hiểu hay không, tối hôm ấy, ăn xong cải cuốn thịt hấp, nó quả thật ngoạm ngọc châu bỏ đi.
Cứ thế, Lý nô đến “ăn chực” nhà ta suốt một tháng.
May là nó ăn ít, chẳng hề kén chọn, cho gì ăn nấy, nên ta với nó cũng thành bằng hữu.
Cho đến một chiều nọ…
Ta làm món dê hấp mềm, đậu hũ tẩm mật ong, rót thêm rượu Lê Hoa Bạch mới ủ.
Lý nô vừa được ta vuốt ve, vừa thong thả liếm đậu hũ ngọt.
Bất chợt, một giọng nam vang lên, dọa ta cùng Lý nô đồng loạt run b/ắn.
Thật ra, việc dùng nguyên liệu thừa của ngự thiện phòng vốn không lớn cũng chẳng nhỏ, chỉ sợ có kẻ cáo giác, khi đó ta e khó toàn mạng.
“Triều Ca!”
Hửm? Triều Ca là ai?
Con Lý nô vốn dạn dĩ, giờ lại sợ hãi chui tọt vào lòng ta.
Ta thử gọi khẽ: “Triều Ca?”
Lý nô “meo” một tiếng, rồi lại trốn đi.
Trong lòng ta thoáng dấy lên dự cảm chẳng lẽ chủ nhân của Triều Ca tới?
Ta vẫn nghĩ nó là mèo hoang trong cung, không ngờ lại có chủ.
Người kia bước tới, ta mới nhìn rõ y mặc hắc y, dáng thẳng tắp, mày mắt anh tuấn, khí thế lạnh lùng, rõ ràng là thị vệ thân cận của Hoàng thượng.
Xong rồi… bị bắt gặp! Nếu y dâng sớ tố tội, e rằng xương cốt ta cũng chẳng còn.
Ta ôm chặt Lý nô, lòng đau như cắt:
“Tiểu Lý nô, ngươi hại ta thảm rồi!”
Nó “meo” một tiếng, liền bị một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng xách gáy lên.
“Chả trách dạo này mày bỏ ăn, lại béo lên, thì ra là chạy ra ngoài ăn vụng.”
Lý nô ủ rũ cúi đầu, tuy là một con mèo nhưng ta vẫn thấy rõ vẻ ảm đạm trong đôi mắt nó.
Giáo huấn mèo xong, hẳn sẽ tới lượt ta.
Ta vốn rất biết điều, lập tức quỳ xuống:
“Đại ca thị vệ, tiểu nữ chỉ dùng đồ thừa trong ngự thiện phòng nấu vài món… xin ngài ngàn vạn lần đừng tố giác!”
Nam tử khẽ nhướng mày:
“Đại ca thị vệ?… Thú vị đấy.”
3
Ta run rẩy móc ra mấy miếng bạc vụn, dâng lên trước mặt nam nhân kia.
“Còn mong đại ca thu nhận chút lễ mọn.”
Hắn thật sự cười.
“Chỉ thế này mà muốn mua chuộc ta?”
Ta cười khổ.
“Đại ca thị vệ, tiểu nữ chỉ là một tiểu cung nữ thái rau trong ngự thiện phòng, bổng lộc mỗi tháng vốn đã chẳng nhiều nhặn gì. Lại thêm cái tật thèm ăn, đôi lúc còn nhờ thái giám phụ trách thu mua lén mua giúp vài món điểm tâm từ ngoài cung về…”
Lời ta còn chưa dứt đã bị hắn cắt ngang. Hắn nhìn con Lý nô đang xách trong tay.
“Con này kén ăn lắm, ta nuôi suốt ba năm cũng chẳng béo lên nổi. Vậy mà một tiểu cung nữ như ngươi, chỉ hơn một tháng đã vỗ cho nó tròn quay. Ta phải nếm thử xem, ngươi nấu món gì mà ra cái dạng này.”
Tốt quá rồi! Chỉ cần trói được hắn lên cùng một con thuyền với ta, ta sẽ không lo bị tố giác nữa.
Chỉ là…
“Đại ca…” Ta lí nhí: “Có thể… để dành cho ta một chút được không?”
