"Thưa quý hành khách, tàu sắp dừng tại ga Nam thành phố Vân Hải, xin quý khách mang theo đồ đạc cá nhân chuẩn bị xuống xe."

Nghe tin báo, những hành khách chuẩn bị xuống xe ở thành phố Vân Hải nhao nhao đứng dậy lấy hành lý.

Hành lý của Chu Vãn Phong chỉ có một chiếc ba lô. Cô chen chúc trong đám đông, bị xô đẩy xuống tàu.

Lối ra đông như mắc cửi, người người chen lấn va chạm. Chu Vãn Phong vô tình bị người phía sau đụng vào mấy lần. Lại một lần nữa suýt ngã, cô được một người níu cánh tay kéo dậy.

"Em gái, không sao chứ? Có phải vội đi đầu thai đâu mà không biết vội cái gì? Ra ngoài sớm một chút, muộn một chút thì có sao đâu chứ? Đụng vào người ta mà không nói được một lời tử tế."

Một người phụ nữ mặc chiếc váy chấm bi, đi giày cao gót, tóc uốn lọn nhỏ, nhiệt tình choàng tay qua vai Chu Vãn Phong, sợ cô lại bị người khác đụng phải.

Chu Vãn Phong đẩy tay ra, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, rồi quay đầu liếc một vòng về phía sau, lờ đi vẻ mặt tươi cười quan tâm của người phụ nữ mà tiếp tục đi thẳng.

Người phụ nữ vội đi theo, cố đưa tay ra khoác lấy cánh tay Chu Vãn Phong:

"Em gái, em đi một mình à? Sao không thấy người lớn trong nhà đi cùng? Chị là người ở Vân Hải, em đến đây để đi đâu? Chị đưa em đi nhé? Một mình em không an toàn đâu."

Chu Vãn Phong dừng bước, khẽ nhíu mày, trong mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng không tương xứng với tuổi tác. Cô hạ giọng cảnh cáo: "Cô, và cả gã đàn ông đội mũ đi theo sau kia, tránh xa tôi ra một chút." Nói xong, cô lách qua người đó rồi đi tiếp.

Nụ cười trên mặt người phụ nữ thoáng cứng lại.

Mãi đến khi người đàn ông đội mũ phía sau ra hiệu, cô ta mới hoàn hồn rồi vội đuổi theo, cười giải thích:

"Em gái, em hiểu lầm rồi, chị không quen người đó. Chị thấy em đi một mình không có người lớn bên cạnh nên lo em bị lừa thôi. Ở ga tàu này lừa đảo, buôn người loại nào cũng có. Em gái, rốt cuộc em muốn đi đâu? Chị trả tiền xe đưa em đến nơi, giao em cho người nhà rồi chị đi ngay."

"Bốp!" một tiếng, Chu Vãn Phong bất ngờ giơ tay gạt mạnh cánh tay đang chìa ra của người phụ nữ. Lực không hề nhỏ, có thể thấy rõ một vệt đỏ ửng lên.

"Bắt cóc hay lừa đảo? Có tiền án tiền sự không?"

Chu Vãn Phong mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ:

"Thứ trong tay cô là thuốc mê à? Hay là thuốc thôi miên?" Cô khẽ nhếch mép, "À, quên mất, có lẽ các người không gọi thế, mà gọi là "nước thần", "nước ngoan" thì phải?"

Người phụ nữ theo bản năng giấu tay ra sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, sợ có người nghe thấy. Nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, chưa kịp giải thích đã nghe cô bé đối diện nói tiếp: "Cô vừa hỏi tôi muốn đi đâu à? Tôi muốn đến đồn công an, cục công an. Cô và đồng bọn phía sau có muốn đi cùng không?" Chu Vãn Phong từng nghe người ta nói, vào những năm 80, 90, các bến xe, nhà ga đầy rẫy bọn lừa đảo, buôn người. Thấy ai đi một mình là chúng sà vào bắt chuyện làm thân, đi theo suốt đường, rồi tìm chỗ vắng người để chuốc thuốc mê, bắt đi.

Ngay từ lần bị đụng đầu tiên, cô đã cảnh giác.

Người phụ nữ liếc về phía sau, cười gượng hai tiếng rồi chối đây đẩy.

Thực ra, cô ta và đồng bọn đã nhắm trúng con mồi ngay khi vừa xuống tàu. Một cô bé chừng mười tuổi, đi thẳng về phía trước không nhìn ngang ngó dọc, rõ ràng là đi một mình, không có ai đi cùng.

Cô bé trông trắng trẻo, xinh xắn, đôi mắt to chiếm nửa khuôn mặt, bây giờ còn nhỏ chưa rõ, chứ lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.

Nếu bắt được cô bé này, chắc chắn sẽ là một món hời lớn.

"Con nhóc đó ghê gớm thật, như có mắt sau gáy vậy, tôi vừa giơ tay lên là nó gạt phắt đi. Nó còn biết cả anh là đồng bọn của tôi, đoán trúng phóc thứ tôi có trong tay. Quái dị thật, anh xem, da gà trên tay tôi vẫn chưa hết nổi đây này. Anh không thấy ánh mắt nó nhìn tôi đâu, cái nhìn làm tôi sợ đến dựng cả tóc gáy, phen này chắc gặp phải Diêm Vương giả dạng tiểu quỷ rồi, đúng là xui xẻo."

Gã đồng bọn đội mũ nhón chân nhìn quanh, lòng tham vẫn chưa nguôi:

"Con bé đó đâu rồi?"

"Đi thẳng về phía trước rồi."

Người phụ nữ chỉ tay, nhíu mày nói:

"Nó nhận ra chúng ta rồi, còn đuổi theo làm gì?"

"Chỉ là một con nhóc gầy tong teo, làm gì có sức. Tìm chỗ nào vắng người, hai chúng ta cùng xông lên. Gương mặt đó đáng giá bằng mấy tháng làm việc của chúng ta đấy."

Ánh mắt người đàn ông trở nên hung tợn, nói xong gã kéo sụp mũ xuống rồi rảo bước đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play