Chu Vãn Phong liếc mắt thấy hai kẻ đó không bỏ đi mà còn bám theo. Cô giả vờ như không biết, lợi dụng dáng người nhỏ bé của mình để lẩn vào dòng người. Lượn qua vài khúc quanh, cô nhắm đến một người đàn ông đi giày sandal da màu nâu, tay xách một chiếc cặp da màu đen. Thừa lúc ông ta không để ý, cô giật phắt chiếc cặp rồi bỏ chạy.

Người đàn ông bỗng thấy tay mình trống không, chiếc cặp đã biến mất, ông ta lập tức hét lớn:

"Bắt trộm! Cướp cặp rồi! Cặp của tôi bị cướp rồi, bắt lấy kẻ trộm!"

Tiếng la hét khiến mọi người xung quanh giật mình dừng lại, theo bản năng kiểm tra hành lý của mình.

"Bắt lấy tên trộm! Chính là nó, con bé kia là kẻ trộm!"

Chu Vãn Phong tay cầm chiếc cặp còn quay lại vẫy vẫy về phía chủ nhân của nó, càng khiến ông ta thêm tức tối.

Thời nào cũng có người tốt sẵn sàng ra tay nghĩa hiệp. Một nhóm người phía sau hô hoán bắt trộm rồi đuổi theo chặn cô lại.

Chu Vãn Phong quay đầu bỏ chạy.

Hai kẻ buôn người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy cô bé mà chúng đang nhắm đến bị một đám người truy đuổi chạy về phía mình.

Người phụ nữ và gã đàn ông nhìn nhau, chuyện gì thế này?

Chu Vãn Phong đã thấy chúng, cô đột ngột nhét chiếc cặp da màu đen vào tay người phụ nữ, rồi làm ra vẻ như một đứa trẻ làm sai, nấp sau lưng hai người họ, mỗi tay túm lấy áo một người. Đối mặt với những người tốt bụng đang vây quanh, cô cúi đầu mếu máo, hét lớn:

"Họ bắt cháu đi ăn cắp, không làm sẽ đánh chết cháu!"

Gã đàn ông và người phụ nữ kinh ngạc trợn tròn mắt, sự thay đổi đột ngột này khiến cả hai ngớ người ra:

"Không phải! Mọi người nghe tôi nói, chúng tôi không quen con bé này!"

"Không phải cái gì? Nó trộm cặp của tôi, quay đầu liền chạy về phía các người. Sao nó trộm đồ mà không nhét vào tay người khác? Mắt các người cũng tinh thật đấy. Trong cặp của tôi là toàn bộ tiền hàng tôi vừa lấy về, không ngờ suýt nữa bị các người cuỗm mất."

Chủ nhân chiếc cặp mở ra, bên trong là từng cọc tiền mặt được xếp ngay ngắn.

Mọi người thấy vậy đều xôn xao, may mà bắt được.

"Anh bạn, phiền anh vất vả một chuyến, tôi nhớ phía trước quảng trường có cảnh sát tuần tra, giúp tôi gọi một tiếng."

Thấy giải thích thế nào cũng không ai tin, lại nghe chủ chiếc cặp đòi gọi cảnh sát tuần tra, gã đàn ông và người phụ nữ sợ đến biến sắc, lập tức bất chấp sự ngăn cản của mọi người mà tìm đường bỏ chạy.

Chu Vãn Phong nắm chặt lấy áo hai người không buông, miệng không ngừng la lối:

"Cháu không muốn ăn cắp nữa, ăn cắp là xấu."

Trong lúc giằng co, áo của cả hai bị xé rách, hai tay khó địch lại nhiều người, cuối cùng cả hai bị đè dúi xuống đất.

"Nếu không có tật giật mình thì chạy làm gì? Rõ ràng không phải loại tốt đẹp gì."

"Đúng thế, vừa nghe gọi cảnh sát đã sợ xanh mặt. Không có quỷ trong lòng thì ai mà tin."

Người phụ nữ nằm sõng soài trên đất, chiếc váy chấm bi đã lấm bẩn, vừa khóc lóc vừa gào thét chửi bới, đôi mắt căm hận như muốn xé xác Chu Vãn Phong ra mà ăn tươi nuốt sống:

"Đồ súc sinh, mày hãm hại chúng tao, mày sẽ không được chết yên đâu!"

Chu Vãn Phong nhếch môi cười:

"Tôi đã nói là tôi muốn đến đồn công an mà."

Cảnh sát tuần tra đến rất nhanh. Khu vực gần nhà ga người qua lại đông đúc, thành phần phức tạp từ khắp nơi đổ về, các vụ lừa đảo, bắt cóc xảy ra rất thường xuyên. Họ không nói nhiều, còng tay cả hai lại rồi áp giải thẳng về đồn.

Chủ nhân chiếc cặp họ Tiêu, thuật lại quá trình bị cướp cho cảnh sát ở đồn.

Bên cạnh, gã đàn ông và người phụ nữ vô cùng kích động, đập bàn đá ghế, thề sống thề chết rằng mình không phải kẻ trộm, chỉ là tình cờ đi ngang qua. Cảnh sát ghi lời khai hỏi thế nào họ cũng không chịu nói tên tuổi, địa chỉ.

Bên phía Chu Vãn Phong lại vô cùng thuận lợi, người ghi lời khai là một cảnh sát trẻ.

"Tên gì?"

"Chu Vãn Phong."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Mười hai."

"Địa chỉ nhà?"

"Thôn Từ, khu XXXX, thành phố Ngân Sơn, tỉnh Đông Sơn."

. . .

Hỏi một lúc, người cảnh sát ghi lời khai phát hiện có vấn đề. Anh ngẩng lên nhìn cô bé trắng trẻo, xinh xắn đối diện:

"Cháu nói cháu một mình đến thành phố Vân Hải? Cháu không quen hai người kia?"

Chu Vãn Phong gật đầu:

"Hai người đó các chú cứ thẩm vấn kỹ đi ạ, trên người họ chắc chắn có tiền án, không phải lừa đảo thì cũng là buôn người. Cháu vừa xuống xe đã bị họ bám theo, chắc là định tìm chỗ vắng người để bắt cóc cháu. Cháu đi một mình không có người lớn, nếu cháu tin lời họ nói rằng họ là người nhà của cháu rồi bị họ dụ đi thì cháu thảm rồi, nên cháu mới giật cặp của chú kia."

Giọng cô không lớn, ánh mắt và biểu cảm không hề hoảng loạn, cô bé còn điềm tĩnh cung cấp phương hướng điều tra cho viên cảnh sát trẻ: "Trên người người phụ nữ chắc có thuốc mê hoặc thứ gì đó tương tự, các chú có thể nhờ một nữ cảnh sát khám xét kỹ. Trên người gã đàn ông chắc có dao găm hoặc kim nhọn. Nếu không có trên người thì giấu trong mũ hoặc đế giày, nói chung kiểu gì cũng có đồ nghề để phòng thân."

"À phải rồi, các chú có thể phiền giúp cháu gọi một cuộc điện thoại được không ạ? Cháu không biết rõ địa chỉ, chỉ nhớ số điện thoại của ba cháu thôi."

Chu Vãn Phong đọc ra một dãy số, chờ người đến đón.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play