Chỗ đậu hũ tẩm mật ong kia sắp hết sạch, dê hấp cũng không còn bao nhiêu, tức nhất là vò rượu Lê Hoa Bạch quý giá của ta… lại bị hắn uống gần cạn rồi.
Ấy vậy mà hắn chẳng có vẻ gì là say cả.
“Sao?” Hắn nhướng mày: “Đau lòng rồi?”
Ta ráng gượng ra một nụ cười, nịnh nọt:
“Không không, chỉ là đêm lạnh sương nặng, sợ đại ca ăn vào sinh chứng đầy bụng thôi ạ.”
Hắn bật cười: “Tiểu cung nữ nhà ngươi, miệng lưỡi lanh lợi, nấu ăn cũng khéo đấy.”
Hắn tiện tay ném cho ta một thỏi vàng sáng choang.
Đây… đây chẳng phải là thưởng bạc sao?!
Tim ta như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Bao lâu rồi ta chưa thấy qua thứ nặng trịch thế này? Thật khiến người ta thèm thuồng muốn khóc!
Tức thì hai mắt ta sáng rực:
“Từ nay ngài chính là thân đại ca của ta!”
Hắn ngẩn ra một thoáng, dường như nghĩ tới điều gì, khẽ cúi đầu bật cười hai tiếng.
“Không cần làm thân đệ muội gì đâu,” hắn nói, “số tiền đó là để mua nguyên liệu. Ngày mai ta sẽ lại đến ăn. Ngươi cứ đến tìm Tiểu Đức Tử bên điện Càn Thanh, bảo là do… Trấn Nam… à không, do A Trấn sai đến, bảo hắn mua vài món ngon mang tới.”
4
Một thỏi vàng ấy đủ cho nhà thường dân ăn trong một năm. Ta chưa từng đánh trận nào giàu có đến thế!
Ta lén lút tới điện Càn Thanh. Điều khiến ta sững sờ chính là: Tiểu Đức Tử kia lại là tổng quản thái giám thân cận bên cạnh Hoàng thượng.
Ta run rẩy suýt chút nữa quỳ xuống.
“Đức Tài công công! Tiểu nhân tham kiến công công ạ!”
Công công nở một nụ cười hòa ái.
“Ngươi chính là tiểu cung nữ bên ngự thiện phòng mà A Trấn nói tới?”
Ta cúi người đáp:
“Dạ, nô tỳ là Thính Hoan.”
“Ta sẽ sai Tiểu Đậu Tử theo ngươi về. Cứ trực tiếp tìm tổng quản ngự thiện phòng nhà các ngươi, muốn mua gì thì lập danh sách, để hắn đi lo.”
Ta run lẩy bẩy lấy thỏi vàng ra:
“Đức Tài công công… cái này…”
“Thính Hoan cô nương,” ông ta cười, “chuyện này là việc của nhà ta, không cần ngươi bỏ tiền. Cứ theo lời mà làm, thỏi vàng đó, ngươi giữ lại đi.”
Tiền từ trên trời rơi xuống! Cảm giác ấy thật sự quá kích thích!
Xem ra cái người tên A Trấn kia, tám phần là thị vệ được Hoàng thượng ưu ái lắm.
Hoặc là…
Nhìn nét cười đầy hòa khí trên mặt Đức Tài công công, ta bỗng thấy sống lưng lạnh toát.
Chẳng lẽ A Trấn kia là… đối thực của Đức Tài công công?
Tuy chuyện này không phổ biến, nhưng trong cung, chuyện thái giám và thị vệ làm đối thực cũng chẳng phải chưa từng xảy ra…
Tim ta đập thình thịch, bất kể là khả năng nào trong hai, ta đều đã xem như ôm được cái đùi to rồi!
Nghĩ đến đây, ta hớn hở lập danh sách nguyên liệu cần mua, nhất định phải làm thêm vài món thật ngon. Như vậy ta cũng có thể… tiện tay nếm được chút mỹ vị trần gian, nghĩ thôi đã muốn cười rồi.
5
Buổi tối hôm ấy, ta chuẩn bị một bàn đầy ắp món ngon: vịt hầm bát bảo, viên thịt tứ hỷ, dê hấp mềm, cá chiên giòn rụm, sườn non kho đỏ, cua chua nâu, tôm viên nhồi thịt, rau năm vị, mành mành trộn dầu ớt. Tráng miệng có bánh nếp nhân táo đỏ và bánh sữa ong mật. Đồ uống là rượu Nhược Hạ Xuân và nước ô mai.
Ta còn hấp riêng một con cá nhỏ cho Lý nô nữa.
Ta đã bày biện phong phú đến thế, vậy mà A Trấn vẫn làm vẻ mặt như chuyện thường ngày ở huyện. Quả không hổ là ái nhân của Đức Tài công công, đúng là từng thấy qua trận lớn.
“Đại ca, ngài tới rồi à, mau ngồi.”
A Trấn liếc ta một cái: “Đừng gọi ta là ca.”
Ta gãi đầu: “Vậy ta gọi ngài là… đại tẩu nhé?”
Hắn phun cả một ngụm nước ô mai lên người Lý nô, làm nó “meo” lên một tiếng kinh hãi.
Ta vội lau khô cho nó, đêm đến vẫn còn hơi lành lạnh, lỡ như nhiễm phong hàn thì không ổn.
Bên kia, A Trấn đã bắt đầu như cuồng phong quét lá, như thể tám đời chưa được ăn cơm vậy.
Ta bỗng thấy cuống. Với tốc độ ấy, nếu không lên bàn ngay, mấy viên tôm nhồi thịt ta thích nhất e là chẳng còn sót lại mấy mẩu.
Hai đứa ta cứ thế ăn như tranh cướp. Chẳng hiểu sao mà hai người lại ăn khỏe đến vậy, cuối cùng chỉ còn đúng một miếng bánh sữa ong mật nằm trơ trọi.
Ta vẫn muốn ăn, nhưng nhìn A Trấn cũng đang chằm chằm vào nó.
Để tương lai có thể ôm chắc cái đùi này, ta cắn răng đẩy miếng bánh về phía hắn.
“A Trấn đại ca, ngài dùng đi.”
“Phì…” – A Trấn bật cười thành tiếng.
Hắn đẩy bánh trở lại:
“Ngươi ăn đi, nước dãi nhỏ cả lên rồi, ta chê.”
Ta vội lau miệng – rõ ràng đâu có nhỏ dãi gì đâu mà…
Lý nô như nghe hiểu, vui vẻ “meo” một tiếng lanh lảnh.
6
Một ngày phải làm hơn chục món, thực sự quá mệt mỏi.
Hôm sau ta ngáp dài ngáp ngắn, đến nỗi lúc thái rau cũng lơ mơ mà cắt trúng ngón tay.
Máu tuôn xối xả. Ta cố nhịn đau, quấn băng vải từng lớp từng lớp mới miễn cưỡng cầm được máu.
Vậy nên buổi tối chỉ xoay xở được bốn món: canh hải sâm hoàng kim, giò heo kho xì dầu, thịt ba chỉ xào ngũ vị, và canh đậu hũ.
Rượu cũng chỉ dùng tạm thứ “thủy nhầm” của phòng bếp, bánh trái là loại sen hoa sẵn có.
Trái ngược với bữa tiệc linh đình hôm trước, hôm nay trông cứ như hai thế giới. Vậy mà A Trấn lại chẳng tức tối gì, chỉ nhíu mày nhìn tay ta:
“Sao thế?”
Ta cúi đầu ngoan ngoãn đáp: “Lúc cắt rau không cẩn thận bị thương ạ.”
“Hai hôm nữa ta gọi người điều ngươi sang chỗ nhàn hơn.”
Ta mừng tới mức suýt hét lên. Nhưng lại nhớ ra bản thân nên giữ dáng vẻ e lệ, mới ra vẻ từ chối:
“Không cần đâu ạ, A Trấn ca ca đừng vì tiểu nữ mà phá lệ, kẻo bị người ngoài đàm tiếu, lại ảnh hưởng đến thanh danh của ca ca…”
A Trấn lập tức tiếp lời: “Cũng phải.”
Chết tiệt! Biết thế đừng có làm bộ làm tịch nữa!
Dù hắn nói thế, nhưng lúc rời đi vẫn dặn:
“Sau này đừng nấu nhiều món như vậy, cứ theo khẩu phần ngày thường mà làm, tăng lượng một chút là được.”
Lý nô “meo” một tiếng, có vẻ rất hài lòng với món cháo sữa dê ta làm riêng cho nó hôm nay.